Nửa ngày sau, Nguyễn Long Duy đạp trên ván gỗ, đứng nhìn về nơi xa. Ở nơi đó có một chiếc linh thuyền, Lỗ Thâm đang cầm một cái ngọc giản, nhìn thẳng xuống mặt nước đen thăm thẳm. Ngọc giản được sử dụng như một cái la bàn, dùng để truy tìm tung tích của Mục lão.
Lỗ Thâm thử truyền một ít pháp lực xuống nước thăm dò, sau đó mở miệng nói ra phân tích của mình:
"Ở dưới vô cùng sâu, áp lực cũng rất lớn. Dựa theo cảm giác, luyện khí kỳ viên mãn không thể đi vào bên trong. Cho dù là tu sĩ Trúc cơ cũng dữ nhiều lành ít. Nhưng ngọc giản chỉ về vị trí này không thể sai được vì tinh huyết của Mục Niên được ta luyện chế đưa vào đây."
Thanh Diệp hỏi: "Nói cách khác, người tên là Mục Niên kia đã tấn thăng Trúc cơ, còn có thể sống sót ở bên dưới?"
Lỗ Thâm gật đầu: "Đúng vậy, có lẽ bên dưới có bí ẩn. Nếu không hắn cũng đã trồi lên rồi."
Trên thân Thanh Diệp hiện ra 3 chiếc lá cây lượn lờ xung quanh, lại nói: "Được, vậy thì ta và ngươi xuống dưới kiểm tra."
Lỗ trưởng lão cũng lấy ra pháp bảo của mình, vận dụng linh lực truyền vào. Pháp bảo này là một hạt châu, bên trong chứa đựng nước, nhìn như là một đại dương thu nhỏ. Chuẩn bị xong xuôi, Lỗ Thâm nhìn Hàn Lạc và Phí Vũ phân phó: "Hai người các ngươi, một người đứng ở đây canh phòng, nếu ở dưới đó có cái gì xảy ra thì mau lập tức chạy đi. Nếu đến thời gian bí cảnh sắp đóng lại mà lão phu vẫn chưa quay trở lại thì nhớ làm theo phân phó của ta lúc trước. Chuyển toàn bộ thông tin của nhiệm vụ cho Đà chủ. Một người tùy cơ ứng biến."
Hai người đồng thanh đáp: "Tuân lệnh chấp sự đại nhân."
Lỗ Thâm chậm gật đầu, cùng với Thanh Diệp nhảy vào vực sâu. Hạt châu trên người Lỗ Thâm tràn ra lớp màng nước, bao bọc khắp người như một tấm màn bảo hộ. Mặt khác, ba chiếc lá của Thanh Diệp cũng tạo ra một lớp chắn ngăn lại nước biển.
Hàn Lạc tuân theo phân phó ở lại canh giữ. Phí Vũ thì tiến về phía Nguyễn Long Duy.
Nhìn thấy Phí Vũ tiến về phía mình, Nguyễn Long Duy lập tức hỏi thăm: "Phí phó chấp sự, ngài có việc đến tìm ta sao?"
Phí Vũ gật đầu, nói: "Ngươi cùng ta đi ra khỏi bí cảnh, trở về phi chu chờ đợi."
Nguyễn Long Duy không từ chối, ngoan ngoãn trở về. Dù sao ngay cả tu sĩ Trúc cơ như Phí Vũ cũng không thể đi xuống đó. Hắn ở lại chờ cũng không có việc gì.
Cùng lúc này, ở nơi nào đó dưới vực sâu.
"Bẩm chủ nhân, người đến." Một giọng nói vang lên, nếu giờ phút này Nguyễn Long Duy ở đây, hắn sẽ nhận ra được đây là Mục lão.
Một giọng nói khác phát ra, thanh âm vô cùng khô quạnh, cũng có phần kinh dị, giống như của một người rất lâu rồi chưa mở miệng ra nói chuyện cùng ai.
"Ngô Thừa, rốt cục con rùa rút đầu nhà ngươi cũng đã đến."
Sau khi lời này nói ra, cả vùng đáy biển như bị kích thích, không ngừng rung động giống như là trả lời đáp lại thanh âm này, hoặc cũng có thể là do thanh âm này đại diện cho nơi này vậy.
Thanh Diệp ở nơi xa, cảm nhận được ba động, liền nhíu chặt lông mày, trên mặt xuất hiện một chút ngưng trọng, lại truyền âm cho Lỗ Thâm.
"Lỗ đạo hữu, phía trước có người, hơn nữa còn là người tu luyện Hải Triều Kiếm Kinh. Dựa vào chấn động, ta phán đoán người này ít nhất đã dưỡng thành nửa bước kiếm cảnh. Có vẻ như chúng ta đã rơi vào bẫy."
Lỗ Thâm sắc mặt không còn bình tĩnh, lông mày nhăn lại, nói rất nhanh: "Thanh Diệp, ngươi xác định đây là bẫy? Còn có, dưới đáy biển có cường giả nắm giữ kiếm cảnh? Kiếm cảnh cùng Hóa Thần đều là tồn tại ngang nhau. Như vậy 2 tên Kết Đan như chúng ta làm sao có thể là đối thủ? Mau chóng trở ra, dùng hết tốc lực bỏ chạy." Lỗ Thâm vừa nói xong, liền vận dụng hết pháp lực, chuẩn bị chạy trốn.
