Thiên Hệ nhếch mép cười giảo hoạt, như đã nghe đúng ý mình muốn nghe, toan định rời đi. Đầu nghĩ đến tên nhóc Bạch Nhất Dạ, y liền không nhịn được mà muốn xem thử phản ứng của hắn sẽ thành ra như thế nào.
"Ngươi sẽ sớm quen thôi, Bạch Nhất Dạ."
Giọng nói lẫn tiếng cười ma mãnh hoà thành một với bóng tối, y thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất hẳn, để lại một Thạch Tố Ân vẫn đang cúi mình. Khi người đã đi, liền thấy Thạch Tố Ân đột nhiên như bừng tỉnh, nàng giật mình lo sợ, hai mắt mở to, trên mặt còn đượm vài giọt mồ hôi.
Thạch Tố Ân suy tư một lát, rồi tự hỏi bản thân 'rốt cuộc mình là bị làm sao vậy?' Vốn đang định đi lấy mấy vò rượu được chôn ở sân sau, vậy mà bản thân hiện tại lại đứng ngây ngốc ở đây? Thạch Tố Ân lắc đầu quầy quậy, đành bỏ chuyện khó hiểu này sang một bên để đi tiếp tục việc cần làm.
Bên này tại sảnh chính, Thạch Tố Ân tay cầm vài vò rượu đi đến, tiếng ồn náo nhiệt vui vẻ tràn ngập trong khoang tai.
"Nương tử~ Sao nàng lại đi lâu như vậy a?" Chất giọng nhựa nhựa của Lưu Sắt vang lên, y hiện tại đã say quắc cần câu, đứng cũng không đứng thẳng được nữa, thân thể nghiêng nghiêng sắp đổ bám hẳn vào người Thạch Tố Ân, so với hình ảnh con gấu Koala đu cành cây cũng không khác là bao.
Thạch Tố Ân liền đỡ lấy y, miệng cười hì hì. Nói đến những người khác, tình trạng của họ cũng không khá hơn là mấy. Ngoại trừ Ôn Văn khoả thân trên đang điên cuồng la hét bên kia thì chẳng có gì đặc biệt.
Bạch Nhất Dạ hắn hôm nay cũng say đến mức không biết trời trăng mây gió là gì. Mà người say thì thường không nói dối, Bạch Nhất Dạ không e dè chỉ thẳng vào người Tống Vu Hàn, kế bên y là Tống Vân Phong trong sự có mặt của tất cả mọi người. Hắn hai má đã phiếm hồng, lè nhè nói lớn:
"Các ngươi biết không, sư tôn của ta là người rất kì lạ...Cả ngày cái gì mà ôm với ấp...Ợ"
Tống Vân Phong: "..."
Giọng nói của Bạch Nhất Dạ vang to khắp sảnh chính, mọi người đột nhiên im bặt, liền hướng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tống Vu Hàn.
Tống Vu Hàn ly rượu vừa đưa đến trước miệng, liền cảm thấy nuốt không trôi. Thầm nghĩ chính là 'từ nay sẽ không cho hắn uống rượu nữa.'
Túc Hàn Tinh gương mặt bắt đầu đỏ lên vì rượu, đầu cũng đang quay như chong chóng. Y trong mắt thấy không khí bỗng thật gượng gạo, ý muốn giải vây cho Tống Vu Hàn, híp mắt cười nói:
"Tên nhóc này, ngươi nói bậy cái gì đó! Mọi người cứ tiếp tục đi a."
Y bịt kín miệng Bạch Nhất Dạ lại, ngăn cho hắn tiếp tục nói năng hàm hồ. Một đường kéo Bạch Nhất Dạ đi, đem thả hắn ở ngoài hành lang, Túc Hàn Tinh day trán nói:
"Tên nhóc nhà ngươi tốt nhất là về phòng ngủ đi, say lắm rồi."
Loạng choạng bước đi trong đêm tối hòng tìm chỗ ngủ, Bạch Nhất Dạ đang lẩm nhẩm trong miệng câu: "Ta say rồi~" thì đột nhiên hắn bị một cánh tay to lớn kéo lấy. Cả người như ngã nhào vào thân thể cường tráng của người nọ, mũi cũng bị đụng đến đau.
Thiên Hệ vươn tay ra đằng sau gáy đỡ đầu Bạch Nhất Dạ, mắt ưng trong bóng tối sáng quắc, cho ta một cảm giác như Bạch Nhất Dạ đã bị nhìn đến không còn sót một thứ gì. Năm ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc, hơi thở nóng ấm của y phả vào vành tai hơi đỏ của Bạch Nhất Dạ:
"Đã lớn nhanh như vậy...càng tốt"
Thiên Hệ ghé sát nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng của Bạch Nhất Dạ, miệng không giấu nổi nụ cười.
Bạch Nhất Dạ đầu óc quay cuồng, cả người bị kéo đi liền vô cùng khó chịu, hắn nhăn nhó cố gắng nhìn cho ra người trước mặt, cuối cùng, thì Bạch Nhất Dạ cũng chẳng nhận ra y là ai.
"Ngươi là..."
Nhân lúc Bạch Nhất Dạ chưa kịp phản ứng, Thiên Hệ che miệng hắn lại, khom người hôn xuống đuôi mắt của hắn, thấp giọng nói:
"Dáng vẻ này...là thứ ta từ lâu đã muốn thấy. Cho nên là, đừng trách ta."
Vừa dứt lời, Thiên Hệ liền vác Bạch Nhất Dạ lên trên vai. Còn về phần Bạch Nhất Dạ, hắn hiện tại đã bất tỉnh nhân sự, thế nhưng miệng vẫn cứ nói nhảm cái gì đó. Đi về phía loạt phòng dành để trú qua đêm của khách, Thiên Hệ nhẹ nhàng đặt tên nhóc đang ngủ khò khò trên vai mình xuống giường. Nhìn khuôn mặt đang ngủ một cách ngoan ngoãn của Bạch Nhất Dạ, trong đầu liền liên tưởng tới phiên bản nhỏ hơn của hắn, đúng là khác xa một trời một vực.
Để yên cho Bạch Nhất Dạ ngủ, một lúc lâu sau khi Thiên Hệ biến mất. Trên hành lang lại có tiếng bước chân phát ra, người nam nhân y phục trắng phiêu dật lúc này trông có vẻ không còn tỉnh táo, trên người phảng phất mùi rượu, miệng thì thào nói đi nói lại:
"Tiểu Dạ...Tiểu Dạ..."
Tống Vu Hàn chân nhân hôm nay sao lại high như vậy, ngày thường đến cả một giọt rượu cũng không đụng, hôm nay chỉ uống có vài ly liền say đến không còn tỉnh táo. Mở cửa căn phòng bước vào, y không chần chừ mà leo lên giường nằm xuống, sau đó chẳng nhúc nhích nữa.
Bạch Nhất Dạ trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thấy hắn quơ tay quơ chân đang muốn tìm lại cái chăn mà bản thân đã đá văng đi từ lâu. Chợt cảm nhận được hơi ấm bên cạnh, chăn cũng không tìm nữa, hắn trực tiếp chui vào lòng Tống Vu Hàn. Cả thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn lại, tay còn nắm chặt vạt áo của y, thoả mãn rồi mới chịu nằm yên ngủ.
Dù đang ngủ say, Tống Vu Hàn vẫn vô thức nhận ra được hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc đột nhiên xuất hiện này. Y an tâm vòng cánh tay ôm lấy người trong lòng, cằm liền đặt trên đỉnh đầu của Bạch Nhất Dạ, một bên cảm nhận hơi thở đều đều của người nọ.