Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 53: Nhân sâm sáu trăm năm



Chương 52: Nhân sâm sáu trăm năm

"Chử huynh, như ngươi đã biết thì lần này Hạo mỗ sẽ phụ trách việc dẫn thương đội chuyển hàng về Vĩnh An Tông để tổ chức hội đấu giá. Hiện tại đã tìm ra được lai lịch của vật mà Hoàng Thái An muốn, vài ngày nữa sẽ bắt đầu khởi hành." Hạo Khánh vừa nói, vừa quan sát cử động của Nguyễn Long Duy.

Nguyễn Long Duy phối hợp cùng đối phương, hỏi: "Hạo đại nhân, đó là thứ gì? Có phải là bảo vật quý giá hay không? Còn nữa, Hoàng Thái An là ai? Chả lẽ là vị trưởng lão kia?"

Hạo Khánh gật đầu: "Quý giá cũng không tính đi. Đối với Trúc Cơ tu sĩ mà nói thì chỉ như cái gân gà, có cũng được, không có cũng không sao. Chỉ có điều vật này rất hiếm khi hiện thế, mà lợi ích của nó mang lại cho tu sĩ Luyện khí trở xuống lại rất lớn.

Như ngươi đã biết, linh căn của con người chia làm sáu loại gồm Ngũ linh căn, Tứ linh căn, Tam linh Căn, Song linh căn, Thiên linh căn và biến dị linh căn như Phong, Lôi, Băng, Ám, Quang." Nói đến biến dị linh căn, Hạo Khánh lại nhìn về phía Nguyễn Long Duy, sau lại nói tiếp:

"Ngũ Linh căn và Tứ linh căn bị gọi là ngụy linh căn, vô cùng kém chất lượng. 100 người tu sĩ có linh căn này thì chưa đến 10 người có thể tu thành trúc cơ tu sĩ. Nguyên nhân là vì thuộc tính linh khí trong cơ thể quá hỗn tạp, rất khó có thể vận dụng theo ý mình để luyện hóa từng đoạn kinh mạch, càng lên cao sẽ chỉ càng khó."

"Tuy nhiên, có một cách có thể khắc phục trường hợp này giúp cho tu sĩ mang theo Ngụy linh căn có thể dễ dàng luyện hóa 13 đầu kinh mạch. Cách này yêu cầu tu sĩ phải hấp thu được tinh túy trong linh khí, từ đó lợi dụng việc tinh túy đi vào cơ thể để mở ra kinh mạch tắt nghẽn..."

Hạo Khánh nói rất nhiều, nhưng vẫn úp úp mở mở, Nguyễn Long Duy kiên nhẫn chờ đợi đáp án, không có ý xen ngang.

"Mà trùng hợp là trên xe hàng từ Hòa quốc lần này có một cây nhân sâm vừa khéo có thể đáp ứng được yêu cầu này. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, thương minh phát hiện ra trong đó có một cây nhân sâm khác với số còn lại, sâu dưới rễ cây có ánh sáng nhẹ phát ra. Nhân sâm thông thường chỉ có tác dụng chữa bệnh cho phàm nhân, tuy nhiên nếu như nhân sâm sống qua năm trăm năm, đã có thể bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, tẩm bổ cho bản thân. Lúc này, bản thân nhân sâm sẽ phát sáng dần, mãi đến khi nó sống qua ngàn năm, toàn thân sẽ phát sáng, được gọi là linh sâm. Đương nhiên, có một vài nhân săm hơn năm trăm năm phát triển theo hướng khác biệt nên khi phân biệt dễ gặp nhầm lẫn. Thông thường khi thu hoạch nhân sâm, mọi người sẽ chỉ đào bới cả phần đất, cho tất cả vào chậu nên rễ sâm không lộ ra, từ đó Mục lão cũng không biết. Căn cứ theo dưỡng dược sư của thương minh thẩm định dựa trên phần linh tính của rễ sâm thì số tuổi của nó khoảng hơn 600 tuổi."

"Mà đúng như ngươi nói qua trước đó thì nhân sâm này có khả năng chắt lọc ra tinh túy trong linh khí. Mặc dù hiệu suất rất thấp nhưng lại vừa vặn đủ dùng cho tu sĩ luyện khí."



Nguyễn Long Duy kinh ngạc, hỏi: "Ra là vậy. Mạn phép hỏi Hạo đại nhân, không biết sâm này dùng thế nào? Là ăn vào hay cần luyện thành đan phẩm?"

