Kết quả của cuộc chiến đúng như mong đợi, nhưng vì quá trình chiến đấu đã vượt xa tưởng tượng của bất cứ ai, khán giả như c·hết lặng.
“Thật đáng sợ. Đó là đạn thật, phải không?”
Trong sự tĩnh lặng bao trùm, Oh Junhyuk nhìn xuống Kim Hajin, người đang bước đi về phòng chờ.
"Phải."
Seo Youngji gật đầu.
“Tuy nhiên, cậu ta trông không bị tổn thương gì cả, mặc dù trông cậu ta như cái tổ ong vậy.”
Lần này, anh nói trong khi chỉ vào Kim Horak. Đúng như anh ấy nhận định, cơ thể Kim Horak trúng đầy đạn. Mặc dù các yếu điểm như cổ và tim được che phủ trong bộ áo giáp bảo vệ, cậu ta không bị chảy máu nhiều và trông cũng chẳng giống như đang đau đớn.
“Đối với những võ sĩ, cơ thể họ chính là v·ũ k·hí. Phục hồi là chuyên môn của họ mà.”
"Vậy, cô nghĩ sao?"
“Kim Hajin đã chiến đấu rất tốt và Kim Horak quá liều lĩnh. Kim Horak đã cố gắng thể hiện quá nhiều và nhận lấy thất bại. Nếu cậu ta cứ từ từ thôi… À, thì tôi đoán kết quả vẫn sẽ như vậy.”
Thực tế là Kim Horak không cần sử dụng khí công. Cậu ta có thể đơn giản mà cường hóa găng tay của mình bằng sức mạnh ma thuật và từ từ áp đảo Kim Hajin.
“Tôi đoán đó là chiến thắng về chiến thuật của Kim Hajin. Dù cậu ấy vẫn thua.”
Oh Junhyuk gãi gãi gáy.
Anh ta chẳng biết phải nói thế nào, vì Kim Hajin đã nhận thua một trận mà cậu có thể thắng.
“Trận này để lại dư vị thật tệ.”
Seo Youngji lẩm bẩm với một cái nhíu mày. Hình ảnh của Kim Hajin đã được hiển thị trên màn hình laptop của cô. Cô ấy đang viết báo cáo.
“Gì cơ, cậu ta thua có chủ đích à?”
“Không, Kim Hajin đã chiến đấu rất tốt, nhưng tôi có thể hiểu được thất bại của cậu ấy.”
"…Thật á?"
Oh Junhyuk nhìn Kim Horak, người vẫn đứng như trời trồng trên đấu trường. Cậu ta đang được điều trị với một biểu hiện vừa phẫn nộ vừa nhẹ nhõm. Không, nó không thể được gọi là điều trị. Kim Horak chỉ đơn giản là uống một lọ thuốc cao cấp, và những viên đạn bật ra khỏi cơ bắp của cậu ta khi cậu uốn mình.
“Trước hết...không, từ đầu đến cuối chứ, Kim Hajin đã áp đảo cậu ta. Tốc độ phản ứng ban đầu và sức quan sát năng động của cậu thật sự làm tôi ngạc nhiên. Tốc độ bắn của cậu ấy cũng không thể tin được.”
"Đồng ý. Tốc độ bắn của cậu ta đúng là rất đặc biệt.”
“Tuy nhiên, sau một lát, cậu ta bắt đầu chậm lại như Kim Horak vậy, mặc dù cậu ta chỉ t·ấn c·ông mà không b·ị đ·ánh trúng. Tôi cho là Kim Hajin không thể duy trì chuyển động đó lâu được.”
Tak tak tak. Seo Youngji nói khi cô gõ liên tục trên bàn phím laptop như một người viết tốc ký.
“Trước khi Kim Hajin đầu hàng, cậu đã cố gắng kết liễu Kim Horak. Tôi thấy cậu ta bóp cò nhưng không có gì thoát ra cả. Lúc đó, khuôn mặt của Kim Hajin cứng lại và rồi lục lọi trong túi mà không lấy ra bất cứ thứ gì.”
