Nhân Vật Phản Diện Công Lược

Chương 98: Ngoại truyện



Tinh tong! Hệ thống online!

Minh Dật vốn đang nằm trên chiếc giường kingsize ăn khoai chiên sững lại một lát, lông mi dày mảnh bởi vì ngạc nhiên mà vô thức chớp hai lần, sau đó giống như con mèo lười biếng duỗi thắt lưng, gương mặt xinh đẹp hiện ra mấy phần vui vẻ.

Âm thanh uyển chuyển dễ nghe truyền tới: “Nhớ bố rồi à?”

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Một thời gian không gặp, một chút cũng chẳng đổi thay, vẫn là gương mặt khó coi đó.

Minh Dật vô thức muốn gọi tên hệ thống: “Heo…”

[Hệ thống: Chờ một chút!].

Minh Dật: “Sao thế?”

[Hệ thống: Tôi không cần cái tên trước nữa, tôi có tên mới rồi].

Minh Dật nhướng mày, “Bạn học nhỏ kia đặt cho?”

[Hệ thống: Đúng thế, một cái tên rất quốc tế hóa, gọi là Thiên Miêu tinh linh.]

“Không tệ nhỉ”.

[Hệ thống: Thế nên sau này anh cũng gọi tôi là Thiên Miêu tinh linh đi].

Minh Dật lập tức đáp lại: “Được thôi, Heo rừng nhỏ siêu năng lực”.

(*) Ký chủ cũ dùng tên bộ phim The Powerpuff Girls để đặt tên cho Thiên Miêu tinh linh, chỉ đổi cô gái thành heo rừng nhỏ.

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Nó không muốn nghe thấy cái tên nhục nhã này nữa, bắt đầu lái sang chuyện khác.

[Hệ thống: Anh đang làm gì đấy?]

Minh Dật ngồi dậy, trên người mặc đồ ngủ rộng rãi, rộng thùng thình thế kia đương nhiên không phải kích thước của anh.

“Xem tivi.”

Thiên Miêu tinh linh nhìn hình ảnh trên TV, ghét bỏ nói: [Lớn thế này rồi mà anh còn xem phim hoạt hình hả?]

Minh Dật ném khoai tây chiên vào miệng: “Không phải là do đang nhớ cậu đấy sao”.

[Hệ thống: Nói linh tinh ít thôi].

Minh Dật: “Không tin hả?”

[Hệ thống: Thật sự nhớ tôi?]

Minh Dật cười cười, “Thật.”

Thiên Miêu tinh linh nhìn nụ cười của anh là biết tên này không có ý tốt gì.

Tiếp sau đó, nó nghe thấy người ta tiếp tục nói: “Heo rừng nhỏ siêu năng lực thích những cô gái siêu năng lực”. (The Powerpuff Girls)

Thiên Miêu tinh linh: . . .

A a a a a a! ! ! !

Nếu nói Ôn Trĩ Sơ như áo bông nhỏ, thì Minh Dật chính là trà đắng, mỗi lần về gặp anh là hàng phòng ngự tâm lý của nó cứ thế bị phá hỏng.

Đáng lẽ nó không nên về thăm.

Nhưng nhìn dáng vẻ nhàn nhã của anh ta kìa.

[Hệ thống: Anh được người ta vớt ra rồi?]

Sau khi nhiệm vụ nhân vật phản diện hoàn thành, Minh Dật chỉ còn hai con đường, một là vào bệnh viện tâm thần, hai là kết hôn với nhân vật chính.

Minh Dật đứng giữa hai lựa chọn, cuối cùng chọn phương án thứ ba, vào tù, tội danh là lừa đảo qua điện thoại.

Lúc ấy Minh Dật còn đang sầu muộn không biết nên làm cách nào để khỏi kết cục của nhân vật phản diện, thì có kẻ lừa gạt qua điện thoại gọi điện đến, sắc mặt của Minh Dật chẳng khác gì nhìn thấy con dê đang đợi anh làm thịt.

Hôm nay mày không gặp may rồi.

Minh Dật thành công lừa ngược lại đối phương, kiếm được năm mươi vạn, còn uy hiếp cảnh cáo tên lừa đảo kia đi tố cáo anh, không thì anh sẽ báo cảnh sát bắt hắn.

