Nhất Đẳng Gia Đinh

Chương 18



Sau khi đi được một đoạn đường, Chu Dương nhìn hang động phía xa xa, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn Vương Lộ bên cạnh nói: " Chính là chỗ này đúng không?! "

Vương Lộ cẩn thận đánh giá một phen, nhìn Chu Dương gật gật đầu nói: " Hẳn là nơi này. "

Sau khi nghe lời xác nhận, Chu Dương hưng phấn tiến về phía trước. Nhưng hắn còn chưa bước quá hai bước, liền bị Hứa Phong một tay cản lại. Điều này làm cho Chu Dương nhíu mày hỏi: " Hứa huynh, làm sao vậy? "

Hứa Phong chỉ vào phía trước nói: " Phía trước hẳn là một vùng đầm lầy, Chu huynh nên cẩn thận một chút. "

" Hứa huynh cũng không nên nói truyện cười chứ! Trong núi sâu thế này, làm sao có đầm lầy được chứ? " Chu Dương có chút không tin lời Hứa Phong.

Hứa Phong nhún nhún vai, nhặt một tảng đá trước mặt, hướng về đám có dại mọc um tùm ném qua. Tảng đá rơi vào trong đó, nhưng không phát ra một tiếng động nào cả, lúc sau liền từ từ chìm xuống, lập tức bị đám cỏ che lấp đi.

Chu Dương nhìn thấy như vậy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nháy mắt quần áo liền ướt nhẹp. Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng, nếu như không có Hứa Phong cản hắn lại thì hắn đã giẫm chân vào vùng đầm lầy này rồi. Hắn lúc đó sẽ giống như tảng đá kia, bị đầm lầy nuốt chửng.

Trong khi Chu Dương còn sợ hãi, Liễu Thiến Như rốt cụôc cũng nhìn về phía Hứa Phong hỏi: " Làm sao ngươi biết đó là đầm lầy? "

Hứa Phong nhìn nữ nhân này rốt cuộc cũng nhìn mình, hắn nhịn không được lệ nóng doanh tròng, nghĩ thầm không dễ dàng a, đúng là không dễ dàng chút nào. Bị người ta không để ý lâu như vậy, rốt cuộc tiểu nữ nhân này cũng cảm giác được sự tồn tại của hắn.

" Nàng xem đám cỏ dại kia kìa, hoàn toàn không giống với những đám khác trên núi. Hoàn toàn là đồng cỏ và nguồn nước riêng lẽ, cùng với thực vật trong đầm lầy khác nhau. " Hứa Phong giải thích nói.

Chu Dương nghe Hứa Phong giải thích như vậy, nghiêm túc nhìn kỹ đám cỏ dại, quả nhiên phát hiện giống như lời Hứa Phong nói. Ánh mắt nhìn Hứa Phong càng chứa sự bội phục nhiều hơn, bọn họ không có chú ý tới những chi tiết nhỏ như vậy, nhưng chỉ có Hứa Phong chú ý tới. Mà chi tiết nho nhỏ này đã cứu hắn một mạng.

" Mẹ nó, nơi này trong núi sâu như thế nào lại có đầm lầy chứ?! " Triệu Bách mắng một tiếng, nhìn vùng đầm lầy rộng hơn hai mươi thước, liền cảm thấy đau đầu. Muốn vượt qua đầm lầy mà tiến vào trong hang động căn bản là không làm được. Thực lực của bọn họ cũng không thể lăng không bay qua hai mươi thước như vậy.

