Quỷ tôn vừa phất tay là có hai con quỷ bước lên. Một tên dâng lên ly rượu chạm trổ tinh tế cổ xưa, tên còn lại rót rượu đỏ tươi vào ly.
Con quỷ phụ trách dâng ly đưa bàn ngọc cao lên quá đầu, không ai kịp nhìn thấy quỷ tôn làm gì mà rượu đã xuất hiện trên tay hắn.
Quỷ tôn nâng ly lên nhấp nhẹ một hớp.
Thành Gia Kỳ cùng đám thiên sư đều đang nhìn quỷ tôn và đợi quyết định cuối cùng của hắn.
Tái Lang cau mày, khó chịu liếc Thành Gia Kỳ một cái, tên bệnh tâm thần này muốn lão già khốn kiếp nhà mình đối chọi với ma thần sao? Nghĩ đến đó, Tái Lang bèn trợn mắt liếc xéo quỷ tôn, ông cũng không ngốc vậy chứ?
Tái Lang tuy không nghĩ ông già của mình lại ngốc đến mức rơi vào kế của Thành Gia Kỳ, nhưng sức hấp dẫn của tế phẩm tối cao đối với đám ma quỷ bọn họ chẳng khác nào tiên đan đối với nhân loại. Giả thiết ông già nhà mình thật sự không nhịn cám dỗ mà ra tay thì cũng rất có khả năng.
Nói cũng lạ, chung quanh có bao nhiều ma quỷ và con người như vậy lại chẳng có ai lên tiếng.
Vương Phi ôm chặt vợ mình và nhìn Thành Gia Kỳ bằng ánh mắt thù hằn. Loại người này dám hại cả con ruột của mình, giờ ông ta muốn có Diệp Tử chắc chắn chẳng phải điều gì tốt lành!
Còn Thành Chu lại càng thêm giận dữ, “Ê, này, lúc ông lấy người khác đi trao đổi, ông hỏi thử xem người trong cuộc có bằng lòng hay không chưa đấy?”
Thành Gia Kỳ không nhìn Thành Chu. Giờ đây dường như Thành Chu nói gì đều không thể ảnh hưởng đến ông ta được nữa. Trong lòng ông ta, người này đã không phải là con mình nữa rồi, người này đã bị ác ma mê hoặc và mang đến kiếp nạn cho thế gian, người này là một trong những đồng lõa cần phải diệt trừ của ác ma.
Đạo sĩ già bất thình lình cười nói: “Thứ oắt con súc sinh bị ác ma mê hoặc không màng đến chúng sinh lại còn nhục mạ cha đẻ như cậu vốn không phải là người, chết cũng chưa hết tội. Cậu nên cảm thấy vui vẻ vì trước khi chết còn có thể góp chút sức quèn cho chúng sinh trên đời này chứ đừng nên để bị xem là đồng bọn của ác ma cần phải bị tiêu diệt.”
Thành Chu nghiến răng. Trong số các thiên sư thì lão đạo sĩ già này là lắm mồm nhất, hơn nữa mồm miệng cũng sắc bén nhất, chuyện gì qua miệng của lão cũng biến thành có liên quan đến chúng sinh thiên hạ. Chỉ cần hành sự không chung chí hướng với họ thì chính là loại vi khuẩn đang cản trở sự phát triển của thế giới, không để con người được tiếp tục sinh tồn.
Lại nhìn sang người cha kia của mình, ông ta dường như rất vừa lòng với lời của lão đạo sĩ già như thiếu điều vỗ tay khen thành tiếng.
Thành Chu càng nhìn càng thấy mặt cha mình khó ưa. Người ta đều là cha bị con bẫy, đằng này anh lại bị cha mình đẩy xuống hố, đẩy xong còn gọi khán giả đến xem xét phê bình anh, hơn nữa còn bảo bọn họ ra giá, ai trả giá cao thì bán con cho người đó.
