Giờ phút này Lâm Phàm phục rồi, quả nhiên là sức mạnh của quần chúng nhân dân vô cùng mạnh mẽ, ngay cả đội quân hùng mạnh nhất được cả thế giới công nhận, mà cũng bị thuyết phục thì còn ai có thể làm được điều này nữa đây.“Ông chủ nhỏ, mau làm đi chứ, tôi sắp không chờ nổi rồi đây này.”“Xã hội hài hòa, xã hội hài hòa.”“Không sai, bây giờ quốc gia đang ngày càng trở nên tốt đẹp, những đồng chí tốt đó còn châm chước cho chúng ta cơ mà, làm sao mấy cái người trên mạng kia lại có thể bôi nhọ các đồng chí thấu tình đạt lý này chứ.”“Rất đáng khen ngợi, đây chính là phong thái của người quản lý đô thị ở Thượng Hải này đấy nha.”…Lưu Hiểu Thiên xấu hổ cười khẽ, vừa rồi có người còn bày ra bộ mặt như thể nếu không đồng ý thì có thể sẽ giết người luôn cơ mà.Mà đối với những người đứng xem, không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh tượng này đã trở thành một quả bom phát nổ trong làn nước yên tĩnh, gây ra những cơn sóng lớn động trời.Quản lý đô thị thật sự bó tay luôn rồi.Cảnh tượng này thật sự quá mức gây sốc, may mà có quay video lại, nhất định phải chia sẻ lên mạng cho mọi người xem mới được.Gian hàng này trâu bò thật sự, đám đông cũng trâu bò không kém, vì để được ăn bánh kếp mà dám chống lại cả quản lý đô thị đó nha.Hiện tại Lâm Phàm cũng không biết nên làm sao mới phải nữa, tri thức bách khoa này cũng trâu bò quá rồi.
Chỉ bằng một món bánh kếp thôi mà đã nắm gọn trong tay dạ dày của những người này, nếu tung hết tám món ẩm thực vùng miền trong sách ra thì hắn sẽ phi thăng luôn quá.Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, lượng tri thức bách khoa nhiều như vậy, não bị hư mới đi đổi tri thức bách khoa để lấy toàn bộ món ăn trong đấy.
Nhưng nếu có năng lực đó thì hắn sẽ trực tiếp đổi lấy tri thức tiên hiệp, cơ mà không được, phải lùi lại một bước nữa, đổi lấy cái tri thức võ hiệp kia thì hẳn sẽ được lợi hơn.
Ttrực tiếp làm anh hùng vô song, ngao du thiên hạ, phong thái đó, khí thế đó, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hắn có chút hưng phấn rồi.Nhưng với tình huống hiện tại, vẫn là nên ngoan ngoãn bán bánh kếp đi thôi.“Ông chủ nhỏ, sao anh làm bánh ngon thế?” Một chàng trai cũng đang đợi bánh kếp tò mò hỏi.Vừa nghe xong, Lâm Phàm lập tức trở nên vui vẻ, sau đó hắn bắt đầu giải thích về cách làm bánh kếp tại nhà.“ Điểm bách khoa +1.”Sau khi Lâm Phàm giải thích tri thức bách khoa xong, một âm thanh kim loại khẽ vang lên, trên cột ký tự của điểm bách khoa toàn thư thay đổi thành 2 điểm.Đây có thể nói là một sự tiến bộ.Lâm Phàm không bao giờ cảm thấy mệt mỏi trong việc giải thích tri thức bách khoa.Lúc này một hương thơm lập tức ập thẳng vô mặt.“Thơm quá, mùi này ngửi mãi cũng không thấy chán.”Những người dân đang đứng xếp hàng đưa mũi ngửi, mùi hương thơm ngon này, chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy thoải mái rồi.Nhóm quản lý đô thị đứng bên cạnh xe đẩy cũng bị mùi hương này mê hoặc, nhìn những chiếc bánh kếp được nhào nặn bằng tay kia, trong mắt bọn họ tràn ngập sự kinh ngạc.Bánh kếp này thật sự đẹp nha, thoạt nhìn trông cũng khá ngon đó.Nếu được thay đồng phục ra thì bọn họ đã có thể vào đó xếp hàng chờ mua bánh rồi, nhưng bây giờ bọn họ chính là quản lý đô thị.
Tuy rằng mùi hương này thơm như vậy, nhưng cũng không thể vào xếp hàng chung với mọi người được đâu nha.Lưu Hiểu Thiên cũng bị mùi hương này hấp dẫn, hắn không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt, khẽ nhìn bàn tay đang nặn bánh kếp kia, rồi lại nghĩ đến thân phận hiện tại của chính mình.
Sau đó hắn liền trực tiếp ẩn nhẫn chịu đựng, nhưng trong lòng lại là bão tố.Mùi hương này cũng quyến rũ quá rồi, hắn thật sự rất muốn ăn.Nhưng bản thân là đội trưởng đội quản lý đô thị thì lòng phải vô cùng cứng rắn mới được nha…“A, ngon quá, ngon quá đi mất! Rốt cuộc cũng biết mùi vị của món bánh kếp mình hằng mơ ước rồi, không muốn ăn cơm nữa, chỉ muốn hương vị này mãi tồn đọng trong miệng thôi.”Anh chàng đầu tiên lộ ra sắc mặt hạnh phúc, như thể đang hưởng thụ ngày tháng tươi đẹp nhất trên thế gian vậy.Cảm giác này thật sự quá mức hạnh phúc.Ực, ực…Nhóm quản lý đô thị nhìn chàng trai trẻ kia ăn ngon miệng như thế, rồi lại nhìn sang những chiếc bánh kếp với lớp vỏ vàng giòn bên kia, bọn họ không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.Nhóm quản lý đô thị bị bánh kếp dụ dỗ cảm thấy cũng phát thèm, nhưng mà cả đám đều phải âm thầm chịu đựng sự giày vò này một cách đầy khó khăn.Vị khách hàng tiếp theo.“Ông chủ nhỏ! Vất vả cho cậu rồi, nhanh lên nào.” Khách hàng tiếp theo chính là vị bác sĩ ban nãy.“Ông có muốn tìm hiểu thêm về cách làm bánh kếp này chứ?” Hiện tại Lâm Phàm đang muốn kiếm thêm một chút điểm bách khoa.“Không cần đâu ông chủ nhỏ, vẫn là bánh kếp quan trọng hơn, buổi giải phẫu chiều nay phải dựa vào những chiếc bánh kếp này rồi.” Bác sĩ nhìn chằm chằm vào bánh kếp rồi nói..