Nhân Vật Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 1: Thế giới 01



Thế giới 01 - Chương 01: Em trai

[Hệ thống số 0111 đang đăng nhập vào thế giới... Đã load xong, hạ cánh thành công.]

[Đang load thông tin nhận dạng cơ bản...]

[Họ tên: Thẩm Dịch.

Giới tính: Nam

Thông tin cơ bản: Bố mẹ ly hôn, sống một mình, là học sinh mới chuyển vào lớp 12 - 1 của Trường trung học ở thành phố nào đó...]

Những người đi trên hành lang của toà nhà giảng dạy đều là học sinh, kết cặp 3-3 mà chơi đùa, bầu không khí tràn ngập hơi thở thanh xuân vườn trường, bừng bừng sức sống.

Tầng 03 của tòa nhà giảng dạy dành cho học sinh lớp 12, giờ giải lao, các học sinh trong lớp nói chuyện cũng chỉ thì thầm, có học sinh vẫn còn đang đặt câu hỏi với giáo viên, bầu không khí học tập rất sôi nổi.

Ở hàng cuối cùng gần cửa sổ, một nam sinh mặc đồng phục học sinh đang nằm trên bàn, nhìn chung góc này ít người qua lại nên sẽ yên tĩnh hơn những chỗ khác.

Khi Hệ thống số 0111 mở mắt ra, nó đã trở thành Thẩm Dịch.

Mái tóc đen vì ngủ nên hơi rối, đôi mắt sắc sảo liếc qua mọi ngóc ngách trong lớp, cậu cúi đầu nhìn tay mình, giật giật đầu ngón tay, những thông tin cụ thể về cơ thể này đã lấp kín đầu cậu.

Cậu tên là Thẩm Dịch, 18 tuổi, vừa mới chuyển đến trường này không lâu, tính cách tàn nhẫn, lý do chuyển trường là vì đánh nhau - Còn cơ thể này do Trụ sở của Hệ thống tạo ra cho cậu.

Kinh nghiệm trong quá khứ dường như không tốt lắm, cậu nghi ngờ rằng Trụ sở của Hệ thống đang muốn chỉnh mình.

Thẩm Dịch chợt nghe thấy một giọng nam lạnh lùng vang lên trong đầu, đó là Hệ thống 067 sẽ giám sát Thẩm Dịch: [Sau khi tiến vào thế giới thì thân phận sẽ được sinh ra ngẫu nhiên.]

Thẩm Dịch chống khuỷu tay lên bàn, nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: [Tôi chỉ đùa thôi, đừng nghiêm túc vậy chứ.]

Hệ thống: [Thông tin của mục tiêu đã được gửi đến.]

Nó không đáng yêu chút nào cả.

Cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào, thổi tung mái tóc rối bời trên trán Thẩm Dịch, cậu nheo mắt như một chú mèo.

Đây là một Thế giới bắt nguồn từ tiểu thuyết, Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết tên là - Phó Dư Hạc.

Phó Dư Hạc vốn sống trong một gia đình giàu có, nhưng khi trưởng thành với tư cách là Nam chính, cuộc sống của Phó Dư Hạc chắc chắn không được yên ổn, từ bé bố mẹ và ông đã qua đời trong một vụ tai nạn xe, chỉ để lại anh và cậu em trai với khối tài sản kếch xù.

Sau cái chết của bố mẹ, rất nhiều người bên cạnh anh đã thay đổi, dì cả, cô hai đều thèm muốn tài sản của nhà anh, bọn họ dùng mọi thủ đoạn chống lại Phó Dư Dạc, khi ấy anh vẫn chưa trưởng thành, bọn họ đối xử với anh vừa mềm vừa cứng muốn dụ dỗ Phó Dư Hạc giao cổ phần thuộc về anh.

Song Phó Dư Hạc vẫn có chủ ý, từ nhỏ đã thông minh, tính cách cũng bướng bỉnh, anh nhìn thấu người thân đều toan tính, tuy rằng lúc ấy vẫn còn nhỏ nhưng không để bọn họ được hời, cho nên quan hệ giữa anh với họ hàng còn trở nên tồi tệ hơn.

Kể từ khi bố mẹ qua đời, mọi người xung quanh anh dường như đã biến thành sói, lộ ra những vẻ mặt xấu xí tham lam với anh, anh tựa như một chiếc thuyền lênh đênh trên mặt hồ, luôn luôn cô độc, không còn ai làm chỗ dựa vững chắc cho anh nữa.

