Tướng thanh hôm nay mang tên <Miệng nhả hoa sen>, nửa phần đầu hai người tương tác với nhau rất ít, cười cũng ít, Cửu Lang cũng không biến tấu gì. Bầu không khí trên sân khấu kỳ lạ cỡ nào Nhị nãi nãi đều nhận ra được, cho nên các miếng hài hôm nay tung ra đều không được hiệu quả lắm.
Diễn đến phần cao trào phía sau, có một chi tiết là Cửu Lang dùng quạt gõ lên đầu mình.
Thông thường xem qua tướng thanh đều biết, mỗi lần Vân Lôi dùng quạt đánh Cửu Lang đều là mở quạt ra phân nửa, sau đó dùng ngón tay mình kẹp chính giữa thì đánh người sẽ không thấy đau. Nhưng lần này Dương Cửu Lang nắm chặt cây quạt trong tay, trước khi tự đánh chính mình anh còn quăng ra miếng hài trêu chọc cậu. Có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện, kiềm nén quá nhiều, hoặc có lẽ Dương Cửu Lang muốn nghiêm phạt bản thân, anh giơ cây quạt lên đập lên đầu mình "cộp cộp cộp" ba cái. Âm thanh vang dội toàn hội trường, dùng sức lớn đến thế nào chứ.
Lúc đầu Trương Vân Lôi còn nhìn anh cười, nhưng đến khi tiếng thứ hai vang lên thì mới phản ứng kịp, cậu giật mình nhìn chằm chằm Dương Cửu Lang, Nhị nãi nãi phía dưới cũng thổn thức không thôi.
Trương Vân Lôi, cái người coi sân khấu là sinh mạng như cậu hôm nay lại không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Dương Cửu Lang cũng không dám nhìn cậu. Trong lòng cậu rối tung rối mù, cậu không hiểu nổi tại sao hôm nay anh phải tự đánh bản thân mình như thế, còn nhiều nghi vấn nữa cứ thế bị sự kinh hãi, đau lòng và phẫn nộ lấn át.
Rốt cục đến đoạn cuối, Trương Vân Lôi cầm bình nước uống nhiều hơn hẳn mọi ngày, mặt không biến sắc. Mãi cho đến khi Cửu Lang chọc cười, cậu hướng thẳng về phía anh mà phun hết nước ra không chừa một giọt. Ngay khi nước còn chưa kịp trôi hết, Cửu Lang còn chưa kịp mở mắt, Trương Vân Lôi đã xoay người vội vội vàng vàng đi xuống, thậm chí không kịp lau nước bên khoé miệng.
"Phải để tên điên kia tỉnh lại thôi." Trương Vân Lôi nghĩ.
Rất nhiều người đều nói: cái xoay người đó của Nhị gia đẹp trai tiêu sái vô cùng.
Riêng chỉ có Trương Vân Lôi mới biết mình chạy trốn chật vật đến nhường nào.
Lần đầu tiên trên sân khấu cậu luống cuống chật vật, thế mà cái lần đầu tiên này lại là vì Dương Cửu Lang của cậu.
Cậu xuống sân khấu, ngồi thừ ra trong phòng hoá trang, chính xác mà nói thì là tức giận, Dương Cửu Lang dựa vào đâu mà 'làm' như vậy? Rõ ràng đó là kỹ năng của cậu cơ mà. Nói đi nói lại, lúc đầu hai người không có mâu thuẫn gì lớn lắm, không ầm ĩ không cãi vã, chỉ là đều cảm thấy lúng túng như cách một lớp giấy mỏng, muốn mỗi người yên tĩnh hoá giải mà thôi. Giờ thì hay rồi, giữa hai người thực sự có khoảng cách rồi. Chuyện thành ra như vậy cũng không phải điều Vân Lôi muốn thấy.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Cửu Lang mặt nhỏ nước, vạt trước áo dài cũng ướt sũng, anh không thèm lau mà lại ngồi trên ghế bên cạnh Trương Vân Lôi, bầu không khí lại bắt đầu lúng túng. Cậu không chịu nổi đứng dậy muốn đi ra ngoài, đột nhiên bị người ta túm lấy tay. Chẳng ai khác, chính là cái người cúi đầu không nói, Dương Cửu Lang.