Hứa Phong cười nói: " Việc này không có kỳ quái gì cả, nếu như nơi này trước đây là một cái ao, thì việc hình thành cái đầm lầy như vậy cũng là chuyện bình thường. "

Chu Dương gật gật đầu, bất quá khi hắn nhìn vùng đầm lầy rông hơn hai mươi thước này, liền không khỏi nhíu mày, thật lâu sau mói nói: " Đầm lầy này khoảng cách quá lớn, muốn đi qua cực kỳ khó. Xem ra nên qua về đem dụng cu đến thôi. "

Nghe Chu Dương nói thế, Hứa Phong nhịn không được nhíu mày. Thời gian của hắn không nhiều, làm sao lại tiếp tục lãng phí như vậy, nếu tiếp tục trở về đem dụng cụ tới, nhanh nhất cũng qua mười lăm ngày. Nghĩ vậy, Hứa Phong nhìn Chu Dương nói: " Bản thân ta có một biện pháp, cũng không biết mấy huynh đệ có dám thử không đã? "

" Huynh có biện pháp?! " Ánh mắt Chu Dương sáng lên, nhìn Hứa Phong kinh ngạc không thôi, trong lòng có chút chờ mong, nếu như Hứa Phong thật sự có biện pháp, hắn cũng hết sức vui vẻ, dù sao hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.

" Cho ta mượn kiếm dùng tạm! " Hứa Phong nói với Chu Dương.

Tuy rằng Chu Dương không biết Hứa Phong muốn làm cái gì, nhưng vẫn đem đưa cho hắn chuôi kiếm xa xỉ này.

Hứa Phong tiếp nhận bảo kiếm của Chu Dương, đi đến một gốc đại thu đã chết khô bên cạnh, dùng lợi kiếm hướng cây này bổ tới. Chu Dương thấy Hứa Phong lại dùng bảo kiếm của hắn đi bổ củi, khóe miệng run rẩy.

Liễu Thiến Như nhìn thấy như vậy, cười khanh khách: " Chu Dương ca! Bảo kiếm này của huynh cũng trên ngàn lượng bạc, rất xứng đáng đem đi chẻ củi. Sau này đừng ở trước mặt muội mà thổi phồng quá mức nha! "

Chu Dương trừng mắt nhìn Liễu Thiến Như một cái, nhìn Hứa Phong một kiếm rồi lại một kiếm chém lên gốc đại thụ, nhịn không được mắng một tiếng: " Con bà nó.. Không phải là vật của hắn, hắn không biết đau lòng mà. "

Chu Dương đương nhiên không biết, Hứa Phong đang có ý nghĩ như vậy. Trong lòng Hứa Phong xem ra, bảo kiếm không phải của hắn, cho dù giá trị vạn lượng bạc hắn cũng không đau lòng. Thậm chí trong lòng Hứa Phong còn phỉ báng cây kiếm này còn không bằng dao chẻ củi, đáy lòng khinh bỉ Chu Dương một phen. Chu Dương nếu biết Hứa Phong dùng bảo kiếm của hắn chẻ củi, lại còn khinh bỉ hắn như vậy, nhất định sẽ điên lên.

Một kiếm bổ xuống khiến cho mí mắt Chu Dương nhảy lên.

Chém chém chặt chặt một hồi, Hứa Phong làm xong một bộ ván trượt đơn giản. Lúc này mới dừng bảo kiếm lại, khiến cho Chu Dương thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà hành động tiếp theo của Hứa Phong rốt cuộc làm cho hắn nhịn không được tức giận mắng một tiếng: " Còn bà nó... "

Chỉ thấy Hứa Phong tùy ý ném bảo kiếm cho Triệu Bách, nhìn hắn nói: " Dựa theo bộ dáng ván trượt này làm mỗi người một bộ. "

Triệu Bách không biết Hứa Phong làm cái vật cổ quái gì, hắn còn chưa kịp phản ứng, bảo kiếm đã bị Liễu Thiến Như đoạt mất, nàng khanh khách cười nói: " Để ta làm. "

Nói xong, nàng dùng chuôi bảo kiếm này bổ ngang chém dọc lung tung, làm cho Chu Dương đau lòng không thôi: " Xong rồi xong rồi, bảo kiếm này bị phá hư rồi!! "

Quả nhiên giống như những gì Chu Dương nghĩ, sau khi mỗi người dùng bảo kiếm của hắn chế tạo mỗi người một một cái ván trượt, bảo kiếm của hắn có chút biến dạng, tuy rằng còn có thể sử dụng, nhưng lấy thân phận của Chu Dương, làm sao có thể dùng một thanh bảo kiếm biến dạng chứ.

