Đã xác định được đích đến, Thành Chu cũng thả lỏng hơn nhiều, bắt đầu có tâm trạng ngắm cảnh chung quanh.
Nhưng đến hiện tại anh mới phát hiện, ngoài con đường lót đá xanh, nơi đây chẳng có phong cảnh gì cả.
“Khi ngồi xe này, cậu không nhìn thấy được bên ngoài, bên ngoài cũng không nhìn thấy được cậu, quý khách, đến quán rượu Hoàng Tuyền rồi, mời xuống xe.”
“Tới rồi á?” Thành Chu cả kinh, anh vốn tưởng phải đi thêm khá xa.
“Nếu tự đi chắc chắn tốn rất nhiều thời gian, nhưng xe tôi không phải chạy đường thường.” Gã đánh xe cười cười rồi giục anh xuống xe.
Thành Chu cảm ơn rồi nhảy xuống xe. Chân anh vừa chạm đất, xe bò đã không còn tăm hơi, phong cảnh chung quanh cũng bắt đầu thay đổi.
Hệt như khi màn che được vén lên, một tòa nhà gỗ cao ba tầng dần xuất hiện trước mắt.
Ngoài tòa nhà treo bảng hiệu to đùng, bên trên viết bốn chữ “Quán rượu Hoàng Tuyền”.
Của sổ được giăng vải đỏ, khi gió thổi qua, vải đỏ khẽ tung bay, kết hợp với ánh sáng tù mù bên trong khiến quán rượu trở nên hấp dẫn đến lạ.
Cửa chính của quán mở toang, nhưng vì có bình phong lớn nên người bên ngoài khó lòng nhìn thấy cảnh tượng bên trong, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng ca lả lướt.
Quán rượu tọa lạc trên một con đường buôn bán, khắp nơi giăng đủ loại bảng hiệu, nhưng vì trời tối quá nên ngoài vài hộ gần chỗ anh đứng, còn lại không thể thấy rõ là bán thứ gì.
Đa số các quán xá đều đã đóng cửa, trên đường chẳng còn bao người, mỗi khi nổi gió là lạnh thấu xương.
“Tí tách.”
Thành Chu giật mình, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“Tí tách.”
Trên góc mái hiên của quán rượu là một giọt nước đang lủng lẳng treo mình, tí tách tí tách rơi xuống vại hứng nước bên dưới.
Thành Chu thở phào nhẹ nhõm, tay siết chặt lá bùa gấp hình bát quái, tự cổ vũ bản thân rồi cất bước vào trong quán rượu Hoàng Tuyền.
Sau khi vòng qua bình phong, Thành Chu dừng bước.
Bảy, tám chiếc bàn gỗ mục nát được bày bừa bãi trong sảnh, đi cùng còn có những chiếc ghế còn tàn hơn.
Ngay trước đại sảnh là thứ gì đó trông như tấm thớt cỡ lớn, trên thớt còn cắm một cây rìu. Tấm thớt có lẽ được làm bằng gỗ nhưng vì dùng lâu nên đã biến thành màu đen.
Trên xà nhà gỗ đen treo những chiếc lồng đèn được trang trí bằng đĩa đựng xương màu vàng.
Vải đỏ giăng trên cửa sổ rách bươm.
Mé phải đại sảnh là cầu thang gỗ để lên lầu, nhưng Thành Chu cứ có cảm giác chỉ cần giẫm lên là nó sẽ sụp ngay.
Bên trong và bên ngoài hình như khác nhau hơi bị nhiều?
Vả lại trong quán rượu chả có người nào, đừng nói người, cả ma quỷ cũng không thấy ấy chứ.
“Tên thứ nhất.”
“Hả?” Thành Chu quay ngoắt lại.
Một gã đàn ông mặt mày trắng bệch dán sát vào cổ anh và hít một hơi sâu, vẻ mặt say mê tột độ, “Ồ, mùi của thịt sống.”
Thành Chu vội lùi lại mấy bước.
“Nghe nói ngươi đang tìm các cặp sinh đôi?”
“Sao ông biết?”
“Lúc Vương Đại bán ngươi cho ta, gã còn tặng kèm tí thông tin.” Người đàn ông mặt mày trắng bệch đánh giá thành chu từ trên xuống dưới, “Khá quá nhỉ, còn khá hơn lần trước. Phẩm chất của hồn phách cũng không tệ, có thể dâng tặng cấp trên.”
“Bán cho ông? Ai bán tôi cho ông? Là người đánh xe kia ư?”
“Không thì còn ai, tội nghiệp, lời của ma quỷ mà lại đi tin.”
“Ý ông là hắn ta toàn nói dối?”
