Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 50



Ba ngày nay Dạ Minh Quân không hiện thân ngược lại hoàn toàn không phải vì có tật giật mình, trên thực tế lấy tặc đảm của tiên nhân, chỉ một giờ không có chuyện gì làm nhất định sẽ có ý tưởng to gan mới mà    nóng lòng muốn thử, nhưng mà, đối với lần này hệ thống bày tỏ nó còn chưa chết đây. Vì vậy, Dạ Minh Quân vi phạm quy định hành động, một lần nữa tiến vào giai đoạn bị trừng phạt —— ẩn thân ba ngày, không cho phép xuất hiện trước mặt Kỷ Mạch.

Trước kia, thời gian ba ngày ngắn ngủi như vậy cơ hồ là chớp mắt liền qua, nhưng mà, trơ mắt nhìn Kỷ Mạch ở trước mặt mình đi qua, hắn lại phải giữ yên lặng không thể tiến lên cũng không thể nói chuyện, Dạ Minh Quân mới bừng tỉnh phát hiện đây là trừng phạt nghiêm khắc bực nào.

Tiên nhân chưa bao giờ lãnh hội qua tâm tình bị đè nén đến như vậy, rõ ràng có thể tự do hành động, nhưng hoàn toàn không có hứng thú đi tìm sự vật mới mẻ để giết thời gian, chỉ lưu lại tờ giấy cho Kỷ Mạch, sau đó ngồi xé bức họa từng lần một chờ trừng phạt kết thúc, nếu không phải bản thân Sơn Hà Xã Tắc Đồ chính là món thượng cổ thần khí có năng lực tự khỏi bệnh cực mạnh, chỉ sợ bây giờ đã sớm biến thành giấy vụn đầy đất.

Cũng may, hôm nay thời hạn cuối cùng cũng có thể chịu đựng qua, cơ hồ là không kịp chờ đợi liền hiện thân ôm lấy Kỷ Mạch, nhiệt độ cơ thể thanh niên xua tan cảm giác lạnh lẽo khi một mình phải ẩn núp trong bóng tối, Dạ Minh Quân lúc này mới thở dài nói: “Cuối cùng kết thúc, ta hôm nay muốn ôm ngươi như vậy!”

Bất quá, lần này hệ thống  lại phạt phải nặng như vậy, quả nhiên là bởi vì hắn sờ đến địa phương rất đặc thù sao? Kia là vị trí mà giai đoạn bằng hữu không thể tiếp xúc sao? Tò mò! Hắn càng muốn sờ một cái xem!

Dạ Minh Quân là người thế nào, trừng phạt vĩnh viễn chỉ biết kích thích dục vọng gây sự của  hắn càng sâu hơn, so với tuân giữ quy tắc ngoan ngoãn làm nhiệm vụ, lựa chọn của hắn cho tới bây giờ đều là trực tiếp giết chết hệ thống. Cũng chính là đoán được điểm này, địa phủ mới đưa hệ thống di chuyển vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà vị tiên nhân này tạm thời còn không thể  hủy, nếu không chỉ sợ tiến độ bọn họ cài lại hệ điều hành cho hệ thống còn không đuổi kịp tốc độ phá hư của vị đại lão này.

Dạ Minh Quân cùng hệ thống ân oán tình cừu Kỷ Mạch ngược lại là không có hứng thú đi tìm hiểu, thật ra thì ba ngày không thấy cậu cũng rất là nhớ tiên nhân, vì vậy đoán chừng thời gian trừng phạt xong hết rồi, liền cố tình đi đến viện tử tìm một cái góc không người chờ Dạ Minh Quân xuất hiện. Chẳng qua là, ánh mắt người này sau khi xuất hiện cũng quá vi diệu a, ban ngày ban mặt, đây là đang nhìn nơi nào đó?

“Tiên quân, nơi này chỉ có hai người chúng ta…”

Tầm mắt Dạ Minh Quân khiến cho Kỷ Mạch có chút không được tự nhiên, thế nên lời nói còn sót lại cũng có chút nói không lên lời,

Cho nên, ngươi không  muốn nắm tay nhau sao? Mặc dù ta không phải đặc biệt nghĩ đến chuyện đó,  nếu như ngươi cứ khăng khăng thì điều đó cũng không phải là không thể.