Hạo Khánh trả lời: "Sâm này trong chưa đầy 400 năm sẽ thành thiên địa linh vật, nếu như ăn nó thì sẽ thật đáng tiếc. Đến lúc đó nó có thể trở tài liệu quan trọng hỗ trợ ngươi đột phá Ngưng Đan kỳ.

Tuy nhiên, nếu như thật sự không đợi được, Ngụy linh căn sĩ có thể trực tiếp ăn sống. Từ đó cơ thể sẽ hấp thu toàn bộ dược lực của của nhân sâm, tu luyện một đường không gặp trở ngại, dễ dàng đột phá thẳng đến luyện khí viên mãn."

Hạo Khánh khẽ vuốt cằm, nhìn về hướng Vĩnh An tông tán thán: "Theo như thông tin mà chúng ta biết thì đích tử Vĩnh An chân nhân, thái thượng trưởng lão của Vĩnh An tông, hiện tại đã qua 40 tuổi nhưng chậm chạp chưa thể đột phá luyện khí kỳ tầng 4. Mà vị Vĩnh An chân nhân này vô cùng thương chiều con cho nên hắn chắc chắn sẽ ra không tiếc giá nào để thu hoạch được nhân sâm vào tay."

"Lại nói, đạt được giao dịch cùng một vị tu sĩ Ngưng Đan, lại còn là thái thượng trưởng lão của Vĩnh An Tông, là một việc làm vô cùng có lợi đối với thương minh. Vì vậy, nhân sâm này sắp tới sẽ được giao đến tay vị này. Đương nhiên, lần này phát hiện được nhân sâm có công lớn nằm ở Chử Sen ngươi, thương minh đương nhiên sẽ không bạc đãi. Vài năm tới ngươi cứ thoải mái dành thời gian tu luyện gia tăng tu vi, không cần phải bận bịu công việc nhiều làm gì."

Nguyễn Long Duy cảm thấy vận khí của chính mình có hơi tốt, tùy tiện làm việc lại có thể đạt được nhiều công tích như vậy. Trước đó mơ cũng không dám mơ tới. Dù sao mục đích chính khi hắn lựa chọn gia nhập thương minh chỉ vì muốn an ổn tu luyện, về phần lợi ích chỉ như món ăn kèm, không có cũng không thành vấn đề.

"Xin hỏi phó chấp sự một việc. Không biết những phần thưởng này tại hạ có thể nhận bằng cách nào?"

Hạo Khánh lấy ra một cái một phong thư màu trắng rồi thản nhiên trả lời:

"Việc này ta cũng không quá rành. Khi quay về Hòa quốc thì Chử huynh có thể hỏi thăm Mục quản sự để biết rõ thêm."

"Nhắc đến Mục quản sự, ta còn muốn nhờ ngươi giúp ta giao một phong thư cho ông ta. Cấp trên có một chút việc bàn giao ở trong thư."



Nguyễn Long Duy nghe xong cũng không vội. Mục tiêu cần thiết vẫn là công pháp Mộc cùng Phong. Mộc thì không thể để cho thương minh biết, Phong thì đang trên đường đến. Về phần lá thư thì khi quay về Hòa quốc tiện tay giao cho Mục lão là được.

Hạo Khánh nhìn thấy Nguyễn Long Duy trầm mặc không nói, còn tưởng rằng hắn lo sợ Hoàng Thái An trả thù nên hỏi:

"Chử huynh ngươi đang lo sợ họ Hoàng kia trả thù sao? Đúng thật là giá trị của nhân sâm này cao ngoài định mức, ngươi lại là một trong ba người cản trở kế hoạch hắn cho nên về sau hắn có thể sẽ tìm ngươi trả thù."

Nguyễn Long Duy bất ngờ trước sự quan tâm của Hạo Khánh, lắc đầu rồi bình tĩnh trả lời:

"Vĩnh An Tông ở xa. Nếu như Hoàng trưởng lão muốn đến thì sẽ tốn không ít thời gian. Hơn nữa, làm vậy cũng sẽ hạ thấp thân phận của hắn ta. Ta không nghĩ có người thông minh nào sẽ vì một Luyện khí kỳ cỏn con mà rước lấy phiền phức nhiều như vậy."