“Vậy là cậu ấy đã sử dụng hết đạn của mình.”
"Phải. Nhưng cậu ấy lại không cố chiến đấu với Kim Horak, mặc dù Kim Horak chỉ có tay trái để đánh. Tại sao vậy?"
“Vì cậu ấy không tự tin sẽ chiến thắng?”
Seo Youngji nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng. Cậu ta đã sử dụng hết đạn nhưng lại không thắng. Kim Horak chỉ còn một cánh tay duy nhất, nhưng cậu vẫn có thể chiến đấu. Tại thời điểm đó, Kim Hajin đã thua rồi.”
Oh Junhyuk hít một hơi thật sâu. Sau đó, anh nghiêng đầu.
“Được rồi, vậy làm thế nào mà cậu ta phá vỡ khí công của Kim Horak nhỉ? Cậu ta chỉ sử dụng một viên đạn duy nhất để làm điều đó. Hai lần liền.”
“Phải, vấn đề nằm ở đó. Đấy là lý do tại sao tôi nói rằng nó để lại một dư vị tồi tệ.”
Seo Youngji tháo kính ra. Có vẻ như cô ấy đã sẵn sàng để giải thích mọi thứ một cách sâu sắc, Oh Junhyuk nuốt nước bọt.
“Hầu hết mọi người, bao gồm cả anh, có lẽ đã bỏ lỡ nó, nhưng tôi đã thấy sự vận động của sức mạnh ma thuật. Nó được đính vào viên đạn của cậu ấy.”
"…Điều đó có thể sao? Cậu ấy chỉ là một học viên thôi mà!”
Ma năng là một sức mạnh cực kỳ khó kiểm soát. Làm cho nó đủ mỏng để bọc được một viên đạn và nén nó đủ dày để phá hủy lớp khí công là điều mà ngay cả Oh Junhyuk cũng không tự tin sẽ làm được.
“Tôi đã tìm kiếm trên thị trường để xem liệu nó có phải là một mánh khóe sử dụng vật phẩm, hay nó có liên quan đến gift của cậu ấy không. Nếu cậu ta sử dụng một vật phẩm, đó là g·ian l·ận. Nhưng nếu nó là gift của cậu ấy thì tôi không biết đó là gift gì, nhưng nó có thể là gift đầu tiên của loại này.”
Thấy Seo Youngji giải thích nghiêm túc, Oh Junhyuk thở dài.
“Huu…Dù sao thì tôi cũng không thích điều này. Tôi cho là Kim Horak đang thực thi công lý, nhưng cậu ta lại bị nghiền nát.”
Kim Horak đã thắng, nhưng đó là một chiến thắng kiểu Pyrros thôi. (Kiểu thắng cũng như thua)
Trong một trận chiến một chọi một, những chiến binh luôn khắc chế những xạ thủ. Kim Horak đáng lẽ có thể dễ dàng áp đảo Kim Hajin, nhưng thực tế, cậu ta đã bị Hajin đùa giỡn. Không chỉ sự cố này sẽ trở thành một c·hấn t·hương tâm lí đối với cậu ta, điểm đánh giá từ các trinh sát của Hội về cậu cũng có thể giảm mạnh. Mặt khác, học viên tên là Kim Hajin này đã được cả đám đông biết đến. Điều đó, tất nhiên, bao gồm nhiều cộng sự của Hội có mặt tại đây.
—Phải, Kim Hajin. Chưa bao giờ nghe nói về cậu ấy? Tôi cũng vậy, nhưng cậu ta vừa chiến đấu với Kim Horak và cậu ấy…
—Sử dụng súng. Phải, giới hạn của cậu ta hẳn đã rõ ràng, nhưng cậu ta phá vỡ một lớp khí công. Vâng, đó là một lớp khí công không hoàn chỉnh, nhưng thực tế là cậu ấy đã phá vỡ nó...