Chu Dương dở khóc dở cười tiếp nhận bảo kiếm, lúc sau đành bất đắc dĩ ném cho Hứa Phong nói: " Tặng huynh đệ! "

" Cái gì? Huynh cho ta?" Hứa Phong nhìn bảo kiếm này, nhịn không được nhìn Chu Dương nói " Ban đầu sao huynh không nói sớm. Huynh nói sớm sẽ tặng cho ta, ta cũng sẽ không mượn bảo kiếm này, cũng không dùng nó mà chẻ củi! "

Chu Dương nghe Hứa Phong nói xong, khóe miệng lại co giật, cố gắng đè nén đi ý định chém chết cái tên Hứa Phong này. Hít sâu vài hơi bình ổn lại tâm tình.

Ngược lại là Liễu Thiến Như cùng mấy người Triệu Bách nhìn Hứa Phong giơ ngón tay cái lên, cười nói: " Huynh đệ cực kỳ vô sỉ!!! "

".... "

Hứa Phong trực tiếp coi thường lời của bọn hắn, thầm nghĩ hắn là một thanh niên ba tốt, như thế nào lại có vô sỉ trong đây!

Vương Lộ thấy tất cả mọi người y theo lời Hứa Phong làm một bộ đồ vật cổ quái như vậy, không khỏi hỏi Hứa Phong: " Huynh định dùng cái này để đi qua sao?! "

Hứa Phong gật gật đầu, nhìn ván trượt dưới chân, mặc dù có chút sơ sài, nhưng có thể đi qua đầm lầy hơn hai mươi thước cũng không phải là vấn đề quá lớn. Thứ này ở tiền thế là một vật thịnh hành trong những trận đấu trượt tuyết. Tuy rằng đầm lầy không thể so với đất tuyết. Cho dù tính chất có khác nhau nhưng để đi trên nó thì lại giống nhau đến kì diệu, lướt qua đầm lầy kia không hẳn là vấn đề gì.

" Ừ! Ta đi trước làm mẫu một lần, mấy huynh học tập theo! " Hứa Phong nhìn ba người nói.

Chu Dương hồ nghi nhìn Hứa Phong, thật lâu sau đó mới gật đầu, chẳng qua đáy lòng rất khó tin thứ này có thể dẫn hắn vượt qua đầm lầy này.

Hứa Phong đem ván trượt cột vào dưới chân, đột nhiên quay đầu nhìn Liễu Thiến Như nói: " Nàng hiện tại muốn đi cùng ta hay không?! "

Liễu Thiến Như liếc mắt nhìn Hứa Phong một cái, lắc đầu nói: " Ngươi cứ đi qua trước đã rồi nói sau! "

Hứa Phong cũng không để bụng, hắn biết Liễu Thiến Như còn xem hắn là người xa lạ. Hắn gật đầu, dùng nhánh cây chống trên mặt đất, nhanh chóng lao về phía trước. Rất nhanh, cả ván trượt đều rơi xuống đầm lầy. Hứa Phong ở trên đầm lầy, ván trượt không ngừng lướt lên phía trước, bảo trì tốc độ cao mà lao đi. Dưới tình huống trượt này, trên mặt đầm lầy lưu lại một vệt dài. Hứa Phong chớp mắt đã đi qua khoảng cách hai mươi thước.

Đám người Chu Dương nhìn Hứa Phong cởi ván trượt ở cửa hang động, bốn người mở to mắt nhìn Hứa Phong. Thật không ngờ Hứa Phong lại dễ dàng đi qua đầm lầy như vậy. Bọn hắn nhìn ván trượt trong tay, có chút khó tin, đồ vật sơ sài như vậy lại mang đến hiệu quả như thế.

