Bùi Giang Nguyên không cho cô nhiều thời gian để khó xử, con xe màu xanh lục chạy đến trước mặt cô, nhanh ngoài dự kiến.
Đồng Ngôn lên xe, mặt đỏ bừng vì lạnh, thuận miệng hỏi anh: “Sao anh tới nhanh vậy.”
Anh đem chiếc bình nước ấm đã sớm chuẩn bị đưa cho cô, nhìn gương chiếu hậu: “Đoán em sắp về, nên vẫn luôn chờ.”
Ở Nghi Nguyên này anh không có thân thích cũng không có bạn bè, người duy nhất anh quen là ông chủ cửa hàng đồng hồ, khi về nhà lại chỉ có cô. edit by Lạc Rang
Anh giống như vô tình mà nói thêm: “Mới vào WeChat của em liền thấy em đang gõ văn bản, vì vậy liền gọi cho em.”
Đồng Ngôn nghĩ đến việc anh lẻ loi ngồi trước bàn cơm, trông mòn con mắt nhìn chằm chằm di động, hồi lâu mới được tới đón cô ——
Cô mím môi, có chút ngượng ngùng nói: “Lần sau anh muốn gọi thì cứ gọi, không sao đâu.”
Bùi Giang Nguyên lắc đầu, ý cười gượng gạo: “Em không phải trẻ con nữa, cần có không gian riêng của mình, lúc nào cũng quản như vậy thật phiền.”
Anh quay đầu đi, nói sang chuyện khác: “Lão Dư cho anh hai vé vào cửa Thanh Sơn, mấy ngày tới chúng ta đi nhé?” edit by Lạc Rang
Hai người bọn họ chưa từng đi du lịch riêng, Đồng Ngôn theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng thấy ánh mắt trong suốt mang theo chút chờ mong của anh, trong lòng lại mềm xuống, “Ừ” một tiếng.
Trong mắt Bùi Giang Nguyên lộ ra ý cười: “Còn tưởng em không muốn đi, đúng là ngoài dự kiến.”
Anh tranh thủ nói thêm: “Tuần sau đi luôn nhé? Đúng lúc vừa thi cuối kỳ xong?”
Đồng Ngôn tính toán, quả thật là như vậy, nhẹ giọng đáp "Được".
—
Hai vợ chồng trở về nhà, ăn xong cơm tối, Bùi Giang Nguyên rửa bát, Đồng Ngôn ngồi trên sô pha xem kịch.
Chờ anh tắm xong được lúc lâu cô mới chậm rì rì bước vào phòng ngủ.
Người đàn ông lẽ ra đã ngủ vẫn ngồi trên giường, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ màn hình điện thoại.
Cô dừng lại, đứng ở cửa, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. edit by Lạc Rang
Trước kia trừ thứ sáu ra, Bùi Giang Nguyên luôn là người ngủ trước, cô phải đợi anh ngủ say mới dám lên giường. Hôm nay như vậy lại khiến lòng cô không khỏi bồn chồn.
Anh tự nhiên đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng nói: "Quán có đơn hàng, anh vừa phải xử lý."
Đồng Ngôn xấu hổ đáp lại, ánh mắt đổ dồn vào chiếc giường 1,5 mét, chậm rãi nhích chân qua.
Bùi Giang Nguyên giúp cô kéo chăn, vẻ mặt bình thản: “Ngủ đi.”
Cô liếc nhìn anh, thu mình vào góc giường, quay lưng về phía anh không chút do dự.
Bùi Giang Nguyên rũ mi, tay tắt đèn bàn rồi cũng nằm xuống. edit by Lạc Rang
Ban đêm yên tĩnh không tiếng động, biết người bên cạnh chưa ngủ, Đồng Ngôn nhìn chằm chằm trần nhà đen tuyền, thi thoảng chớp mắt.
Đột nhiên, cánh tay anh duỗi ra, cách chăn nhẹ nhàng đặt lên người cô.
Cô khẽ nuốt nước bọt, tim đập dữ dội——
Anh muốn làm gì? Không phải đã nói rõ ngày thường không vận động sao! Đây rõ ràng là cưỡng gian!
Nếu anh làm vậy, cô sẽ lập tức đuổi anh đi!
Nhưng như vậy cũng không ổn, dù sao anh cũng không có ai ở bên, mọi chuyện lại là do cô khởi đầu, sao có thể ác độc như vậy...
Cô nhìn lên trần, không chớp mắt, nín thở, cả người cứng đờ.
Cô vô cùng rối rắm, nhảy qua nhảy lại giữa hai lựa chọn ly hôn hay đuổi anh ra khỏi nhà.
Nhưng Bùi Giang Nguyên lại không di chuyển, anh mang theo ý cười nói: “Đồng Đồng, ngủ ngon.”