Thành Chu cố dằn xuống cơn phẫn nộ muốn gϊếŧ người rồi quay sang nhìn mẹ mình. Mẹ, mẹ cố chờ thêm chút nữa, con trai của con sẽ đến cứu mẹ ra. Con trai con nói được làm được, mình hãy cố gắng kéo dài thêm chốc lát.
Mẹ Thành ngờ vực, Thành Chu nháy mắt với bà là đang ám chỉ điều gì?
Thành Chu nhìn trời, trong lòng thầm gào thét: Con trai ơi! Con còn chiêu gì thì hãy mau ra tay đi! Ông già của con sắp bị người ta bán mất đây này! Con còn không chịu đến, ông già con biết đâu cả cọng lông cũng chẳng còn sót lại!
Quỷ tôn đặt ly rượu xuống, cuối cùng cũng chuẩn bị mở miệng.
“Ngươi đã hiến tế cho ta, ngoài ta ra, không ai có thể làm chủ nhân của ngươi nữa.” Một giọng nói bất thình lình vang lên.
Người áo choàng một lần nữa cố gắng đè nén cơn bạo động trong linh hồn, tạm thời hắn giành được phần thắng. Hắn nhéo mặt Thành Chu, phách lối nói với anh: “Dù có là cha ngươi chăng nữa cũng không thể qua mặt ta mà tặng ngươi cho kẻ khác.”
Thành Chu ngờ vực hỏi: “Tôi hiến tế cho ông hồi nào? Còn nữa, dù cho tên họ Thành kia bệnh thần kinh nói gì cũng như đánh rắm, nhưng tôi vẫn chỉ thuộc về bản thân tôi, không phải vật sở hữu của bất kỳ ai khác!”
“Ngươi thuộc về ta.” Người áo choàng lại xác định quyền sở hữu thêm lần nữa rồi nhướng mày nhìn đám người Thành Gia Kỳ đã biến sắc sau khi nghe thấy lời hai người trò chuyện.
Lúc nghe thấy bốn chữ “hiến tế cho ta”, Thành Gia Kỳ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Hóa ra tên mặc áo choàng đen mặt mũi mơ hồ kia không phải kẻ do ác ma phái đến bảo vật tế phẩm mà chính là ác ma!
Thế nhưng, thế nhưng… Rõ ràng ông ta đã từng điều tra, với năng lực hiện tại của ác ma, hắn chỉ có thể giữ vóc dáng của một đứa bé, hắn, hắn sao đột nhiên biến thành người lớn rồi?
Lẽ nào sức mạnh của hắn gần như hồi phục hoàn toàn?
Đúng! Ban nãy hắn nói Thành Chu đã hiến tế cho hắn, cũng tức là sức mạnh của hắn phần lớn đều trở về rồi.
Lực lượng của kẻ thù đột nhiên tăng mạnh đến mức khó lường, vậy mà bên ông ta lại chưa nắm được trận dẫn quan trọng nhất của trận pháp.
Tại sao lại như vậy?
Ông ta đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết, tính toán bao nhiên năm trời, vì cớ gì đến cuối cùng lại thất bại trong gang tấc?
Đây là thử thách ông trời giành cho mình ư?
Hay là lời tiên đoán khó lòng phá giải, bất luận ông ta có làm gì tại nạn kiếp của loài người vẫn sẽ đến?
Không! Không đúng!
Thành Gia Kỳ bất chợt tỉnh táo lại từ trong tuyệt vọng.
Ác ma đều có bản tính hung tàn, chỉ biết hành sự theo bản năng, nếu ác ma thật sự đã lấy lại toàn bộ sức mạnh, biết được bọn họ đang để mắt đến tế phẩm của hắn, hơn nữa còn định bắt hắn một lần nữa ngủ say, hắn sẽ không dây dưa với họ như hiện tại. Lúc ấy chỉ sợ họ vừa xuất hiện liền bị hắn gϊếŧ sạch rồi.