“Sao ta biết được hắn nói gì với ngươi?”
“Thế ông có biết anh em sinh đôi ở đâu không?”
“Ta chỉ biết ngươi không phải là người đầu tiên hỏi thăm về chuyện đó. Nghe nói gần đây trên dương thế có kẻ đang tìm một cặp sinh đôi đẻ vào ngày tháng chí âm, tìm sao đến cả thôn này mà tìm. Nè, nhóc con, sắp chết tới nơi còn hỏi mấy chuyện này à?”
Thành Chu không đáp.
Gã đàn ông mặt tái túm lấy Thành Chu và ấn lên thớt, vừa đè anh xuống vừa nói: “Gần nửa năm không mở cửa rồi, mấy hàng bán thịt trong thôn đều đang chờ thịt tươi vào thôn, nhưng mấy năm nay lũ người sống vào thôn tên nào tên nấy thông minh gian xảo, muốn vớ được vào thịt sống càng lúc càng khó, gia phải hối lộ lũ đánh xe mới tóm được một tên là ngươi. Mau mau mau, chúng ta đừng phí thời gian nữa, quán rượu của gia đang đợi ngươi để khai trương đây này!”
Lời dạy của Tư Đồ chợt vang lên trong đầu Thành Chu: Lúc đánh nhau đừng lo nói nhảm với chúng, chỉ cần cố gắng trúng ngay trong một đòn, đánh không chết được đối phương là phải bỏ chạy ngay lập tức!
Vì vậy Thành Chu không buồn van xin hay thăm dò gì sất, anh chỉ lo lẩm bẩm niệm chú, cuối cùng quát lên một tiếng: “Thần dương giáng trần, ác quỷ khó thóat, trừ!”
“Phừng!” Lá bùa bát quái đập ngay vào tim gã mặt tái, lửa đỏ phừng lên, từ ngực nhanh chóng lan ra toàn thân.
“A A A…!!!” Gã đàn ông mặt tái không kịp đề phòng, vì vậy chưa kịp đánh trả đã tan thành khói đen, trước khi chết chỉ thét lên được một tiếng.
Thành Chu… ngây ra.
Hình như anh mới gϊếŧ được một con quỷ?!
Không cần dựa dẫm vào Hà Sinh và Tư Đồ, càng không cần dựa dẫm vào con trai, một mình anh cũng diệt trừ được quỷ!
Nhưng vậy có xem như là gϊếŧ người không nhỉ? Tốt xấu gì ma quỷ cũng do con người biến thành, anh đánh tan linh hồn của gã, thế chẳng phải còn nghiêm trọng hơn gϊếŧ người ư?
Nhưng đây là tự vệ cơ mà, giả sử anh không diệt trừ đối phương, anh sẽ bị gã phanh thây đem bán.
Ngừng ngừng ngừng! Hiện tại không phải lúc để nghĩ mấy chuyện này. Mình phải tính xem nên làm thế nào chứ? Nên nghĩ cách trốn ở đây hết một năm rồi ra ngoài, hay tiếp tục đi tìm cặp song sinh?
Nghĩ cách trốn ở đây một năm… Vốn chẳng có cách gì tốt, không ngờ tên đánh xe lại đem mình bán cho quán rượu Hoàng Tuyền, vậy tức là nhà Tam Bà hắn nói cũng là giả. Thế thì vẫn là đi tìm cặp song sinh thôi.
Nhưng làm sao tìm?
Ban đầu cứ tưởng sẽ nghe ngóng được tin tức ở quán rượu Hoàng Tuyền, nhưng cái quán này cả ma quỷ còn chẳng có lấy đâu ra người. Đám người kia sau khi vào thôn chẳng biết đã đi đâu rồi.
Không biết trong quán này còn có ma quỷ nào khác không nhỉ?
Nếu không có, hay anh cứ nghỉ tạm ở đây?
Thành Chu cân nhắc một lúc. Anh xoay người đi đóng cửa quán rượu, khi đóng còn cố ý trộm nhìn ra ngoài. Đường phố yên tĩnh cực kỳ, hệt như khi anh mới đến.
Thành Chu dạo quanh đại sảnh một vòng, cuối cùng tìm thấy trong nhà bếp cây dao lóc xương. Anh giắt cả dao lẫn cây rìu cắm trên thớt gỗ vào eo.
Vốn định tìm thứ gì đó bỏ bụng, nhưng tìm mãi chẳng có gì cả.
Ngược lại, trong hầm rượu lại xếp đầy vò, nhưng anh không thích uống rượu, vả lại cũng chả hứng thú mấy với rượu ở đây, vậy nên không mở ra.