Tên lừa đảo: Mẹ nó chứ!

Tất cả đều tiến hành theo đúng kế hoạch, ngay lúc Minh Dật phạm tội lừa gạt phải vào tù ngồi thì Cố Nam Thiên lại phái người tới, bảo lãnh anh ra ngoài.

Minh Dật: Mẹ nó chứ!

Thiên Miêu tinh linh nghe xong chậc chậc lắc đầu.

[Hệ thống: Không thì anh cứ ở lại bên cạnh nhân vật chính đi, người ta cũng thật lòng với anh mà].

Minh Dật giật mình, “Cậu đang nói cái quái gì vây?!”

Nếu thực sự ở bên cạnh Cố Nam Thiên, cái mông này của anh cũng đừng có cần nữa.

Cố Nam Thiên là một kẻ thô lỗ, một tay tự xây dựng nên sự nghiệp ngày hôm nay, anh em bên người nhiều vô số, chưa từng yêu đương với ai, thế nên chẳng biết thương hương tiếc ngọc, thích là làm, ngang ngược bá đạo. Minh Dật muốn ra cửa còn phải báo cáo với người ta, đi đến đâu cũng có người theo kèm, không có lúc nào được tự do. Có cho anh cũng không lấy.

Hơn nữa, ánh mắt Minh Dật ảm đạm đi, lúc trước anh cũng từng nghĩ cùng người ta sống cho tốt, dù sao ở thế giới xa lạ này, một phương án tốt như vậy sao anh có thể nghĩ không ra.

Chỉ có điều… lời thâm tình chỉ đáng để chó ăn.

Minh Dật: “Tôi đã nghĩ ra cách rồi, lần này nhất định có thể đưa người vào trong đó”.

[Hệ thống: Cố Nam Thiên?]

Minh Dật: “Không, là tôi.”

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Minh Dật cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, không nói gì thêm với Thiên Miêu tinh linh, bắt đầu nhiệm vụ chào hỏi mỗi ngày của mình.

Cửa lớn mở rộng, người đàn ông có sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị từ bên ngoài bước vào, thân hình cao lớn, âu phục trên người càng làm nổi bật sự khôi ngô tuấn tú, mặt mày sắc bén, sống mũi anh tuấn. Rõ ràng là một khuôn mặt đẹp trai nhưng lại lộ ra tướng mạo hung ác, lúc không cười càng làm cho người khác áp lực vô cùng.

Lão quản gia – lão Chung thấy hắn trở về, tiến lên chào hỏi: “Ông chủ”.

Cố Nam Thiên: “Minh Dật đâu?”

“Minh Dật thiếu gia ở trên tầng.” Lão Chung đau lòng đứa nhỏ Minh Dật này, sợ hắn giày vò anh, vội nói: “Mấy ngày ông chủ đi, thiếu gia ngày nào cũng nói mong nhớ ngài”.

Vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông kia lập tức xuất hiện nét vui vẻ, hiển nhiên lời này nghe vào tai vô cùng thoải mái, nghĩ đến tin nhắn mấy ngày nay người ta gửi cho mình, hắn nhấc chân bước lên tầng trên.

Lão quản gia lắc đầu.

Cố Nam Thiên cất bước đi tới trước cửa phòng, mấy ngày hắn đi vắng ngày nào Minh Dật cũng gửi tin nhắn thoại tới, giọng điệu mong chờ nhớ thương, khiến hắn nóng hết cả người, chắc là thật sự nhớ hắn.

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.

Ai ngờ vừa mở cửa ra liền trông thấy Minh Dật cười rạng rỡ, vừa xem phim hoạt hình vừa gửi tin nhắn thoại cho hắn: “Chồng ơi, nhớ anh quá đi~”

Dứt lời, lại bị phim hoạt hình trên TV làm cho bật cười.

Cố Nam Thiên: . . .

Cửa phòng truyền đến tiếng vang, Minh Dật nhìn qua, trong lòng đù má một tiếng, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, chân trần trắng nõn nhanh chóng bước đến bên cạnh người ta: “Anh về rồi à~”.

Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của anh, Cố Nam Thiên không tiện nhắc đến hình tượng vừa rồi.

Bàn tay giơ ra ngăn anh lại: “Mấy ngày nay thế nào?”