Ngay tại thời điểm cậu đang nghĩ nên như thế nào uyển chuyển nhắc nhở tiên nhân là  bọn họ đã có thể cảo cơ một chút rồi, Dạ Minh Quân liền dùng một câu nói chứng minh mình quả nhiên là một nam nhân không cách nào đoán trước được, “Là ba người a.”

Sau đó, còn không kịp chờ Kỷ Mạch phản ứng, tiên nhân liền từ khoảng khống lôi ra một nam tử bạch y có chút xốc xếch, nhìn gương mặt tuấn tú kia đó không phải là Thính Tuyết Thành Chủ ở tạm trong phủ quốc cữu hay sao.

A, coi như mình dùng Vô Yếm quét chung quanh ba lần xua tan tất cả người hầu thì như thế nào? Ai có thể đoán được cái vị Dạ Minh Quân này còn có thể tự mình biến ra một người sống nào?

Trong trí nhớ của Dạ Minh Quân đích, đêm hôm đó mình đầu tiên là bình thản hướng Kỷ Mạch nói đối với cậu không có tâm ái mộ, tuy như vậy vẫn tháo mặt nạ của đối phương xuống, cuối cùng còn thừa dịp Kỷ Mạch không phát hiện liền sờ toàn thân cậu, cái kịch tình này triển khai không khác gì những tên tra nam trong cốt chuyện, cho nên đến cả hệ thống cũng không nhìn nổi liền nghiêm phạt hắn nặng như vậy.

Hắn tuy không hiểu nhân tâm, nhưng cũng biết Kỷ Mạch bị như vậy hoàn toàn có khả năng cực lớn đem hắn kéo vào danh sách đen, nhớ tới Kỷ Mạch từng dặn dò mình khi rảnh rỗi liền đi đến phủ quốc cữu điều tra một phen, vậy thì liền đem Thính Tuyết bắt tới, hướng về phía Kỷ Mạch thần sắc cứng ngắc mà lấy lòng nói: “Ta đem người mà ngươi cảm thấy hứng thú bắt tới, lần này tha thứ cho ta có được không?”

Mình thật sự muốn cùng vị tiên nhân tự tay lôi ra cái bóng đèn này mà hẹn họ nói chuyện yêu đương sao? Tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ ngốc a.

Mặt vô biểu tình nhìn người này tùy tiện nghịch ngợm liền đem kế hoạch hẹn hò của mình đánh loạn, Kỷ Mạch chung quy cũng nhận rõ thực tế, loại chuyện công lược Dạ Minh Quân này người bình thường là tuyệt đối không làm được, vẫn nên yên lặng chờ tiên nhân công lược mình thôi.

Quả thực không có biện pháp đánh giá gì đối với cảnh tượng quỷ dị này, Kỷ Mạch cuối cùng cũng chỉ có thể đối với thiên nhân vô tội bị trói tới mà thở dài nói: “Thính Tuyết thành chủ, Dạ Minh Quân rất ít liên quan đến nhân thế, là chúng ta thất lễ.”

Lúc phát hiện mình đột nhiên bị bỏ vào một không gian kỳ quái, Thính Tuyết vẫn có chút cảnh giác, bây giờ thấy Kỷ Mạch ngược lại là trong nháy mắt trấn định lại, tuy không biết vị Thần Tinh Tế Ti phái này phái người đem hắn bắt tới là có dụng ý gì, tóm lại chính là thay hắn  giải khai  khốn cảnh, vậy thì lễ độ mở miệng: “Không sao, ngược lại là phải đa tạ vị tiên quân này đã cứu tại hạ.”