Anh giẫm lên những bậc thang cũ nát để lên lầu hai. Cầu thang trông như sắp sụp đến nơi, lạ thay khi bước lên lại không phát ra âm thanh gì.
Lầu hai được bày trí khá hơn lầu một gấp mười lần.
Nếu gọi lầu một là ổ quỷ thì lầu hai trông chẳng khác nào các quán rượu ở cõi dương.
Phòng hai cũng có nhà bếp, bên trong có không ít dụng cụ. Nhưng nhìn những dải thịt treo dọc trên xà nhà, Thành Chu do dự mãi vẫn không dám động vào. Nhỡ là thịt người thì sao?
Cuối cùng Thành Chu tìm được một ít màn thầu cứng ngắc cùng với ít trái cây khô quắc, anh ngửi thử thấy không có gì lạ, tách ra xem cũng chẳng thấy bất thường, vậy nên bèn cho cả vào một cái túi. Anh đoán những thứ này rất có thể là đồ cúng.
Lên đến lầu ba, Thành Chu phát hiện nơi này trang trí còn đẹp hơn lầu hai. Lầu ba được chia thành nhiều phòng, tất cả các phòng đều hướng ra một cái đài được phủ bằng vải đỏ.
Thành Chu đột nhiên ngừng bước. Anh cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ việc gì đó.
À phải, trước khi vào đây, anh hình như có nghe thấy tiếng hát của con gái vọng ra, nhưng sau khi vào trong thì không còn nữa.
Thành Chu hít sâu một hơi, vác túi lên lưng, một tay cầm rìu, một tay cầm bùa dè dặt bước về phía lớp màn lụa đỏ.
Tấm màn khẽ lay động, có thứ gì đó phóng ra.
Thành Chu lẩm bẩm niệm chú, suýt nữa bùa đã bắn ra khỏi tay.
“Đừng gϊếŧ em! Xin ngài mà!” Một người đàn bà quỳ xuống trước mặt Thành Chu và thảm thiết kêu lên.
Thành Chu nắm chặt lá bùa không vung ra, nhưng anh vẫn nhìn người đàn bà bằng ánh mắt cảnh giác.
Người đàn bà này rất xinh đẹp, trên người là quần áo thời Hán, khoảng hai ba, hai tư tuổi, vóc dáng lả lướt, tóc búi kiểu cổ điển, đeo một đôi hoa tai dạ quang lấp lánh, ôm đàn tỳ bà trong lòng.
“Cô là ai?”
“Em, em là ca sĩ ở đây.”
“…” Câu trả lời hiện đại hóa này khiến Thành Chu 囧.
Thành Chu cảm giác thấy hơi ấm tỏa ra từ trên người đối phương, anh giật thót, buột miệng hỏi: “Cô là người sống?”
“Vâng.” Người đàn bà càng sợ hãi hơn, “Đại vương, cầu xin ngài, xin đừng ăn thịt em, em có thể ở đây ca hát để thu hút khách cho ngài, em tuyệt đối không bỏ chạy đâu, em xin thề!”
Thành Chu nhìn cách trang điểm của cô thì tò mò hỏi: “Cô ở đây bao lâu rồi?”
“Em, em không nhớ nữa, chắc khoảng một, hai năm gì đó.”
“Cô sống được ở đây lâu đến vậy cơ à?” Thành Chu cả kinh, anh cứ tưởng người sống bị đưa đến quán rượu Hoàng Tuyền đều bị làm thịt cả chứ.
“Đều nhờ các quỷ chủ từ bi mới giữ lại cái mạng nhỏ này của em.” Cô gái run rẩy, nụ cười như cố nặn ra, vội vã xun xoe lấy lòng Thành Chu: “Đại vương, em biết ca hát, ăn uống lại ít, em sẽ nghe lời, ngài giữ lại cái mạng nhỏ này cho em với. Các quỷ chủ cũ ở đây đều dùng em làm bảng hiệu, em, em, thật sự có thể giúp ngài kiếm tiền. Khách khứa đến đây đều rất thích em.”
“Các quỷ chủ?” Thành Chu biến sắc, “Quán rượu này có tổng cộng bao nhiêu quỷ chủ? Họ hiện giờ đang ở đâu?”
“Đại Vương hiểu lầm rồi ạ.” Cô gái vội giải thích: “Quán rượu này xưa nay chỉ có một quỷ chủ nhưng không cố định, nếu có quỷ chủ mạnh hơn chấm trúng nơi này thì sẽ ăn thịt quỷ chủ đời trước rồi làm quỷ chủ mới của quán. Ngài, chẳng phải ngài…”
Cô gái không dám nói tiếp.