“Nhớ anh đó”. Minh Dật: “Nhớ anh đến nỗi nuốt không trôi”.

Cố Nam Thiên: “Minh Dật.”

Minh Dật tròn mắt nhìn hắn, “Sao vậy?”

“Bên miệng em còn vụn khoai chiên.”

Minh Dật: . . .

Minh Dật vội đưa tay hủy thi diệt tích, nói lảng sang chuyện khác, “Sao anh lại về lúc này, ăn cơm tối chưa?”

Cố Nam Thiên: “Chưa ăn.”

Minh Dật vô cùng làm màu “A” một tiếng: “Như thế sao được, anh như vậy em sẽ đau lòng lắm!”

Cố Nam Thiên vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy người ta tiếp tục nói.

“Không ăn cơm đúng giờ phạt 520 tệ, để xem lần sau anh có dám nữa hay không, chút nữa nhớ chuyển cho em đấy”.

Cố Nam Thiên: . . .

Hơn một tuần không gặp, Cố Nam Thiên nghĩ người ta nhớ mình, bảo người ta gọi video thì lại không chịu, đành phải tăng tiến độ sớm về nhà.

Trong lòng hắn biết Minh Dật không muốn ở bên hắn, là do lúc trước hắn không biết giữ lại, bắt người ta làm thứ đồ để chơi bời, không coi anh ra gì, về sau cho dù có đền bù thế nào thì trong lòng anh cũng đã có khối u, anh cứ một mực bày ra dáng vẻ không tim không phổi, nhưng tâm sự lại nặng hơn bất cứ ai. Hắn sợ anh chạy mất, chỉ có thể dùng cách cực đoan nhốt anh lại.

Cảm nhận được bàn tay to luồn vào áo mình, Minh Dật đè tay hắn xuống, “Ăn cơm tối trước đi”.

Cố Nam Thiên rõ ràng là không muốn, nhìn ánh lửa trong mắt người đàn ông, Minh Dật run lẩy bẩy, khăng khăng kéo hắn tới nhà ăn.

Sau khi hắn ngồi xuống, Minh Dật lại vội vàng trở về phòng, lấy bình rượu vang trong tủ rượu đi ra.

Cố Nam Thiên không hiểu nổi anh lại đang định giở trò gì, nhưng trực giác nói với hắn chuyện này không phải là chuyện tốt.

Ai ngờ Minh Dật chỉ ngồi bên cạnh hắn rót rượu, Cố Nam Thiên vốn không muốn uống, nhưng giọng nói lười nhác bên tai cứ một câu lại một câu mời gọi.

“Uống thêm chút đi mà”. Minh Dật hơi kéo mở vạt áo, lộ ra đồ mặc ở bên trong, con ngươi Cố Nam Thiên co lại, Minh Dật cười nói: “Tối nay chúng ta làm chút gì đó đặc biệt nha”.

Sau đó lại nhỏ giọng nói bên tai hắn mấy câu, người đàn ông kia gần như là nói gì nghe đấy.

Hai người trở về phòng, Minh Dật ngồi trên người hắn, cười xinh đẹp: “Nói rồi nhé, anh phải nghe lời em đó”.

Cố Nam Thiên hận không thể chết trên người anh, thật sự phối hợp đến tận nửa đêm, cho đến khi không thể nhịn được nữa mới xoay người ác độc làm xuống.

Sáng sớm hôm sau, Minh Dật run chân đi đến cục quản lý, đây chính là cục cảnh sát của thế giới này.

Một nữ cảnh sát trông thấy dáng vẻ thê thảm của anh vội vàng tiến lên: “Xin hỏi, cậu cần chúng tôi giúp gì sao?”

Giọng nói của Minh Dật khàn khàn: “Tôi muốn tố cáo một vụ án vô cùng tàn nhẫn, một cuộc hôn nhân không có tình người”.

Nữ cảnh sát đỡ anh ngồi xuống: “Nghi phạm là ai?”

“Minh Dật.”

Nữ cảnh sát hỏi thăm: “Là chồng cậu sao?”

Minh Dật: “Là tôi.”

Nữ cảnh sát: . . .

Minh Dật vội vàng mang chứng cứ ra, là một đoạn ghi âm, nữ cảnh sát nửa tin nửa ngờ, sau đó gọi người bị hại đến.