Sự việc tiến triển quá nhanh, việc ra khỏi dự đoán của hắn. Theo dự tính ban đầu, chỉ cần hai vị Kết Đan kỳ cao thủ áp chế tu vi đi vào nơi đây là đã có thể làm mưa làm gió, trấn định càn khôn. Từ đó dễ dàng tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Kế hoạch lần này của hắn chính là tìm kiếm Dưỡng Hồn Mộc. Lúc trước hắn sưu hồn người kia biết được nơi đây có Dưỡng Hồn Mộc nên mới dày công chuẩn bị nhân lực thăm dò nơi này. Nhưng người tính không bằng trời tính, bây giờ lại thêm ra một cường giả nửa bước kiếm cảnh, tương đương với cấp bậc ngang với nửa bước Hóa Thần nguyên sư. Việc đầu tiên Lỗ Thâm nghĩ tới chính là chạy trốn, bởi vì hiện tại đều không thể làm gì khác.
Thanh Diệp chân nhân ở bên cạnh, hai mắt nhắm liền, lắng nghe âm thanh trong nước, sau đó lại phóng ra một chiếc lá cây về phương hướng phát ra âm thanh. Chỉ trong một hơi thở, Thanh Diệp hướng về phía Lỗ Thâm đang điên cuồng bỏ chạy, bấc đắc dĩ nói:
"Lỗ đạo hữu, người kia đã sắp đến. Hơn nữa, nơi đây đã bị kiếm cảnh của hắn ngăn lại. Ngươi và ta chỉ còn cách đối diện hắn mà thôi, chạy cũng không thể thoát."
Không chờ Lỗ Thâm trả lời, Thanh Diệp chân nhân dùng pháp lực hóa ra hàng trăm chiếc lá, xây dựng trận pháp chờ đón quân địch.
Đây là Đệ Tứ Biến: Diệp Trận.
Thanh Diệp chân nhân cũng không hề ngừng lại, lại tiếp tục thôi động pháp lực, hiện ra mấy chục chiếc lá khác, lần này kích cỡ lớn hơn, chất liệu cũng khác. Thanh Diệp lấy móng tay bấm vào da, rút ra từng sợi máu tươi viết vào từng chiếc lá. Mỗi một chiếc lá được viết xong đều như một trái bom hẹn giờ, không ngừng chớp động chờ đợi thời cơ p·hát n·ổ.
Đệ Ngũ Biến: Diệp Phù.
Lỗ Thâm bây giờ mới hồi phục tỉnh táo, nhìn về phía Thanh Diệp chân nhân vất vả dàn trận, sức lực ểu oải yếu đi mấy phần. Lỗ Thâm tế ra viên châu, đem pháp lực rót vào, đồng thời ném một bình đan dược về phía Thanh Diệp, nói:
"Thanh Diệp đạo hữu, mau dùng. Đây là Hồi Linh Đan của thương minh chúng ta. Chuyên chế tạo cho Kết Đan chân nhân sử dụng."
Trên người của Lỗ Thâm xuất hiện thêm rất nhiều trận kỳ, phù lục bắt đầu được trám vào các chỗ trọng yếu trên trận pháp của Thanh Diệp. Viên châu của Lỗ Thâm tuôn ra thủy pháp lực hòa vào nước biển nhằm mục đích cảm ứng đến đối phương.
"Đa tạ." Thanh Diệp chân nhân lấy ra một viên đan dược ăn vào, lại dùng linh lực luyện hóa đan dược.
Sau khi hấp thu xong đan dược, Thanh Diệp chân nhân tiếp tục động tác chuẩn bị của mình. Mộc linh lực tinh thuần từ người của Thanh Diệp không ngừng tuôn ra từ bên trong cơ thể. Đồng thời hóa thành từng phiến thân lá nhỏ lơ lửng trong mặt biển. Phiến lá được sinh ra từ linh lực thuần khiết, lại hấp thu toàn bộ Thủy thuộc tính xung quanh, không ngừng sinh trưởng, tạo ra thêm càng nhiều Mộc linh khí.
Thủy sinh Mộc, Ngũ Hành tương sinh. Từ đó, Mộc linh khí tiếp tục gia cố thêm cho mỗi phiến lá. Đến khi Thanh Diệp chân nhân hô to một tiếng, khiến tất cả phiến lá một lần nữa hóa thành Mộc linh lực, quy tụ về nơi Thanh Diệp đang đứng.
"Đệ Lục Biến: Diệp Kiếm. Ra cho ta."
Thanh Diệp chân nhân đưa ý niệm của mình truyền đến Mộc linh lực, hóa chúng thành kiếm. Ngay lập tức, một thanh kiếm trong suốt màu lục tích súc vô số Mộc linh lực được tạo thành, ngoan ngoãn rơi vào tay của Thanh Diệp. Kiếm này, tên là Diệp.
Giải thích một chút về cảnh giới của Kiếm đạo.
1/ Kiếm linh tương đương với Luyện khí kỳ, dùng khí dưỡng linh. Từ đó lấy kiếm chém kinh mạch, khai thông tắc nghẽn.
2/ Kiếm cơ tương đương với Trúc cơ kỳ. Dùng linh dưỡng kiếm sinh ra
kiếm linh, lấy kiếm linh đúc "kiếm cơ" trong thân thể, dùng kiếm linh luyện hóa thần hồn, biến phàm thể thành kiếm thể.
3/ Kiếm tâm tương đương với Kết đan kỳ. Không ngưng tụ kim đan, thay vào đó lấy Tâm làm kiếm, lấy Kiếm làm tâm.
4/ Kiếm ý tương đương với Nguyên anh kỳ. Đưa ý niệm của chính mình vào đường kiếm, nhất kiếm sinh niệm, nhất niệm sinh kiếm.
5/ Kiếm cảnh tương đương với Hóa thần kỳ. Bản thân ở đâu, lấy cảnh vật, không gian ở đó làm kiếm. Vạn vật trong kiếm cảnh đều có thể hóa kiếm, đồng thời có thể thao túng kiếm cảnh thay đổi theo ý muốn.