Vậy nên… Tên ác ma này đang nói dối. Thành Chu thật ra vẫn chưa hiến tế cho hắn, hoặc có lẽ quá trình khôi phục sức mạnh xảy ra vấn đề mới khiến lực lượng của hắn chưa đủ hoàn chỉnh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thành Gia Kỳ lập tức thay đổi, vẻ mặt cũng bình tĩnh trở lại.
Bọn họ vẫn còn cơ hội! Chỉ cần quỷ tôn đồng ý liên thủ với họ, việc giành lại Thành Chu cùng người đàn bà mang thai từ trong tay tên ác ma sức mạnh chưa hoàn chỉnh cũng không phải là bất khả thi.
Tiếp theo đây phải xem xem quỷ tôn lựa chọn như thế nào, nhưng có lẽ vẫn cần ông ta thúc đẩy thêm một chút.
Ánh mắt của người áo choàng đen quét hết lần lượt những thiên sư có mặt, cuối cùng dừng lại trên người Thành Gia Kỳ và giơ một ngón tay lên.
Thành Gia Kỳ chẳng hiểu ra sao đang định hỏi lại thì nghe thấy một trong số thiên sư Thiên Cơ Môn phá ra cười quái dị.
Người cười quái dị chính là gã đàn ông mặc đồ tây Thành Chu từng gặp.
Người đó vẫn đang cười hắc hắc, vừa cười vừa vặn vẹo toàn thân.
“Ngứa! Ngứa chết tôi rồi! A ha ha ha ha! Cứu mạng… Cứu hắc hắc hắc hắc!”
Đỗ Đan chịu hết nổi phải cởi hết quần áo ra, vừa cởi vừa cười điên dại. Gã cảm thấy toàn thân đều ngứa không chịu nổi, thế nhưng chẳng phải là ngứa như bị côn trùng cắn mà là loại ngứa ngáy phát ra từ từng dây thần kinh.
Gã cuộn tròn người lại cầu mong sao cơn ngứa sẽ lùi đi, nhưng đáng tiếc ngón tay mà chạm đến đâu nơi đó sẽ càng ngứa hơn, đến cuối cùng cả khi quần áo ma sát vào da thịt cũng khiến thần kinh của gã như bị khiêu khích trực tiếp.
Người mặc đồ tay đã cởi sạch, cộng thêm giọng cười điên cuồng cùng cơ thể vặn vẹo khiến kẻ khác cảm thấy vừa hoang đường vừa quái dị lại không thiếu phần thảm thương.
“Ác ma! Ngươi làm gì Đỗ Đan rồi?” Thành Gia Kỳ vừa quát lên, đám người Thiên Cơ Môn đang đứng sững sờ ra đấy bỗng chốc giật mình tỉnh táo lại, vội vàng cùng nhau chạy đến vây lấy Đỗ Đan muốn giúp gã.
Nhưng Đỗ Đan lại từ chối không chịu để bất cứ bàn tay nào hoặc quần áo gì chạm vào người gã.
Thành Gia Kỳ túm lấy mẹ Thành và dùng mắt ra hiệu với đạo sĩ già.
Lão đạo sĩ già bước lên trước định dùng bùa để trấn an Đỗ Đan.
Thành Chu khép lại cái mỏ đang há hốc, quay đầu hỏi người áo choàng đen, “Ông làm đấy à?”
“Ừ.” Người áo choàng thản nhiên đáp: “Dạy dỗ tí cho vui thôi chứ gϊếŧ người thôi thì chẳng có ý nghĩa gì.”
Thành Chu che mặt. Quả nhiên đủ ác ma.
Thành Chu đáng thương của chúng ta đến giờ phút này vẫn không biết vị bên cạnh anh đáng sợ đến nhường nào, cũng không biết ý nghĩa thật sự của hai chữ “ác ma”. Anh vẫn tưởng người áo choàng đen chỉ đang đùa dai chọc ghẹo đôi phương cho bỏ ghét để chúng bớt hống hách.