Bản chất lương thiện dần dần biến mất trong hoàn cảnh ấy. Khi đó, tác phong tàn nhẫn của anh được mọi người đồn đại là máu lạnh vô tình.

Còn trong Kinh doanh, anh là một chàng trai tài năng, nhưng cũng gặp phải khá nhiều tổn thất ngầm, lúc còn học đại học anh đã cùng bạn bè làm dự án, kết quả lại mất tiền, sau đó nhóm bạn đã đùn đẩy trách nhiệm cho anh...

Chuyện tương tự chỉ nhiều chứ không ít, trái tim anh cũng dần trở nên cứng rắn.

Còn Phó Trừng - cậu em trai sống sót sau vụ tai nạn xe của bố mẹ lại là chỗ dựa ấm áp duy nhất của Phó Dư Hạc.

Nhưng hơi ấm duy nhất ấy không kéo dài được bao lâu, Phó Trừng thi tốt nghiệp lớp 12 xong thì bị người ta bắt cóc để uy hiếp anh trai cậu.

Cậu chính là điểm yếu duy nhất của Phó Dư Hạc.

Phó Trừng vô tình chết trong vụ bắt cóc này.

Từ đó về sau, Phó Dư Hạc hoàn toàn mất đi người thân, nơi mềm mại duy nhất trong lòng tan biến, anh hoàn toàn hắc hoá, anh có thù tất báo nên sẽ không bỏ qua cho bọn họ, sau đó anh lần lượt trả thù, dùng mọi thủ đoạn vô lương tâm để những kẻ đó nếm trải mùi vị khốn khổ.

Kết cục, Phó Dư Hạc tưởng chừng như công thành danh toại nhưng bên cạnh chẳng còn ai.

...

Nhân vật chính Phó Dư Hạc chính là Nhân vật mục tiêu của Thẩm Dịch – Cậu phải thay đổi kết cục hắc hóa của Nhân vật chính, đó là nhiệm vụ cuối cùng của "Hệ thống" Thẩm Dịch, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận "Hệ thống".

Nguyên tắc đầu tiên của Hệ thống là tuân theo chỉ dẫn, song lúc Hệ thống có ý thức của bản thân thì nguyên tắc ấy từ từ sụp đổ, cậu đã có cái tôi của mình.

Thẩm Dịch là thành viên của Hệ thống tự nhận thức đã thức tỉnh, cũng là sự chuyển đổi từ Hệ thống thành con người.

Nhân vật Thẩm Dịch không xuất hiện trong cốt truyện gốc, nhưng Thẩm Dịch hiện tại đã đăng nhập vào thế giới nên cốt truyện sẽ có nhiều phân cảnh của cậu.

Trong cốt truyện, cậu là bạn học Trung học của em trai Nhân vật chính - Phó Trừng, bởi vì bắt nạt Phó Trừng nên bị anh trai Phó Dư Hạc dạy dỗ rất thảm.

Song giờ đây cậu chỉ vừa mới chuyển trường, mọi chuyện vẫn còn ở giai đoạn đầu.

Điện thoại trong hộc bàn rung lên mấy lần, Thẩm Dịch duỗi tay sờ điện thoại trong hộc bàn.

Thẩm Dịch thản nhiên xoa mái tóc bị gió thổi bay, khớp xương ngón tay của thiếu niên thon dài, động tác vuốt tóc đen rất tuỳ ý mà lười biếng, tay còn lại thì lấy điện thoại ra mở khóa, màn hình hiển thị hai tin nhắn.

[Từ Phàm Siêu: Người anh em, thằng nhóc lớp cậu tôi dẫn nó vào nhà vệ sinh rồi, lát nữa cậu nói với lớp xin nó nghỉ, tôi để nó chờ ở đây đó.]

[Từ Phàm Siêu: Chậc, thằng nhóc này còn chẳng biết hút thuốc, đúng là vô dụng.]

Thẩm Dịch mới chuyển trường rồi gia nhập vào "Băng đảng xấu xa" này gần đây, cậu lăn lộn trong đó như cá gặp nước, bởi vì cậu hào phóng, có tiền, còn thích đãi khách.

Hình như rất nhiều trường học đều có một đám trẻ trâu như thế, mặt mũi ưa nhìn, nhưng thích làm đại ca, bọn họ nghĩ việc dẫn dắt một đám thuộc hạ dường như rất ngầu, rất có cảm giác thành tựu.