Thành Chu ngờ vực hỏi: “Sao cô biết tôi đã gϊếŧ chết quỷ chủ quán rượu?”
Cô gái hối hả đáp: “Vì hôm nay không phải ngày quán rượu mở cửa, kẻ có thể vào quán nếu không phải là khách do quỷ chủ mời thì chính là đến để giành quán. Hơn nữa nếu không có quỷ chủ đi cùng, khách khứa không được lên lầu ba, vì quỷ chủ sợ em bị cướp đi.”
“Nếu cả hai đều không phải thì sao?”
“Vậy chính là lúc bổ sung… thịt sống. Thịt sống cũng có thể vào.” Trong mắt cô gái chợt lóe lên hy vọng và vui mừng, “Ngài, đừng nói ngài là những thiên sư hay thầy pháp phù thủy gì nhé?”
“Sao lại nói thế?”
“Ngoài thịt sống bị đưa đến, chỉ có hai lần em từng nhìn thấy người còn sống. Nghe các vị khách nói họ đều là thiên sư và thầy pháp ở cõi dương đến tìm cơ duyên.”
Thành Chu lấy làm lạ hỏi: “Cô nhìn thấy họ thế sao không cầu xin họ cứu cô?”
Cô gái sầu thảm đáp: “Những nhân vật vĩ đại kia sao lại để ý đến loài sâu kiến như em. Ối, đại vương, em không phải đang nói ngài… Em… Em…”
Thành Chu lắc đầu tỏ vẻ không để bụng.
“Sao cô lại đến đây?”
“Em cũng không biết, hôm ấy là tiết Trung nguyên, em cùng chồng đến thành phố C du lịch, trong núi đột nhiên nổi sương mù dày đặc. Bọn em không dám đi lung tung, nhưng sau khi sương tan lại thấy mình đã đứng trước cổng thôn Song Miếu. Tiếp theo đó bọn em bị gã đánh xe đưa vào thôn rồi bán cho quỷ chủ của quán rượu. Quỷ chủ đó vốn định gϊếŧ bọn em nhưng em cầu xin hắn, bảo rằng em tình nguyện làm bất cứ việc gì, trong lúc vô tình có nhắc đến em biết ca hát, biết đàn tỳ bà, thế là bị hắn giữ lại.”
Thành Chu vuốt cằm. Nói vậy tức là không phải mỗi năm chỉ được vào thôn một lần, có vài trường hợp đặc biệt sẽ bị đưa đến đây, mấy gã đánh xe cũng có thể đón họ vào thôn.
Nếu khi vào không chỉ có cách duy nhất là dùng thiệp mời, vậy biết đâu cũng có nhiều lối để ra khỏi thôn?
“Đại vương, ngài, rốt cuộc ngài là…” Cô gái dè dặt hỏi.
Thành Chu hoàn hồn, cố gắng tỏ vẻ hiền hòa nói với cô gái: “Đừng gọi tôi là đại vương, tôi cũng là người sống tình cờ bị bắt vào đây như cô, tôi họ Thành, tên Chu. Cô cứ gọi tên tôi là được rồi.”
“Anh Thành…” Nghe Thành Chu bảo anh cũng là người sống như mình, trên mặt cô gái cuối cùng cũng lộ ra nụ cười chân thành hơn nhiều.
“Anh Thành, tên quỷ chủ của quán có phải bị anh gϊếŧ rồi không?” Cô gái sực nhớ ra chuyện đó bèn vội hỏi.
“Ừ.”
“Vậy tức là anh Thành cũng biết cách khu tà diệt ma?” Trong mắt cô gái lóe lên hy vọng.
Nhìn vào ánh mắt của cô, Thành Chu ưỡn ngực lên, làm bộ khiêm tốn nói: “Biết một chút.”
“Quá tốt rồi! Anh Thành, cầu xin anh hãy cứu em cùng chồng em. Anh dẫn bọn em ra khỏi nơi này được không, xin anh đấy! Sau khi ra ngoài, bọn em nhất định sẽ đền đáp anh thật hậu hĩnh!”
“Hơ…” Thành Chu ngại không muốn nói rằng thân anh còn lo chưa xong, vậy nên chỉ đành đáp: “Tôi không biết cách rời khỏi đây.”
“Em biết!” Cô gái từ dưới đất đứng dậy, kích động nói: “Em biết làm sao để rời khỏi đây. Em từng nghe một tên quỷ chủ tình cờ nhắc đến. Hắn bảo trong thôn này có một con đường thông đến cõi dương, nhưng em cùng chồng không đủ sức để đến đó. Anh Thành, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!”