Nhập Hí Quá Sâu

Chương 19



Từ đó về sau, trong ngoài giới không còn ai gặp cái người Trình Dương này nữa.

Chương 19

Trình Dương đậu xe xong, ôm Trương Vân Lôi ở sau xe lên biệt thự của mình.

Hắn đặt cậu lên giường rồi ngồi bên cạnh mà nhìn, khoé miệng mỉm cười, lấy tay vuốt ve cậu. Từ gương mặt đến xương quai xanh, mỗi một tấc da thịt cũng làm cho Trình Dương cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Hắn đứng dậy đi về phía phòng tắm rửa mặt.

Lúc này Dương Cửu Lang đã sắp điên rồi, anh gọi điện thoại cho hết thảy những người có quan hệ tốt với Trương Vân Lôi, nhưng tất cả đều nói hôm nay không có hẹn với cậu. Anh siết chặt nắm tay, gương mặt tối sầm đi. Trương Vân Lôi chưa bao giờ không nghe điện thoại của anh, cho dù là lúc tức giận. Hiện tại mất liên lạc như thế này không thể báo án, đối với một người nghệ sĩ mang lại tác hại quá lớn. Ảnh hưởng đối với Trương Vân Lôi thì không cần phải nói, lại còn ảnh hưởng đến các nghệ sĩ khác trong xã, lỡ đâu do anh nghĩ nhiều thì làm sao?

Dương Cửu Lang tỉnh táo lại gọi một cuộc điện thoại: "Giúp tôi tìm một chút, tìm tất cả địa chỉ nơi ở của nhiếp ảnh gia Trình Dương." Hết cách, cứ nghĩ rằng mình có thể giải quyết, thế nhưng cuối cùng vẫn phải dùng đến thứ anh không muốn nhất.

Trình Dương mặc đồ ngủ ngồi bên cạnh Trương Vân Lôi. Nhìn người này ngủ say, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Hắn từ từ cởi nút áo sơ mi, rồi lại cởi đến thắt lưng của cậu. Lúc này Trương Vân Lôi lại mơ mơ màng màng mở mắt. Môi khô khốc, nhớ ra cơ thể lại không thể động đậy. Thân thể suy yếu, ngay cả lên tiếng cũng cần khí lực rất lớn, đầu cậu đau đến muốn nứt ra, mắt nhìn về Trình Dương không có tiêu cự lại tưởng lầm là Dương Cửu Lang. Trương Vân Lôi nhắm mắt lại mang theo chút nũng nịu: "Cửu Lang, tôi khó chịu quá, sau này không muốn uống rượu nữa, là anh đưa tôi về nhà sao?"

"Đúng vậy, cậu uống say, tôi mang cậu về nhà."

Nghe tiếng, Trương Vân Lôi nhanh chóng mở to hai mắt, lập tức nhìn Trình Dương, gương mặt sợ hãi: "Trình Dương?"

Đột nhiên cậu nghĩ đến lúc bản thân mơ mơ màng màng nuốt viên thuốc màu trắng kia, cùng với nụ cười tà ác trong gương chiếu hậu mà không khỏi rùng mình.

"Làm sao? Không phải Dương Cửu Lang nên thất vọng à? Trương Vân Lôi cậu với Dương Cửu Lang có phải từ lâu đã không còn là tình cảm anh em bạn diễn rồi?" Trình Dương nói chuyện hơi kỳ quặc.

Trương Vân Lôi bây giờ muốn trốn, cậu muốn chạy trốn đến bên cạnh Cửu Lang, nhưng lại chẳng thể khống chế được cơ thể của mình. Trong lòng cậu đã thầm gọi "Cửu Lang" ngàn vạn lần rồi.

"Trình Dương, tôi coi anh là bạn, anh lại đang làm gì?" Cậu nhìn lướt qua tình trạng hiện tại của bản thân, thật sự là không biết ý đồ của Trình Dương, cậu có chút ý kiến, chẳng lẽ vì Trình Dương ghi hận Dương Cửu Lang nên mới chỉnh đốn mình? Nhưng như thế này thì quá lắm rồi.

"Bạn bè? Ai là bạn cậu? Từ mấy năm trước lúc nhìn ảnh cậu, thì tôi đã muốn vượt qua ranh giới bạn bè với cậu rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc gần gũi thế này, nhưng Dương Cửu Lang là cái thứ gì? Năm lần bảy lượt cản trở tôi, nhưng bây giờ không cần lo lắng nữa, so với anh ta, tôi sẽ càng thương cậu hơn." Hắn nói xong thì đặt tay lên dây thắt lưng của cậu, kéo xuống một phát.

Trương Vân Lôi giật mình, bản thân mình từ lúc nào lại não tàn đến thế, còn mắng Dương Cửu Lang là anti. Thật sự không nhịn nổi: "Trình Dương, anh muốn làm gì, đừng có chạm vào tôi."

Trình Dương cảm thấy dáng vẻ của cậu lúc này thật sự khiến người khác muốn hành hạ, nhìn cơ thể xinh đẹp này không thể nhịn được nữa.

Hắn vuốt ve gò má cậu, một đường xuống phía dưới.