Bên kia, lão đạo sĩ già đang làm phép giúp Đỗ Đan.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo thật sự khiến tất cả những kẻ có mặt không lường trước!
Lá bùa của đạo sĩ vừa dán lên người Đỗ Đan, thân thể Đỗ Đan lập tức nổ tung, máu thịt của gã văng đầy mặt đất.
Biến hóa này đến quá đột ngột quá dữ dội, phần lớn kẻ có mặt đều chưa kịp phản ứng, bao gồm cả Thành Chu. Quỷ tôn cũng nhịn không được mà nhíu mày.
Sự yên tĩnh qua đi.
“Á á á…!!!” Mẹ Thành bụm miệng, Diệp Tử phát ra tiếng thét kinh hãi.
Ai cũng nghĩ người mặc áo choàng đen sẽ gϊếŧ người, nhưng ai cũng không ngờ đến hắn sẽ dùng cách này để ra tay, hơn nữa chẳng một ai nhìn thấy hắn ra tay như thế nào. Đám người Thiên Cơ Môn dù muốn tính sổ cũng phải tìm lý do trước.
Mặt mũi tất cả mọi người căng cứng, tâm trạng của người áo choàng lại khá tốt, hắn phì cười, cúi đầu nói với Thành Chu bị hắn giữ trong ngực mình, “Làm cha ngươi giống vậy có được không?”
Thành Chu run rẩy, thình lình thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, “Hơ, nếu là đoạn trước khi nổ thì được, tôi rất tán thành, nhưng đoạn sau… Tuy tôi cũng rất mong ông ta biến mất, nhưng pháp luật và đạo đức lại không cho phép, dù ông ta có khốn nạn đến mức cả thế giới đều muốn ông ta chết, tôi vẫn không thể xuống tay với ông ta. Đương nhiên không có nghĩa là tôi muốn bỏ qua cho ông ấy, chẳng qua vì kẻ tâm thần kia mà phải gánh lấy tiếng ác gϊếŧ cha, trừ phi đầu óc tôi có vấn đề.”
“Ta ra tay.”
Tim Thành Chu thót lên, theo bản năng buột miệng nói: “Ông cũng không được!”
“Tại sao?”
Thành Chu thầm nghĩ, tôi làm sao biết tại sao, nhưng đằng nào vẫn là không thể được.
Bàn tay người áo choàng đen siết lại.
Thành Chu hít vào một hơi lạnh toát, vội vàng giải thích: “Ông gϊếŧ chết người đó thì sẽ trở thành kẻ thù gϊếŧ cha của tôi. Đến lúc đó nhỡ từ đâu nhảy ra thêm vài tên tâm thần bắt tôi tìm ông báo thù cho cha thì phải làm sao? Đương nhiên tôi nhất định sẽ không tìm ông báo thù, nhưng nếu tôi chết rồi, Hồng Diệp lớn lên hoặc con của Hồng Diệp lớn lên, chúng không biết thực hư thế nào, nhỡ bị người khác lừa gạt, máu nóng bốc lên chạy đi tìm ông báo thù gϊếŧ tổ tiên, ông nói xem giả sử mấy chuyện vớ vẩn như vậy xảy ra thì phiền cho cả ông lẫn con cháu tôi biết bao?”
Nghe xong, ánh mắt của Tái Lang vốn đang dán vào miếng thịt vô tình văng đến trước mặt mình bèn chuyển sang nhìn Thành Chu. Tái Lang nể phục cung tay nói: “Người anh em, ngươi nghĩ xa thật đấy.”
Thành Chu khiếm tốn tỏ vẻ Tái Lang đã quá khen. Nhưng ngay sau đó, mắt anh lỡ liếc thấy một miếng thịt đẫm máu dưới đất, đầu óc bỗng nhiên choáng váng, chân mềm nhũn, đả kích lần này quá sức nghiêm trọng, chứng kiến màn này xong, chắc cả đời anh sẽ phải mơ thấy ác mộng.