Lúc chờ người tới, nữ cảnh sát nhìn dáng vẻ bị tàn phá của Minh Dật giống như có lời khó nói, cô mở miệng bảo: “Nhất định là cậu quá xúc động mới làm ra chuyện đó, cậu yên tâm đi, cậu đến đây tự thú thì bên chúng tôi có thể cân nhắc hình phạt nhẹ hơn”.

Minh Dật lập tức trợn mắt lên: “Cân nhắc hình phạt nhẹ hơn?!”

Nữ cảnh sát: “Đúng thế.”

“Tôi xứng sao?”

Không đợi nữ cảnh sát trả lời, Minh Dật: “Tôi không xứng! Loại người như tôi nên bị giam vào ngục, sám hối cho tốt!”

Nữ cảnh sát: …

Nửa tiếng sau, Cố Nam Thiên đen mặt ngồi trong cục quản lý, trên cổ còn dấu răng hôm qua Minh Dật cắn lên.

Nữ cảnh sát mở miệng, “Xin hỏi chuyện cậu Minh đây nói có phải sự thật không?”

Cố Nam Thiên: “Không phải.”

“Vậy đoạn ghi âm cậu ấy ép buộc anh là thế nào?”

Sắc mặt Cố Nam Thiên rất khó coi, hít sâu một hơi cắn răng nói: “Chúng tôi đang chơi trò chơi tình thú.”

Minh Dật kinh hãi, anh còn tưởng đối phương cần mặt mũi sẽ không đem tình hình thực tế nói ra.

Vậy chẳng phải anh không thể vào tù được sao!

Minh Dật: “Vậy tội danh bạo lực gia đình của tôi không được thành lập hả?”

“Đúng vậy.”

Minh Dật chỉ một ngón tay lên dấu răng trên cổ người đàn ông, “Kia là vết thương tôi cố tình gây ra cho anh ta, cám ơn”.

Nữ cảnh sát: . . .

Cố Nam Thiên: . . .

Minh Dật vỗ vỗ trái tim nhỏ: May mà còn để lại đường lùi này.

Nhưng cuối cùng anh vẫn bị người ta xách cổ ra khỏi cục quản lý, cục trưởng còn cố ý tiễn Cố Nam Thiên ra ngoài, lúc này Minh Dật mới hiểu ra, thế giới này không giống những thế giới khác, chỉ cần là nhân vật chính, cho dù điên cuồng làm chuyện trái pháp luật cũng không ai quan tâm.

Cho nên sau này anh đừng nghĩ tới chuyện vào tù nữa, chắc chắn đối phương sẽ nghĩ được cách lôi anh ra.

Cố Nam Thiên dùng một tay ném người vào trong xe, cửa xe rầm một cái đóng lại.

“Đến cùng em muốn thế nào đây, sống thật tốt cùng anh khó vậy sao?!”

Minh Dật sợ hãi rụt cổ lại, không tiếp tục nũng nịu chơi xấu hắn như mọi lần. Cố Nam Thiên đau lòng, là do hắn không biết quý trọng. Lúc Minh Dật biết hắn không thật tâm với anh, chỉ muốn dùng anh làm đồ chơi, dáng vẻ sụp đổ khóc lóc như đứa trẻ nhỏ lúc đó có muốn quên hắn cũng không thể nào quên được.

Lửa giận trong lòng Cố Nam Thiên tan biến, cố nhẫn nại nói lý cùng anh, nói mãi không thông thì bắt đầu dỗ dành.

Minh Dật trong lòng hắn đáng thương khe khẽ gật đầu: “Được”.

Cố Nam Thiên vừa lòng thỏa ý xoa đầu anh.

Nội tâm Minh Dật: Mới là lạ.

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Tôi biết mà.

Con đường bỏ trốn của Minh Dật, mãi mãi không bao giờ kết thúc!

Tác giả có lời muốn nói:

Đến đây ngoại truyện cũng đã kết thúc, cám ơn các bạn đã luôn đồng hành, hãy hứa với tôi, trước khi cuốn truyện tiếp theo bắt đầu mọi người phải đi ẹ thật thuận lợi nhé, nếu không tôi sẽ buồn lắm, OK?