Song thực chất bọn họ chỉ là một đám rác rưởi.

Thằng nhóc đó... Là ai vậy?

Thẩm Dịch hơi suy tư nhìn tin nhắn trên điện thoại.

Hệ thống: [Em trai của Phó Dư Hạc học cùng lớp với cậu.]

"Rầm."

Cửa nhà vệ sinh nam bị người ta đạp vang lên tiếng động rất lớn, người bên trong im lặng chốc lát, cửa mở ra, một vóc dáng cao lớn đã đứng trước cửa.

Đồng phục học sinh bình thường mà cậu mặc dường như rất hợp, vai rộng chân dài, hiện tại trời vẫn rất nóng nên học sinh trong trường đều mặc đồng phục mùa hè, người trước cửa cũng như vậy, áo ngắn tay cậu mặc trông rất mát mẻ.

Tầm mắt Thẩm Dịch dừng trên đám người trong nhà vệ sinh, nhìn thoáng qua thì tổng cộng có năm người, trong đó một cậu trai đầu phẳng vẻ mặt vênh váo, nhưng giọng điệu nói chuyện Thẩm Dịch lại quen thuộc: "Đệch, cậu muốn chết hả, gây tiếng động lớn thế."

Người nọ là Từ Phàm Siêu vừa mới gửi tin nhắn cho Thẩm Dịch.

Ánh mắt Thẩm Dịch dừng trên người nam sinh cúi đầu ở giữa, cậu không thấy biểu cảm của nam sinh nhưng khí chất ấy khác với mọi người bên cạnh, chỉ cần liếc mắt nhìn là Thẩm Dịch đã xác nhận cậu chính là Phó Trừng.

Em trai nhỏ đáng thương.

"Xin lỗi nhé, quấy rầy rồi." Thẩm Dịch nhếch môi, gương mặt đẹp trai thân thiện, trông rất vô hại: "Nhưng mà..."

Cậu tiến lên trước vài bước, đi đến bên cạnh Phó Trừng, Thẩm Dịch vươn tay tuỳ ý khoác lên vai Phó Trừng, vô cùng thân thiết che chắn cậu, mỉm cười tỏa nắng: "Cậu ấy còn phải làm bài tập giúp tôi nữa, các cậu muốn làm gì vậy?"

Phó Trừng biết Thẩm Dịch, cậu học cùng lớp với Thẩm Dịch, Phó Trừng từng nhìn thấy Thẩm Dịch đi chung với nhóm người này, vì vậy, sau khi Thẩm Dịch đến gần thì chân mày cậu nhăn lại, đôi môi trở nên tái nhợt.

Từ Phàm Siêu vừa thấy nét mặt khó coi của Phó Trừng thì khuôn mặt nhíu mày không vui chợt tỉnh ngộ, cậu ta ẩn ý nhìn Thẩm Dịch: "Được rồi, nể mặt cậu nên tôi không so đo với thằng nhóc này nữa."

Thẩm Dịch vẫn mỉm cười.

Bọn họ ở lại chút nữa rồi rời đi, nhà vệ sinh nam chỉ còn lại Thẩm Dịch và Phó Trừng, Thẩm Dịch thả cánh tay khoác trên vai Phó Trừng xuống.

Phó Trừng là nam sinh khá gầy, nhưng cao gần một mét bảy tám, cậu cũng chẳng thấp, song đứng cạnh Thẩm Dịch thì trông có vẻ rất gầy yếu đáng thương.

Bóng của Thẩm Dịch bao trùm cậu, cậu cảm thấy vô cùng áp lực, lúc tinh thần đang căng thẳng thì Thẩm Dịch bên cạnh đã xoay người đi vào buồng vệ sinh.

Vang lên tiếng xả nước, tiếp đó, Thẩm Dịch đi đến bồn rửa tay bên kia vặn vòi nước.

"Ban nãy bọn họ làm gì rồi?"

Phó Trừng nhận ra đang hỏi cậu, khẽ đáp: "Không có gì."

Đám người nọ hỏi cậu có hút thuốc hay không, cậu nói không, thậm chí bọn họ còn cười nhạo Phó Trừng không biết hút thuốc thì còn gọi là đàn ông được sao, sau đó đưa cho cậu một điếu thuốc rồi nói muốn dạy cậu hút, kế tiếp Thẩm Dịch đã đạp cửa tiến vào.

