Trong mắt Bùi Giang Nguyên, cô có lẽ giống như một người phụ nữ xấu muốn được báo đáp ân tình.
Không chỉ bắt anh ở lại cái trấn nhỏ này mà còn ép anh kết hôn với mình.
Đồng Ngôn hốt hoảng —— nhưng kỳ thật ơn cứu mạng không có, đâm hắn mất trí nhớ - vốn dĩ chính là cô.
Cô bị đẩy ngã xuống giường, lông mi nâng lên run rẩy nhìn người đàn ông thuần thục cởi áo trên, lộ ra cơ bắp nửa người trên rắn chắc.
Anh không nho nhã hiền hoà như ngày thường, ở trên giường luôn có chút khó lường và mạnh mẽ hơn, điều này khiến cô đặc biệt sợ anh.
Bùi Giang Nguyên cúi xuống, biết cô ngại ngùng nên không cởi đồ của cô, chỉ đem tay luồng vào trong áo ngủ in hình gấu Winnie, áp lên trên da thịt mềm mại của cô.
Tay anh không lạnh, nhưng vẫn làm cô khẽ run.
Cô cắn môi, người đàn ông còn chưa tính là quá quen đang tùy ý ở trong quần áo cô muốn làm gì thì làm.
Anh đã chạm vào mép dưới của đồ lót, có chút mới lạ vòng ra phía sau cởi bỏ nút áo, từ sau lưng lần sờ đến ngực cô.
Anh mút lấy môi cô, động tác trên tay không ngừng lại, từ sờ một khối thịt nhỏ đến nắm toàn bộ bầu ngực, rồi nhào lặn mân mê như nhào bột.
“Đồng Đồng.”
Nàng cuống quít mở mắt, cố gắng lờ đi bạn tay đang sờ loạn trên ngực, “A” một tiếng.
Bùi Giang Nguyên rũ mắt, ôn nhu dò hỏi: “Lực tay của anh có được không?”
“……” Cô xấu hổ đến mức không biết nên trả lời thế nào.
Người đàn ông thấy thế cũng không ép buộc, chỉ vô cùng thân mật mà nhắc nhở: “Nếu đau cứ nói với anh.”
Dứt lời, anh càng tăng sức, như muốn ép cô phải kêu ra, xoa hai bầu sữa đến tê dại.
Hai tay to nâng áo ngủ lên một đường vòng cung, ở bên trong xoa lộn xộn, cô không đành lòng nhìn, lại nhắm mắt lại.
Cô đã động tình.
Anh nhìn khuôn mặt phiếm hồng của cô, cảm thấy núm hoa trong tay cưng cứng nhô lên, bị anh chạm một cái mà run rẩy, nóng như lửa.
Ngón cái của anh vân vê nhẹ hạt đậu, ấn nó xuống, lực mạnh hơn một chút, rốt cuộc cũng nghe thấy cô gái dưới thân nhịn không được hừ nhẹ.
Cô là kiểu con gái truyền thống, không dám buông thả quá mức trên giường, một tiếng này kêu ra cũng không dễ nghe thấy.
Bùi Giang Nguyên giãn mày ra, càng ra sức vê nắn núm hoa.
Cô gắt gao kẹp hai chân, sắc mặt ửng đỏ. Thân dưới cô phát ngứa, bị người đàn ông xâm lược mạnh mẽ mà tiết nước.
Đồng Ngôn cắn môi, nhớ tới trình tự thông thường —— sờ ngực xong anh liền cắm côn th*t vào, sau đó sẽ lăn lộn cô trên giường.
Cô run run, nửa là chờ mong nửa là sợ hãi.
Dù sao cũng là phụ nữ trưởng thành, có nhu cầu sinh lý cũng bình thường, nhưng người đàn ông này lại luôn làm cô hoảng hốt.
Nhưng lần này Bùi Giang Nguyên không vội vã đi vào, buông cô gái bị hôn đến môi đỏ bóng nước ra, cúi đầu một đường lột quần ngủ cùng quần lót của cô xuống ——
Đoá hoa mỏng manh hồng nộn khẽ run, mặt trong quần lót bị d*m thủy làm ướt, lúc lột xuống còn kéo ra một sợi nước trong suốt từ cửa mình.
Có lẽ do bị anh nhìn chăm chú, hai mảnh môi dưới thân xấu hổ đến run rẩy, hai chân dùng sức kẹp càng chặt.
Cô che mặt lại kêu lên: “Đừng nhìn……”
Trước đây anh không bao giờ xem, hôm nay làm sao vậy?
Yếu hầu Bùi Giang Nguyên lăn lộn, anh cũng không vội, ngược lại nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao, đừng khẩn trương, anh đã tìm hiểu rồi, có thể làm em thoải mái hơn.”
Ánh mắt anh âm trầm, sau ba tháng quen cô, mỗi lần trên giường lại một lần cô càng sợ hãi, lúc này anh không chỉ muốn cho cô thoải mái, mà càng muốn cô không thể kháng cự.
Tay Đồng Ngôn hướng xuống giữa hai chân che, nức nở càng nhiều hơn: “Không cần……”
Người đàn ông không để ý, tách hai đùi cô ra gác lên vai mình, đôi tay xoa nắn mông cô, cúi xuống chôn đầu vào nơi bị cô che.