"Nhiều nhất có lẽ hắn chỉ phái vài tên thuộc hạ đến đây. Hơn nữa, hai bên chúng ta cũng không kết xuống tử thù, đệ tử Vĩnh An tông đều còn sống. Xem như Hoàng trưởng lão đã mất đi quả nhân sâm, cũng sẽ nghĩ đến nước cờ tiếp theo. Vì sao lại tốn sức nhằm vào một Luyện khí kỳ nho nhỏ, người không g·iết hại thuộc hạ của mình?"

Hạo Khánh gật đầu, càng cảm thấy người đối diện thú vị:

"Là do ta suy nghĩ nhiều, quả thật là không có tư thù, ngươi chỉ làm theo nhiệm vụ. Nếu có thù thì phải là Ngụy quản sự, dù sao lúc đó là chính hắn tự tay bắt lại đám đệ tử kia."



Hạo Khánh thôi động ngón tay đeo nhẫn trữ vật. Ngay lập tức, một cái lệnh bài gỗ hiện ra rơi vào tay hắn. Hạo Khánh đưa lệnh bài về phía trước, nói:

"Thư kia, khi nào ngươi về thành có thể mang cho Mục lão. Còn lệnh bài này là Hạo mỗ tặng, ta thấy ngươi rất thích thú tìm hiểu thông tin. Đây là lệnh bài thông hành trong Tấn quốc, không bị hạn chế bất kì nơi nào. Cầm lệnh bài này ngươi có thể tùy tiện vào Tàng Thư Các của Tấn quốc mà tìm hiểu. Kiến thức bên trong tuy không quá rộng nhưng thứ cơ bản vẫn có đủ. Nếu ngươi không vội thì khi nào đọc xong rồi hãy về Hòa quốc, phong thư không cần quá gấp đưa đi."

Nguyễn Long Duy nhận lấy lệnh bài và phong thư, nói lời cảm tạ.

Hạo Khánh nói: "Được rồi, Chử Huynh, ta cũng phải đi. Tối nay thương đội cũng sẽ xuất phát. Hi vọng lần tới gặp nhau, ngươi sẽ làm cho ta bất ngờ."

Hạo Khánh dứt lời, gấp lại cây quạt rồi thả nó xuống đất. Quạt giấy lập tức hóa to bằng kích cỡ một chiếc xuồng. Hạo khánh nhảy người lên quạt, lướt gió mà đi.

Nguyễn Long Duy cất phong thư vào người, tay cầm lệnh bài phía trên có khắc một chữ Tấn. Trên miệng không hề ẩn giấu vui vẻ, nở ra nụ cười thật tươi. Hắn rốt cuộc có thể đọc sách tìm hiểu kiến thức tu tiên giới, sao có thể không vui đây?

Tàng Thư Các của Tấn quốc nằm ở sát bên vương cung. Nơi đây được canh giữ bởi khoảng 10 vị tu sĩ, thực lực đều cao hơn hẳn Nguyễn Long Duy.

Xem ra muốn vào nơi đây cũng không phải là đơn giản. Đa tạ Hạo phó chấp sự a.

Sau khi bỏ ra hơn 2 tháng đọc sách trong thư viện, Nguyễn Long Duy nắm rõ các kiến thức cơ bản tu tiên giới, đều là từ giai đoạn từ luyện khí cho đến trúc cơ sơ kỳ. Nhờ đó, hắn mới biết được lí do vì sao Hạo Khánh có thể bay. Hạo Khánh là Trúc cơ kỳ. Trúc cơ kỳ mới có thể dùng pháp khí phi hành!

Tuy Nguyễn Long Duy đa phần chỉ dùng thời gian đọc sách, nhưng hắn tranh thủ buổi sáng để luyện tạng và điều dưỡng đan điền.

Hôm nay là ngày nghỉ, Duy đang đi mua sắm một ít quà cho Tiểu Ninh và Mục lão, còn đi lấy một món đồ được đặt làm trước đó ở Linh Khí Đường.

Trước đó, khi lật qua rất nhiều sách trong Tàng Thư Các, Nguyễn Long Duy vô tình tìm được một cuốn Độc thư ghi rất nhiều cách chế tạo độc dược từ các loài thực vật, còn có công dụng của từng loài thực vật cũng được ghi rõ. Trong đó có một loài cỏ làm cho hắn hứng thú.

Cỏ này tên là Phệ Hồn Thảo. Một cái tên vừa nghe liền biết rất khủng. Tuy nhiên, cỏ này hữu danh vô thực, mức độ nguy hiểm chỉ có thể ảnh hưởng đến tu sĩ Luyện khí kỳ.