Hắn nói một chút Dạ Minh Quân mới nhớ tới, đêm qua lúc mình lẻn vào phủ quốc cựu, Thành Chương đang đè người này xuống, chẳng qua là cùng Kỷ Mạch bất đồng, người này phản kháng rất lợi hại. Tiên nhân suy nghĩ Kỷ Mạch biểu hiện thuận theo mình đều bị hệ thống phạt, hôm nay người này phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng Thành Chương đều là bình yên vô sự vậy cũng rất không công bằng, giữ  ý niệm “Vi phạm quy lệ thì ba ngày không dược gặp mặt, đại gia muốn được đối xử bình đẳng ” , liền thi phép đem Thính Tuyết phong ấn vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Bỏ qua chuyện cường thượng không thành, ngược lại là sự kiện linh dị thiên nhân trong nháy mắt biến mất làm cho Thành Chương có phần kinh sợ, Dạ Minh Quân sớm đã thành thói quen loài người bị mình khiếp sợ lúc này chỉ quan tâm một cái vấn đề, “Ngươi không thích bị Thành Chương đụng chạm?”

Lời này vừa nói ra Kỷ Mạch đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn nói thì rất dễ, nhưng làm được lại có mấy người. Nhân vật chính phần lớn là nhân trung long phượng phong thái tiên nhân, Thành Chương tại hoan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, ngay cả Kỷ Mạch đi ngang qua cũng không nhịn được muốn trêu đùa, trong phủ lại có thiên nhân tu vi bị phế như thế nào mà không sinh tâm tư.

Khó trách mới vừa nhắc tới di mệnh của Ma hậu thì Thành Chương lại có phản ứng quái dị như vậy, sợ là sắc quỷ này không nhịn được đối với Thính Tuyết động thủ, hôm nay người lại trốn thoát, có thể cũng là thời điểm chột dạ nhất.

Đúng như Kỷ Mạch đoán, vừa nghe thấy tên Thành Chương, thần sắc Thính Tuyết trong nháy mắt liền khó coi. Hắn thời niên thiếu liền đến Phỉ Quốc, bởi vì có thiên phú bắt chước khí tức của người khác, lại có chút tinh thông cách trị quân, rất nhanh  được làm Thừa tướng khách khanh tại Phỉ Quốc.

Kể từ lúc đó Thành Chương liền thường giao thiệp với hắn, sau đó Phỉ Quốc bị diệt, Thành Chương đem hắn cứu về, Thính Tuyết còn tưởng rằng đây là  vì giao tình ngày xưa, cảm kích hơn liền đáp ứng kế hoạch của Ma hậu, bắt chước khí tức của Diệp Quân Hầu cùng thị nữ Thành phủ sinh hạ hài tử, giúp bọn họ hoàn thành kế sách đồ ma.

Lúc ấy hắn không có tu vi mất hết ý chí, chỉ muốn cùng người thị nữ không ngại mình vô dụng này  mà sống tiếp, nhưng mà cũng không lâu lắm, thị nữ lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Thành Chương lại đưa ra yêu cầu hy vọng hắn giả trang thành nam sủng để che giấu thân phận, Thính Tuyết tuy nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng tóm lại người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được, cũng chỉ miễn cưỡng đáp ứng.

Thành Song rất kính trọng vị thiên nhân này luôn  bảo vệ Phỉ Quốc đến cuối, luôn xem hắn cùng Thường Huy  là anh hùng Phỉ Quốc, cho nên những năm này Thành Chương còn không dám đối với hắn quá mức vô lễ. Ai ngờ Ma hậu mới chết đi mấy ngày, người này chính là lộ ra nguyên hình, cuối cùng làm sao cũng không chịu để hắn ra phủ, ngược lại là kiên trì muốn đem hắn nạp làm nam sủng chân chính, nếu không phải Dạ Minh Quân ngẫu nhiên xông vào, chỉ sợ sớm muộn cũng bị người đạt được.

“Thính Tuyết, năm đó nếu như không phải ta cứu ngươi, ngươi đã sớm bị chơi hỏng như nô lệ, ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nên hồi đáp một ít?”

Ngôn ngữ vô sỉ kia chỉ cần nhớ tới liền làm Thính Tuyết tâm lạnh, hắn cùng Diệp Quân Hầu đều là thiên nhân không thù không oán, nếu không phải thề bảo vệ Phỉ Quốc không chịu đầu hàng, lại như thế nào rơi vào tình cảnh như vậy?