Thật ra cậu là người rất dễ dỗ, chỉ cần thả cái thang là xuống ngay được, có thể hết lần này đến lần khác Cửu Lang đều thích trêu chọc cậu, đã không đưa thang thì thôi, lại còn đem thang đi cất mất. Trương Vân Lôi không đi nữa, để mặc Cửu Lang kéo tay mình.
Một phút trôi qua, hai phút rồi ba phút... Vân Lôi cảm giác được anh đang run rẩy, nghe được âm thanh anh cố gắng kiềm chế hô hấp của mình. Trời đất, cậu ớn nhất là chuyện này đấy, xoay người dời bước đi đến cạnh Dương Cửu Lang, một đôi tay không bị nắm nâng cầm anh lên. Bọt nước trên mặt anh cứ lăn xuống, cậu không phân biệt được đâu là nước, đâu là nước mắt.
"Khóc cái gì?" Thanh âm trầm ấm, Dương Cửu Lang nhìn mặt cậu rồi cũng không chịu nổi nữa, cứ như là Vân Lôi khiến anh uất ức lắm. Ai mà không uất ức? Hai người chiến tranh nhiều ngày như vậy cũng chẳng biết là vì điều gì. Một kẻ vì để ở lại mà càng lúc càng xa, một người vì để vận hành cuộc sống của mình mà nhận hết uất ức. Nói trắng ra là tuổi đời còn trẻ quá, cứ ra sức mà 'làm'.
Dương Cửu Lang lúc này nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, lại tiện tay kéo Trương Vân Lôi sang ôm lấy eo cậu, anh không dùng quá sức mà cứ vòng tay như vậy, nước mắt nước mũi gì đều dính hết lên áo dài của cậu. Vân Lôi cũng không giận gì, chỉ lau nước mắt Cửu Lang rồi nói: "Khóc cũng chẳng được gì, thực tế càng ngày sẽ càng phát sinh nhiều vấn đề. Anh cảm thấy có phải tôi, Trương Vân Lôi tôi quá bỉ ổi không?"
Giọng cậu run run, vành mắt cũng đỏ lên. Trương Vân Lôi ngẩng đầu lên muốn kiềm nước mắt lại, nhưng rồi cũng chẳng thành.
Dương Cửu Lang lắc đầu, trong đầu không có lấy một ý nghĩ dư thừa, chẳng qua anh cảm thấy chỉ cần không mất đi người trước mắt này thì dù có là mối quan hệ nào cũng được. Trương Vân Lôi lại không nghĩ thế, chỉ cần có thể ở bên anh, dù có khiến cậu phải nhảy thêm lần nữa cũng chẳng sao cả.
Cho dù có vỡ tan, cũng tốt hơn là thảm cảnh vẻ ngoài hoàn chỉnh nội tâm đau đớn không chịu nổi, Trương Vân Lôi không nghĩ mình mạnh mẽ được như vậy.
Trong chốc lát hai người về đến khách sạn, cậu huỷ phòng mình đặt riêng rồi dọn hành lý về phòng Cửu lang. Đặt hành lý lên giường, cậu không nói gì, chỉ ngồi đó xếp lại từng bộ áo dài, Dương Cửu Lang ngồi trên giường mình nhìn, không giúp cũng chẳng nói gì nữa.
Vân Lôi làm xong, ngồi ngay ngắn trên giường đối mặt với anh: "Chúng ta nói chuyện chút đi."
Dương Cửu Lang đột ngột bị triệu tập không dám thờ ơ chút nào, lập tức quay về phía cậu ngồi ngay ngắn tựa như một đứa học sinh tiểu học. Vân Lôi nói trước: "Tôi không muốn nhiều lời, hỏi anh mấy vấn đề, anh trả lời cho đúng, không được nói dối. Làm được không?"