Thẩm Dịch vẩy nước trên tay, xoay người bước đến gần cậu, Phó Trừng thấp hơn cậu hẳn nửa cái đầu, cậu hơi khom lưng kề sát Phó Trừng: "Người cậu ám mùi thuốc lá, trường học cấm hút thuốc."

"Tôi không... Không hút thuốc." Hai chữ cuối cùng Phó Trừng nói rất nhỏ.

Ngón tay ướt át của Thẩm Dịch luồn vào cổ áo đồng phục của Phó Trừng, Phó Trừng vô thức lùi lại, nhưng không né tránh, ngón tay mát lạnh chạm vào làn da trên xương quai xanh của cậu, xúc cảm rất rõ ràng.

Phó Trừng nuốt khan.

Ngón tay như một con dao mềm treo lơ lửng trên đầu cậu nhưng lại không rơi xuống, may mà Thẩm Dịch đã nhanh chóng rút tay ra, bàn tay xinh đẹp tựa như tác phẩm nghệ thuật của thiếu niên vươn tới trước mặt Phó Trừng: "Là tàn thuốc, đồng phục của cậu bị cháy rồi."

Phó Trừng cuống quít cúi đầu, nhìn trên cổ áo có một vết đen khó thấy, hẳn là vừa rồi bị khói thuốc rơi vào, Phó Trừng mím môi.

Chuông vào lớp vang lên, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp sân trường, thiếu niên trước mặt Phó Trừng đứng thẳng dậy: "Đi thôi."

Phó Trừng sửng sốt.

Chỉ cần... Đi thôi à?

Thẩm Dịch cảm thấy nhiệm vụ cuối cùng này rất đơn giản, có lẽ chờ tốt nghiệp trung học xong là hoàn thành rồi... Nhiều nhất là một năm.

Nếu như nguồn gốc hắc hoá của Phó Dư Hạc là cậu em trai trước mắt này thì hãy để cậu chiếu cố em trai thật tốt vậy.

Lớp học rất yên tĩnh, bây giờ là tiết toán, giáo viên giảng bài trên bục, các bạn học thì đang viết rất chăm chỉ, còn một số học sinh lại ngơ ngác, Thẩm Dịch nghe giảng say sưa, xoay bút trong tay.

Sau khi các bạn học đã ngồi vào chỗ của mình, bấy giờ cậu mới nhận ra bàn của cậu và Phó Trừng xếp trước sau, Phó Trừng ngồi đằng trước cậu, sống lưng thẳng tắp, nghe giảng rất nghiêm túc.

Đúng là học sinh gương mẫu.

Phó Trừng không biết mình đã làm gì, hình như cậu bị Thẩm Dịch nhắm đến rồi.

Suốt tiết học buổi sáng, cậu đều có cảm giác như ngồi trên mũi kim, dường như Thẩm Dịch đằng sau vẫn luôn dõi theo cậu, cậu giả vờ lơ đãng quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Dịch đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác ban nãy của cậu chỉ là ảo giác mà thôi.

Trong giờ nghỉ trưa, hầu hết các bạn học trong lớp đều đi cả rồi, chỉ còn vài người ở lại lớp, Phó Trừng lấy thẻ ăn chuẩn bị đến căng tin, cậu vừa mới đứng lên thì sau lưng cũng vang lên tiếng ghế ma sát trên sàn nhà.

Thẩm Dịch cũng đứng dậy: "Cậu đi ăn à? Đi chung đi."

"Ừ." Phó Trừng mím môi.

Quả nhiên cậu bị nhắm đến rồi.

"Lát nữa ăn cơm xong cậu có thời gian không?" Thẩm Dịch hỏi.

Phó Trừng nắm chặt thẻ ăn trong tay: "Cậu có chuyện gì sao? "

Nếu ở tình huống bình thường thì những người như thế đều sẽ viện cớ "Hẹn cậu ra ngoài nói chuyện" rồi dẫn cậu đi, sau đó ép buộc cậu làm những chuyện cậu không muốn làm.

"Ừ." Thẩm Dịch gật đầu, cậu nhếch môi, mỉm cười ấm áp thân thiện: "Tiết học buổi sáng có vài câu tôi nghe không hiểu lắm, cậu giảng lại giúp tôi được không? Bạn học Phó?"

"Tôi... Hả?" Phó Trừng giật mình.

"Được không?" Thẩm Dịch cười rất giả tạo, ánh mắt trong suốt, nhưng không có ý muốn trêu chọc: "Chỉ nhờ cậu thôi..."