Mà bây giờ, hắn che chở người Phỉ Quốc, nhưng khi thấy hắn không có tu vi lại như thế mà làm nhục, quả thật hắn giống như Diệp Quân Hầu ngày xưa đã nói trên tường thành, vô cùng ngu xuẩn.

Hồi tưởng chuyện trước đây,  Thính Tuyết cũng tìm không thấy tâm tình mình đã từng vì Phỉ Quốc chinh chiến sa trường, chỉ có thần sắc chán ghét trả lời: “Bị nam nhân đối đãi như vậy, chỉ để cho ta chán ghét.”

Không nghĩ tới sẽ có được câu trả lời như vậy, giọng Dạ Minh Quân có chút thấp, “Là như vậy sao?”

Đừng khiến cái vị tiên nhân này vốn đã  chạy lệch lại mắc chứng sợ hãi lái xe được không? Bọn họ tiếp tục như vậy rất có thể đến chết cũng là xử nam a!

Mắt thấy tiên nhân rõ ràng bị dẫn dắt sai lầm, Kỷ Mạch lúc này ngược lại không để ý tới xấu hổ, chỉ cố gắng dùng giọng nói phổ cập khoa học nhắc nhở, “Tiên quân, những cử động này chỉ có lúc đối phương là người tâm duyệt (vui vẻ, bằng lòng) mới không phản kháng.”

Người tâm duyệt sẽ không phản kháng?

Trong nháy mắt bắt được trọng điểm trong câu nói này, Dạ Minh Quân xưa nay lực hành động cực mạnh, liền bắt chước Thành Chương đưa tay thăm dò phía sau lưng Kỷ Mạch, nhưng mà, còn chưa thành công liền bị Kỷ Mạch lạnh lùng bắt lại. Vì vậy, vẻ mặt tiên nhân trong nháy mắt cũng có chút ủy khuất, “Ngươi phản kháng.”

Nói nhảm, hái hoa tặc cũng muốn tìm một địa phương dạ hắc phong cao để gây án, ngươi cho rằng ta sẽ ở ngay trước người xa lạ mà  trực đảo hoàng long?(*)

(*)直捣黄龙 [zhí dǎo huáng lóng]. Là một cầu thành ngữ bên TQ

Giải thích thành ngữ: Trực tiếp phá vỡ sào huyệt địch nhân.

Đảo: Phá vỡ; hoàng long: Hoàng long phủ; người Kim thủ phủ. Hiện nói về thủ phủ địch nhân.

Không nghĩ tới vị tiên quân này hoặc là không có khí thải xe hơi, hoặc là ở trước mặt người khác liền dám đạp trực tiếp vào chân ga mà phiêu đi,  Kỷ Mạch trong nháy mắt bị hành động tàu lượn siêu tốc của hắn dọa sợ ra một thành mồ hôi lạnh, vì phòng ngừa sau này nhất thời không chú ý liền bị tiên nhân làm cho bất ngờ, liền nghiêm túc cảnh cáo nói: “Dạ Minh Quân, lần sau ngươi muốn làm gì mời hỏi ta trước một tiếng.”

“…”

Mọi việc xảy ra Thính Tuyết đều nhìn ở trong mắt, hắn cũng không phải là không biết việc đời, sao lại không hiểu cử động ám muội của hai người này, liền bất động thanh sắc đứng ở bên cạnh Kỷ Mạch. Hắn bây giờ đối với loại người này thì có bóng ma tâm lý khá sâu, vẫn là cùng Thần Tinh Tế Ti này trên người  rõ ràng là khí tức tại hạ là đoạn tụ đến gần một ít tương đối có cảm giác an toàn.

Chẳng qua là, nhìn hai người này thêm chút nữa, làm một thẳng nam nhân vật chính trong Nam Tần, Thính Tuyết vẫn là không nhịn được hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ là nữ nhân tại Ma Châu đều bị Diệp Quân Hầu đoạt hết? Hắn làm sao ở nơi nào cũng có thể đụng phải đoạn tụ?