Anh trầm tư rồi vẫn gật đầu một cái, Trương Vân Lôi nhìn anh rồi bắt đầu hỏi: "Hôm nay sao anh lại làm thế?"
Dương Cửu Lang đang muốn nói dối, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của cậu thì từ bỏ ngay suy nghĩ: "Cậu coi như anh bị động kinh đi, không khí lúc đó không tốt lắm, anh phải khuấy động chút chứ."
"Vậy anh thấy hiệu quả thế nào?"
"Hiệu quả không được như ý lắm."
"Anh là đang phát điên cho tôi xem à?"
"Không có, có phát điên, nhưng tuyệt đối không phải để cho cậu xem."
"Anh đang trả thù tôi sao?"
"Anh chỉ muốn phụ cậu chút thôi mà."
Trương Vân Lôi thật sự muốn tát cho một cái, nhưng vẫn cắng răng nhịn được, nói tiếp:
"Anh giận tôi à?"
"Không giận, giác nhi làm gì cũng đúng hết."
"Ăn giấm chua (ghen tuông) với cô dâu của anh cũng đúng sao?"
Dương Cửu Lang lần này không trả lời nhanh như vậy nữa, anh chỉ trầm tư một chút rồi hỏi Trương Vân Lôi một câu: "Anh ăn giấm chua của Nhị nãi nãi nhiều như vậy, lẽ nào cậu không cần bọn họ nữa à?"
"Vậy thì được rồi, đó là người nhà anh, anh cũng không bỏ được." Lời Dương Cửu Lang nói là xuất phát từ tâm can, một người là anh em một người là bạn anh đều đối xử chân thành, huống hồ người kia lại còn là bạn đời.
Trương Vân Lôi cắn nhẹ môi, nói: "Một vấn đề cuối cùng." Cậu nhìn thẳng vào mắt Cửu Lang nói từng chữ một: "Cửu Lang, anh, có từng thích tôi không?"
Cứ thế mà hỏi rồi lại có chút hối hận, cậu sợ Dương Cửu Lang vẫn im lặng không nói, nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi, bây giờ có muốn anh làm như không nghe thấy là chuyện không thể nào.
"Thích."
Trong lòng Trương Vân Lôi còn đang đấu tranh nhiều lắm, bên tai lại truyền đến một chữ này không khỏi khiến cậu phát run, lỗ tai nóng bừng. Trong nháy mắt cậu đã hồi phục tâm tình hỏi tiếp: "Anh hiểu tôi đang nói đến kiểu thích nào không?"
Dương Cửu Lang nở nụ cười: "Nghe này, anh thích cậu Trương Vân Lôi, là kiểu thích có ý đồ không an phận. Thế nào, chính xác là thế, cậu còn cho là anh không hiểu à?"
Trái tim Trương Vân Lôi đập càng lúc càng nhanh, thậm chí còn không khống chế được cơ thể đang run rẩy, muốn giấu đi lại càng thêm rõ ràng.
Dương Cửu Lang nhìn biểu cảm rắc rối phức tạp của cậu thì muốn bật cười, lại thấy thương tiếc xót xa. Ngẫm lại Vân Lôi của anh trải qua bao cực khổ, cuối cùng thượng đế cho anh gặp cậu, có thể nói là tái sinh từ đống tro tàn.
Vải xô cũng tốt, cửa sổ giấy cũng được, cuối cùng vẫn sẽ bị đâm thủng thôi, nhưng rồi hai người vẫn không tìm được vị trí của mình.
Trương Vân Lôi hít sâu một hơi rồi nói: "Chúng ta, trở lại như trước đây thôi."
Dương Cửu Lang ngẩng đầu nhìn người trước mặt đang rơi lệ, gật đầu lia lịa.
Không sai, có ai mà không muốn được yêu, được nhung nhớ, được xót xa cơ chứ? Chỉ là suy tính đến cùng, cậu vẫn nghe theo lựa chọn của anh, chỉ cần được ở bên, chỉ cần biết được tin tức của nhau, chỉ cần thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người đó, cậu cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc và thoả mãn.