—Tôi cũng không biết làm thế nào để phá hủy một lớp khí công. Đó là lý do tại sao tôi gọi cho anh...
Các cộng sự của Hội đang gọi nhiều cuộc điện thoại.
“Công lý không phải lúc nào cũng thắng. Thêm vào đó, chúng ta không thực sự biết phe nào mới là người đứng về phía công lý.”
"...Phải, phải. Cứ tiếp tục việc viết báo cáo của cô đi. Một tài năng mới được phát hiện. Đó là một tiêu đề hay.”
Đúng lúc đó, nhà tổ chức công bố trận chiến tiếp theo.
Seo Youngji liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay cô.
“Kim Hajin, tôi sẽ nhớ cậu ta. Hãy rời đi sau khi chúng ta xem trận đấu của Kim Suho. Nó sẽ tới sau ba trận nữa.”
“Ừ, tôi cũng lên kế hoạch tương tự… Gã đó đang phàn nàn về điều gì thế?”
Oh Junhyuk ra hiệu về phía đấu trường. Người đàn ông, người vốn đang cười toe toét với họ chỉ một lúc trước, giờ đang nhìn chằm chằm vào lối đi bên phải với ý định g·iết chóc. Đó là nơi Kim Hajin vừa rời khỏi.
Seo Youngji trả lời vô tâm.
"Hắn ta không thích trận đấu. Mọi người đều có sở thích riêng của họ mà."
**
Sau trận đấu đầu tiên, tôi đã sử dụng hai quyền đề xuất của mình. Tôi chọn hai học viên nam khoảng hạng 300 ~ 400. Các trận đấu bắt đầu khoảng 5 đến 8 phút thì kết thúc.
Những trận đánh... là những pha lội ngược dòng kỳ lạ.
Tất nhiên, tôi đã cố gắng hết sức. Sức mạnh ma thuật của Dấu Thánh phục hồi rất chậm vì tôi đã dùng cạn kiệt nó trong trận chiến với Kim Horak, và tôi cũng không thể sử dụng Đạn Thời Gian, kĩ năng bị giới hạn một lần một ngày.
Ngoài ra, tôi cũng khó mà đối phó được với ‘kiếm sĩ’.
Đối thủ đầu tiên của tôi, Kim Horak, có diện tích bề mặt bắn lớn hơn vì hắn ta sử dụng găng tay (mặc dù nó giống như găng tay không ngón).
Và ngay cả với Kim Horak, nếu hắn ta không cố phòng thủ cơ thể bằng khí công, mà giữ sức mạnh ma thuật của mình bằng cách chỉ bảo vệ những bộ phận trên cơ thể thôi, rồi từ từ bóp c·hết tôi mà không cố kết thúc cuộc chiến ngay lập tức...
Tôi sẽ hoàn toàn bất lực.
Sự bất cẩn của hắn chính là nguyên nhân thất bại. Gã muốn thể hiện với các quan sát viên quá nhiều. Cũng có thể hắn đã nhắm đến kỷ lục chiến thắng nhanh nhất.
Nhưng không giống như Kim Horak, hai đối thủ khác dần dần áp sát tôi. Họ chặn những viên đạn của tôi bằng những thanh kiếm dài của họ và câu kéo cuộc chiến mà chẳng lao về phía tôi. Thật rắc rối vì tôi không thể tiếp cận họ.
Nhưng cuối cùng, tôi đã giành được chiến thắng trong cả hai trận đấu. Tất cả là nhờ may mắn.
Đối thủ đầu tiên thua bởi một phát đạn nảy may mắn.
Viên đạn tôi vô tình bắn xuống đất đã bật ra và bắn vào nách cậu ấy. Cậu đối thủ đánh rơi thanh kiếm của mình trước cơn đau bất ngờ và ngay lập tức đầu hàng.
Đối thủ thứ hai đã thua vì sai lầm của chính mình.