Cử động này,  Kỷ Mạch dĩ nhiên là phát hiện, lúng túng ho khan một cái, vội vàng hất ra bàn tay tiên nhân dính vào mình, chỉ bày ra bộ dạng đứng đắn nhàn nhạt nói: “Ta muốn thành chủ hiệp trợ một chút.”

Trận chiến này liên quan đến tồn vong  của Thần Châu,  cậu không cho phép bất kì sai lầm nào, Thành Chương như vậy rất dễ làm người phá hỏng việc, vẫn là trước khi hắn làm nên trò trống gì thì liền giải quyết cho thỏa đáng.

Hơn nữa, trêu đùa mình cũng được đi, lại còn làm mẫu lái xe sai lầm cho Dạ Minh Quân, thứ người như vậy tuyệt đối không lưu được!

Hừ, một thiên nhân sống thật lâu cùng một ngoài thích vô dụng, cậu tin tưởng Thanh Diệp biết lựa chọn ra sao

“Ta muốn gặp mắt Thanh Đế.”

Thính Tuyết sớm biết Kỷ Mạch cùng Thành Chương có thù cũ, hôm nay nghe lời này một cái liền lĩnh ngộ ý tứ của đối phương, nhớ tới chiến thư làm hắn rất là để ý kia, thần sắc cũng có mấy phần oán khí, “Ma hậu từng đáp ứng sau khi giệt trừ Ma Chủ liền đem con trai ta đưa về, nhưng Diệp Phá hôm nay lại ở trong tay Yêu Châu, các ngươi nên cho ta một  lời giải thích.”

Trước kia hắn không có tu vi chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, hắn đi theo Diệp Phá cũng chỉ có thể làm tôi tớ, cả đời cũng sẽ không có tiền đồ, thế nhưng ở Ma cung sống cũng tốt. Hiện nay, yêu cầu của Ma hậu hắn cũng làm được, lại mấy lần che giấu khí tức vì bọn họ và Thần Châu mà truyền thư, kết quả, bọn họ đáp ứng điều kiện lại không có một ai thực hiện. Hắn không nợ Phỉ Quốc cái gì, nếu Thanh Đế cũng bội tín nghĩa khí như vậy, vậy thì chớ trách hắn cùng Thường Huy tiến tới với nhau.

Kỷ Mạch ngược lại không biết Thường Huy đã chăm chỉ đến mức không buông tha bất kỳ cơ hội nào, đã mấy ngày suốt đêm vây công Thần Điện, lại còn phái hóa thân tới xúi giục Thính Tuyết  mà quấy rối từ phía sau. Nếu như bị Thành Chương đắc thủ, chỉ sợ bọn họ thật đúng là bị dày vò thêm một phen.

Cũng may hôm nay Dạ Minh Quân làm rối loạn tất cả bố trí, sự tình cũng không có phát triển đến mức bết bát nhất, mọi người suy nghĩ nhất trí phải diệt trừ Thành Chương, Kỷ Mạch liền chỉ nói: ” Được, ta mang ngươi đi gặp bệ hạ.”

Cậu dĩ nhiên biết Thanh Diệp ở nơi nào, vị thiếu niên này từng sùng bái Thường Huy như vậy, hôm nay bị hắn phát tới chiến thư hung hăng trách mắng, từng chữ từng câu tất cả đem mình phê phán thành đồ vô sỉ mưu triều soán vị, cho dù đã hiến tế cảm tình nhưng nội tâm cũng không có khả năng thờ ơ.

Vị này bệ hạ một khi khó chịu liền chạy vào trong bụi hoa, bây giờ phải làm chính là quanh quẩn tìm ở chỗ này đi.

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Tống Kiều: Mục tiêu của ta chỉ có một, đem tiểu nhi tử câu trở lại tắm rửa sạch sẽ!

Kỷ Mạch: Vì muốn giết chết cái tên nhi tử hố cha kia!

Thính tuyết: Vì con trai!

Dạ Minh Quân: Cho nên, cuộc chiến Yêu – Ma – Thần đại chiến này liền có thể lấy tên thành Ta là ba ba ngươi?

Thanh Diệp: Không có lão phụ thân, khó chịu.