Trương Vân Lôi trừng hai mắt, không nói được một câu hoàn chỉnh, cậu bị Trình Dương một tay bịt miệng. Giãy dụa không được, lo nghĩ bất an, cậu nhắm chặt hai mắt, cảm giác bị vuốt ve, bị hôn như thế này vô cùng xa lạ, khiến người ta bất an, khiến người ta lo sợ, hoàn toàn khác với cảm giác khi Cửu Lang chạm vào cậu. Thế nhưng lúc này ngay cả nói không muốn cậu cũng không làm được.

"Rầm." Đúng lúc này cửa phòng bị người ta đạp ra, Dương Cửu Lang đem theo vài người từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy hết thảy những gì Trình Dương làm với Trương Vân Lôi, tất cả biến thành nhiên liệu cho ngọn lửa phẫn nộ của anh, đốt mất đi lý tính.

Trình Dương thấy một màn như vậy thì sợ ngây người, lập tức đứng lên trốn trong góc phòng.

Dương Cửu Lang đến bên Trương Vân Lôi, nhanh chóng cởi áo khoác của mình bao bọc cơ thể cậu. Ôm vào lòng, giờ khắc này Dương Cửu Lang vĩnh viễn khắc ghi cảm giác tìm lại được thứ đã mất.

Dương Cửu Lang hướng về phía người ở cửa, nói: "Xử lý sạch sẽ một chút." Ngữ điệu tàn nhẫn chưa từng có.

Những người kia nghe vậy thì tiến về phía Trình Dương, vẻ mặt hắn hoảng sợ nói với Dương Cửu Lang: "Dương, Dương lão sư, chúng ta hiểu lầm thôi, anh đừng coi là thật, tôi chỉ muốn xem vết thương của Trương lão sư thôi, tôi không hề làm gì cả." Nhìn thấy Dương Cửu Lang không muốn nói chuyện, những người kia cũng nhanh chóng đi đến trước mặt, Trình Dương lo lắng nói tiếp: "Tôi thật sự không làm gì hết, tôi là người hâm mộ của Trương lão sư, thật sự thích cậu ấy, tôi tin cậu ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi."

Trong phòng chỉ có tiếng hắn giải thích không ngừng, nhưng căn bản không ai nghe. Cuối cùng hai người đi tới bắt được hắn, trong lúc giãy dụa đã lộ ra bản tính của mình, hắn hướng về phía Cửu Lang gào thét: "Dương Cửu Lang, mày buông tao ra, tao bây giờ là nhân vật của công chúng, người phía sau tao chỉ một đầu ngón tay là có thể đè chết mày, mày dám làm gì?"

"Làm sao? Trương Vân Lôi cũng là nhân vật của công chúng, mày đã làm gì với cậu ấy?" Âm thanh của Dương Cửu Lang thấp vô cùng.

"Tao làm gì trong lòng mày biết rõ, mày không cần lại không cho người khác động vào, con người mày nói là độc đoán còn không bằng nói là vô lại đi. Người như mày mà Trương Vân Lôi vẫn chủ động, tao tò mò thật đấy, mày có gì tốt. Nếu như Vân Lôi đối với tao cũng như thế, tao cũng không nỡ để cậu ấy uất ức. Nhưng mà mày, mày căn bản không có tư cách ở bên cậu ấy." Trình Dương chó cùng rứt giậu.

Dương Cửu Lang nắm chặt tay Trương Vân Lôi, quả thật anh chưa nghĩ đến vấn đề này, bản thân anh không chấp nhận cậu, rồi lại loại bỏ hết thảy những người chướng mắt bên cạnh cậu. Anh đối với Trương Vân Lôi e rằng không phải chỉ dùng từ 'chiếm hữu' là giải thích được. Lẽ nào chính là...

Trình Dương càng nói càng kích động, lập tức cười lớn, gương mặt trào phúng nhìn Dương Cửu Lang nói: "Có thể còn một chuyện mày không biết, vợ của mày, vợ của mày, đã ở bên tao từ rất lâu rồi."

Trương Vân Lôi nghe được câu này mà kinh sợ, cậu nhìn Dương Cửu Lang, bởi vì đang bị anh ôm vào lòng, hai người tự nhiên nhìn nhau. Trương Vân Lôi tâm trạng phức tạp không nói nên lời, chỉ nhìn thấy Dương Cửu Lang lộ ra một nụ cười bình thản với mình.

Trình Dương vốn tưởng những lời đó có thể khiến Dương Cửu Lang nổi điên, không nghĩ đến anh không nhìn hắn cái nào, chỉ tập trung kiểm tra thân thể Trương Vân Lôi và vết thương cũ của cậu, nhàn nhạt trả lời một câu: "Tao biết, từ cái lúc mày đối với Trương Vân Lôi tâm địa bất chính tao đã điều tra lai lịch của mày rồi. Tao thừa nhận, phát hiện ra chuyện này tao rất bất ngờ, nhưng mà xin lỗi, cho dù chống lưng của mày lớn, nhưng hôm nay tao đã tới, có nghĩa là, Dương Cửu Lang tao động đến mày. Hôm nay nợ mới nợ cũ tính toán một lượt đi."

Từ đó về sau, trong ngoài giới không còn ai gặp cái người Trình Dương này nữa.