Đó là một trận chiến kéo dài tới 30 phút. Trong thời gian này, đối thủ đổ mồ hôi quá nhiều vì liên tục chặn đạn của tôi, và mồ hôi chảy ra thành vũng nước. Ngay trước khi trọng tài tuyên bố rút thăm, cậu ta đã lao về phía tôi trong khi tôi đang nạp đạn cho súng. Sau đó, cậu ta tự trượt ngã vì dẫm lên mồ hôi của mình.
Hoiiik—!
Tôi vẫn nhớ tiếng hét của cậu ta.
“Lạy , tên đó hài quá thể.”
Tôi cười khúc khích và nằm lăn xuống giường.
Kết quả cuối cùng là 2 thắng 1 thua.
Vì các tay súng đạt được điểm thưởng khi chiến đấu với các chiến binh cận chiến, tôi không còn phải lo lắng về việc bị tụt lại nữa.
“Auuu~”
Tôi duỗi người và nhìn ra cửa sổ.
Đêm đã về khuya. Bóng tối che phủ thế gian như một bức màn dày đặc, và mặt trăng, nguồn sáng duy nhất ở nơi đây, thật mờ nhạt và heo hút. Khung cảnh kỳ lạ bên ngoài mang đến một nỗi lo lắng vô định.
“...mong là mọi chuyện sẽ ổn.”
Tôi chợt nghĩ về Đoàn Kịch Tắc kè . Tôi đã thấy họ ở đấu trường. Không chỉ Sếp của Đoàn kịch Tắc Kè ở đây, ‘kẻ đó’ cũng xuất hiện đúng như tôi mong đợi.
Con quái vật với bản năng của một con dã thú, hoàn toàn bị ám ảnh bởi sự theo đuổi sức mạnh. Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng cốt truyện ban đầu, hắn ta hẳn đã nhận thấy tiềm năng của Kim Suho và Shin Jonghak và rút lui trong yên bình sau khi thề sẽ đấu với họ trong tương lai.
Nhưng đó không phải là trường hợp hiện tại.
Cube hiện đang chứa đầy những người mà hắn ta muốn chiến đấu ‘ngay lập tức’.
“Chà, chắc mình cũng chẳng làm gì được.”
Hắn chỉ cần thở mạnh một cái thôi thì đầu tôi cũng nổ tung rồi.
“Hm…”
Ánh mắt của tôi nhìn quanh quất về góc giường.
Món quà Park Soohyuk tặng tôi nằm ở đó. Anh ấy đã gửi đến một món quà khá đắt tiền như lòng biết ơn cho nhà đầu tư đầu tiên của mình.
“Một cái máy bay không người lái (drone)...”
Đó là một con drone cỡ nắm tay có trang bị máy ảnh.
***
Làn gió lạnh cọ vào lá cây, vang lên thanh âm thật ảm đạm.
Trong khu rừng nhân tạo của Cube, một người đàn ông đang ngồi trên cành cây. Hắn ta đang đứng giữa bóng tối đen ngòm, nhưng cơ thể đồ sộ của hắn vẫn nổi bần bật . Bộ đồ sang trọng đang mặc khiến hắn trông đặc biệt bắt mắt.
“Thằng nhóc đó không đáp ứng được tiêu chuẩn của ta.”
Gã đàn ông thấp giọng thì thầm.
—Theo tiêu chuẩn của ngươi?
“Ừa, nó chỉ là một con chuột nhắt. Ta không thích nó, một thằng nhãi chỉ biết núp lùm mà bắn từ xa.”
—Ý ngươi là không thích phong cách chiến đấu đó chứ gì... Whew, ngươi nên hiểu lý do tại sao Sếp quan tâm đến cậu ta.
“Làm sao mà ta biết được?”
Giọng nói của gã đàn ông trở nên thù địch.
—Có thế mà cũng cáu lên?
“Ngươi sẽ hiểu nếu ngươi thấy trận đấu của con chuột đó thôi. Những con chuột như nó… Ta phải bóp cho đầu chúng nó nổ tung mới được...”
Đôi mắt gã đã long sòng sọc.
