Đồng Ngôn xuống xe, cách cửa sổ nói với Bùi Giang Nguyên: "Em trở về đây."
Anh gối đầu lên tay, môi mỏng khẽ nhếch lên, thở ra một hơi nóng bỏng.
"Đến lúc đó anh đón em."
Nghe vậy hai vai cô lại chùng xuống một chút, cô chỉ vẫy tay rồi rảo bước nhanh về phía tòa nhà dạy học.
Cô sợ chuyện chăn gối với Bùi Giang Nguyên, lại càng sợ anh.
Ngoại trừ vẻ mặt đẫm máu cùng bộ dạng chật vật lần đầu gặp nhau, sau này anh luôn mang theo nét cười nhạt, cả người tràn đầy một loại bình tĩnh giống như đang ủ mưu tính kế, không giống một người mất trí nhớ nên có!
Cô là một người rất cảm tính, khi làm cùng anh nếu bật đèn thì không được tự nhiên, tắt đèn lại luôn nghĩ đến khuôn mặt bê bết máu của anh sau tai nạn xe, cho nên cô càng thêm bài xích chuyện này.
Đồng Ngôn lo lắng cả buổi chiều, ngày thường cô là người nói nhiều nhất văn phòng, nhưng hôm nay Vương Tình nhờ cô đứng giúp một lớp đều bị từ chối không thương tiếc.
Cô gái trẻ phàn nàn cô mải hò hẹn với chồng, không muốn giúp việc nhỏ như vậy.
Chu Dĩnh bên cạnh chỉ vào cô: "Tiểu tử nhà tôi vừa kết hôn, em nhớ phải đến."
Vẻ mặt Vương Tình ngượng ngùng, không đáp lời nào, cầm sách xoay người đi vào lớp.
Chờ cô ấy rời đi, Chu Dĩnh lắc đầu: "Đụng chạm lung tung, sau này chỉ có thiệt thân."
Giọng điệu của cô quan tâm: "Hôm nay em về nhà mẹ hả."
Đồng Ngôn gật đầu, thở dài một cách khó hiểu.
Chu Dĩnh đã trải qua tuổi của cô, biết thời điểm này rất có khả năng bị giục sinh con, vì vậy thuyết phục: "Ai, cha mẹ nói em cứ nghe đi rồi sẽ qua. Chuyện con cái còn tùy duyên phận."
Đồng Ngôn hơi nhăn mặt, cái gọi là duyên phận, nàng cảm thấy nàng cùng Bùi Giang Nguyên căn bản không có lấy một chút duyên phận.
Chu Dĩnh lại thở dài: "Nhưng em và chồng người nào cũng đẹp, đứa trẻ sinh ra dáng vẻ nhất định không tồi."
Cô khẽ run rẩy, cha nó là người mất trí nhớ, mẹ nó là hung thủ gây tai nạn giao thông, đứa trẻ hẳn là đáng thương biết bao.
Đồng Ngôn cười: "Chị Chu, em soạn bài đây."
______
Kim đồng hồ chỉ số “5”, năm tiếng chuông ở toà nhà chính của trường tiểu học vang lên.
Thấy người xung quanh đều đã ra về gần hết, Đồng Ngôn uể oải, thở ra một hơi, căm hận sâu sắc mà lê bước ra ngoài.
Bùi Giang Nguyên quả nhiên đã chờ sẵn ở cổng trường, trên ghế sau chất đầy thịt và trứng, hình tượng con rể tốt lại bay lên một tầng.
Đồng Ngôn xoa tay, nhẹ giọng nói: “Thật sự không cần mang từng này.”
Anh cười nhạt: “Vừa hay đi qua siêu thị.”
Cửa hàng đồng hồ nơi anh làm việc nằm cạnh siêu thị Liên Hoa trong thị trấn.
Cô “à” một tiếng rồi im lặng đờ đẫn, không biết nên nói gì với anh nữa.
Bùi Giang Nguyên bắt đầu lùi xe, chủ động phá vỡ sự trầm mặc: “Hôm nay bận không?”
Cô lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Còn đỡ, làm giáo viên lúc nào chẳng vậy.”
Anh nhíu mày, biết cô không hứng thú gì với nghề dạy học này, sắc mặt bình tĩnh đổi chủ đề: “Cuối tuần muốn đi đâu không?”
Đồng Ngôn vốn là trạch nữ, kết hôn cũng không có gì khác, liền lắc lắc đầu: “Ở nhà đi.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Giang Nguyên cũng sẽ ở nhà, ngồi trong nhà càng không được tự nhiên, lại nhỏ giọng nói: “Vừa rồi quên mất, bạn bè rủ em đi ra ngoài dạo phố.”
Anh tập trung nhìn tình hình giao thông phía trước, dường như không để tâm lời cô, chỉ khẽ ậm ừm.
Đồng Ngôn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Mùa đông mặt trời lặn nhanh, sau 5 giờ trời đã tối.
Cô thoáng nhìn qua, từ cửa kính xe phản chiếu hình ảnh người đàn ông đang chờ đèn đỏ nghiêng đầu nhìn cô, không thấy rõ thần sắc, nhưng anh rất tập trung.