" Người này cũng có chút ý tứ! " Liễu Thiến Như thì thầm một tiếng, cúi người xuống, bắt đầu cột ván trượt vào chân. Lại không đợi đám người Chu Dương, y theo phương pháp của Hứa Phong hướng về đầm lầy lướt qua.

Liễu Thiến Như đi vào đầm lầy, đáy lòng nàng có chút khẩn trưởng, đồng thời có chút hưng phấn. Giống như một người nhặt được món đồ chơi mới vậy.

Liễu Thiến Như rất nhanh trượt tới trước cửa động, Hứa Phong nhìn người con gái thân thể mềm mại dụ hoặc này, không ngờ lại là người thứ nhất đi qua. Hứa Phong vốn cho là Liễu Thiến Như nhát gan, hắn còn muốn mang nàng đi qua đây, nhưng nàng lại còn lớn gan hơn cả Chu Dương.

Chu Dương thấy Liễu Thiến Như qua tới bên cửa động, mấy người liền an tâm, cũng mau chóng vượt qua.

Sau khi năm người đi tới, Chu Dương vỗ vỗ bả vai Hứa Phong nói: " Công của huynh cả đó! "

Hứa Phong cười cười, nhìn Chu Dương lắc đầu. Là một người xuyên việt như hắn, nghĩ ra biện pháp như thế cũng không có gì kỳ quái cả.

" Đi thôi! Chúng ta vào xem coi có Lục Nham Huyền Hỏa không! " Hứa Phong nói, nếu tìm được thứ này thì hắn có hy vọng đột phá lên ngũ phẩm.

" Chắc chắn là có! " Vương Lộ hồi đáp, tin tức này là một lão gia đinh đã chết nói cho hắn biết, tuy rằng không biết làm sao mà lão gia đinh này lại biết được tin tức này, nhưng Vương Lộ tin tưởng ông sẽ không lừa hắn.

Năm người tiến vào hang động, phát hiện bên trong hang động phân ra rất nhiều tiểu động nữa. Nhìn những tiểu động này, Chu Dương không khỏi nhíu mày: " Nhiều đường như vậy, nên đi hướng nào?! "

Hứa Phong cẩn thận quan sát toàn bộ tiểu động một hồi, thật lâu sau mới nhìn về tiểu động ở phía đông nói: " Đi nơi này."

Chu Dương kinh ngạc, lập tức hỏi Hứa Phong: " Huynh xác định?! "

Hứa Phong gật đầu nói: " Hẳn là không sai! "

Mấy người Chu Dương gật gật đầu, vẫn lựa chọn tin tưởng Hứa Phong, hướng phía đông đi đến. Sau khoảng thời gian năm giờ lộ trình, năm người quả nhiên cảm giác được nhiệt độ tăng lên không ít. Loại tình huống này làm cho Chu Dương kinh ngạc không thôi, nhìn Hứa Phong, không hiểu vì sao Hứa Phong lại chọn đúng tuyến đường như vậy.

Hứa Phong khẽ cười cười, nhìn Chu Dương nói: " Tiểu động phía đông này có ít dấu chân nhất, nếu như nơi này có Lục Nham Huyền Hỏa, nguyên nhân vì nhiệt độ bên trong cao hơn, nên động vật ở trong này ít hơn những chỗ khác."

Sau khi nghe Hứa Phong giải thích, đám người đám người liền tỉnh ngộ. Bất quá nhìn thấy ánh mắt mang theo một phần sắc thái khác lạ của Hứa Phong, bọn họ phát hiện, thiếu niên này thật sự không giống người thường. Cho dù là Liễu Thiến Như, ánh mắt của nàng cũng chú ý tới Hứa Phong nhiều hơn một phần.