Vào lúc này, người áo choàng đen đột nhiên thốt lên một câu: “Ngươi sẽ không chết, cũng sẽ không con không cháu.”
Thành Chu trợn mắt nhìn hắn.
Người áo choàng lấy làm khó hiểu.
Thành Chu đợi một hồi rồi thất vọng nói: “Vậy thôi á? Tôi còn tưởng ông sẽ chêm thêm một câu như kiểu ‘Ngươi và ta sẽ cùng nhau sống mãi không chết’ này nọ.”
Người áo choàng… đột nhiên vươn tay trái ra nhéo mặt anh một cái.
Thành Chu đau đến há mỏ, nhưng đánh trống lảng xong, hình như anh chẳng còn sợ người áo choàng đen như lúc nãy nữa.
Đám người Thiên Cơ Môn dần dần lấy lại bình tĩnh sau cơn hoảng loạn kinh hoàng. Thành Gia Kỳ vừa dặn dò hai tên đệ tử đi thu nhặt những phần còn lại của thi thể Đỗ Đan về, nhặt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, một mặt gọi tất cả tăng cường phòng vệ chuẩn bị chiến đấu.
Lão đạo sĩ già cả người vẫn đang run rẩy, lúc Thành Gia Kỳ gọi tên lão ta, lão đột nhiên bước ra khỏi vòng bảo vệ đi đến khe suối, chỉ thẳng vào người áo choàng đen và hỏi với vẻ mặt rất khó coi: “Có phải là ngươi không? Tên ác ma lòng lang dạ thú! Gϊếŧ người với ngươi dễ như trở bàn tay, thế nhưng ngươi không chỉ hại chết người của Thiên Cơ Môn mà còn khiến cậu ấy trước khi chết phải chịu dày vò và nhục nhã nhường ấy. Thiên Minh Tử ta xin thề, đời này kiếp này dù có lên trời xuống biển cũng phải gϊếŧ chết ngươi, không tiêu diệt được ma hồn của ngươi thề không bỏ qua!”
Người mặc áo choàng chả buồn để ý đến đạo sĩ già, hiện tại toàn bộ hứng thú của hắn đều đang tập trung trên mặt Thành Chu. Hắn đang dùng ngón tay kiểm tra tất cả mọi bộ phận trên mặt Thành Chu xem độ đàn hồi và độ dày mỏng ra sao. Thành Chu bị chọt đến oai oái kêu la.
Thành Gia Kỳ thấy lão đạo sĩ bị chọc tức đến gần như mất hết lý trí, đang định bước lên kéo lão ta về thì thấy lão lại chỉ vào Thành Chu và mắng: “Còn tên súc sinh thông đồng với ác ma như mày! Mẹ mày sinh mày ra nhưng lại không biết dạy dỗ mày đàng hoàng, hôm nay để bản tiên trưởng thay ả đàn bà thất đức kia dạy dỗ lại mày cách làm người!”
“Ông mới là thất đức ấy! Thiên Cơ Môn các người chỉ toàn lũ không có đạo đức, không có tính người!” Vừa nghe lão ta mắng mẹ mình, Thành Chu đầu hết choáng váng, chân cũng đứng vững. Anh bắt đầu cảm thấy người của Thiên Cơ Môn dù có chết cũng đáng đời.
“Đừng nói hiện tại tôi không làm gì sai, mà có sai chăng nữa lại chẳng phải do không có cha dạy dỗ hay sao, liên quan gì đến mẹ tôi chứ? Cái đồ không nói lý lẽ, đổi trắng thay đen giả vờ xuất gia như ông mới hại chết người lại còn dám chạy đến mắng bọn tôi. Ông tưởng ông làm vậy người khác sẽ không nghĩ ông là hung thủ hay sao?”
Lão đạo trưởng đang muốn cãi lại, người áo choàng đen đã chậm rãi bước đến bên đối diện khe suối và giơ hai ngón tay lên.