Những trận đấu giữa các tân binh khiến hắn sôi máu. Hắn muốn nhảy ngay vào đấu trường và cho chúng thấy một cuộc chiến thực sự là gì. Mặc dù hắn hầu như kiềm chế được sự thôi thúc này, nhưng bản năng và lý trí của hắn đang không ngừng xung đột.
—Thế còn về Kim Suho và Shin Jonghak?
“Hừm… Ta cho là hai đứa đó khá ổn… Hoặc là không...”
—Nghĩ tích cực lên đi.
“Chúng rất ổn. Vừa lòng chưa? Ta đang muốn chúng mau mau trưởng thành để mà khiêu chiến đấy.”
Ngay lúc đó…
"Anh là ai?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau hắn. Gã đàn ông quay lại. Đó là một sĩ quan cảnh sát được phái đến cho kỳ thi thực chiến. Gã đã không chú ý đến anh ta vì anh là một kẻ yếu, thậm chí còn không học được sức mạnh ma thuật.
—Đừng quên tại sao Sếp mang ngươi đến.
Nghe những lời này, gã đàn ông gật đầu.
"Rồi...biết rồi. Ta là một chuyên gia trong việc nhận thức kẻ mạnh.”
—Phải, đó là lý do duy nhất.
“Xin lỗi, anh đang làm gì ở đây? Khu rừng này cấm người ngoài vào. Xin hãy rời đi ngay lập tức."
Viên cảnh sát chiếu ánh đèn pin gần vào gã đàn ông. Hắn nhìn anh chằm chằm. Sát ý trong mắt hắn tỏa ra một lời cảnh báo rõ ràng.
Nhưng viên cảnh sát không nhìn thấy biểu cảm của gã đàn ông trong bóng tối, cứ tiếp tục bước lại gần anh ta.
“Được rồi, trước hết thì anh đã vào đây bằng cách nào? Thưa ngài? Xin hãy rời đi ngay!”
Gã đàn ông bật cười.
"…Này."
—Gì.
“Ta sẽ rời đi sau khi bóp nát một cái hạt nhỏ.”
“Thưa ngài, hãy ngừng độc thoại và rời khỏi đây ngay ạ!”
Ngay sau đó, nắm đấm của gã đàn ông chẻ đôi không khí. Chính xác hơn, hắn ta đấm vào không khí, gây ra sóng xung kích hướng về phía viên sĩ quan. Bị nghiền nát dưới áp suất, cơ thể người sĩ quan nát bấy đến không còn nhìn ra hình người.
—Ngươi đã ra tay rồi à?
"Ừ."
—...Sếp sẽ g·iết ngươi cho xem.
“Giữ bí mật giùm ta đi.”
—Ta sẽ làm vậy, cho đến khi ngài ấy biết tin. Còn giờ, đi làm nhiệm vụ đi.
Nhờ tên yếu nhớt kia, gã đàn ông cảm thấy như đầu óc mình được giải tỏa một chút. Hắn đứng dậy và bắt đầu bước đi. Các ký túc xá chỉ cách vài phút đi bộ...
Sau một lúc, thính giác nhạy bén của hắn cảm nhận được những âm thanh nhạt nhòa kia.
—Này, cái gì đây?
—Ueeek, Đệch, một t·hi t·hể! Liên hệ với tổng bộ ngay!
Hắn ta quay lại. Xa xa kia, hắn có thể thấy hai sĩ quan đang n·ôn m·ửa. Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt hắn.
Wiing— Wiing—
“Mm?”
Nghe thấy tiếng muỗi vo ve, hắn quay về phía trước.
—Cái gì thế?
“...Không có gì, một con muỗi thôi.”
—Thật trơ trẽn. Nhanh lên trước khi ta bảo Sếp là ngươi vừa g·iết người.
“Rồi, rồi, ta đang đi đây.”
Người đàn ông nhanh chân bước đi.
Một chiếc drone nhỏ xíu lơ lửng phía trên hắn, nó lặng lẽ nhìn gã đàn ông rời đi rồi biến mất.