Nhặt Được Mỹ Nhân Ngư

Chương 2: Phù thủy biển



Lilith buồn bã nhìn bể cá mới lộng lẫy, cứ cho là nó đáp ứng đầy đủ các yêu cầu, cải thiện chất lượng cuộc sống của cô, nhưng suy cho cùng nó vẫn không thể thay đổi bản chất của một bể cá.

“Sao vậy, không thích à?”

“Em muốn về. Rick, rốt cuộc anh cần gì? Dưới đáy biển sâu thăm có vô số khó báu, anh cần gì em đều có thể tìm cho anh.”

Rick mỉm cười: “Nhìn anh giống người thiếu tiền lắm à? Lilith?”

Lilith không hề nản lòng, giọng nói trầm thấp mê hoặc, “Hay là anh muốn bất tử? Dưới biển có một loại thần dược, có thể khiến người ta trường sinh bất lão, thậm chí là cải tử hồi sinh. Rick thân yêu, em biết anh là người có tiền và địa vị, song gương mặt đẹp trai rồi cũng sẽ bị thời gian bào món. Bây giờ, chỉ cần anh gật đầu, em sẽ xuống biển sâu, giúp anh mãi mãi giữ được thanh xuân của mình.”

Rick đến gần Lilith: “Cục cưng Lilith, em làm anh ngạc nhiên quá đấy.”

“Với cả, em có biết là loài người gian xảo không bao giờ tin chuyện này không, hơn nữa họ còn thích nghĩ ra giải pháp riêng biệt.”

Rick nhanh chóng nhét thứ gì đó vào miệng Lilith.

Thứ kia vừa vào miệng đã tan ra, Lilith hoàn toàn không thể từ chối.

“Cái gì thế!” Lilith tức giận nhìn anh.

“Là một món đồ thú vị giúp Lilith chơi cùng anh.” Rick đáp, sau đó dùng cánh tay thăm dò và bế Lilith từ bể cá lên. Lilith sợ hãi giãy giũa nhưng cũng chẳng làm được gì, hơn nữa đuôi cô vừa thoát khỏi nước đã biến thành chân con người!

Lilith sợ hãi sờ chân, làn da mịn màng, nhẵn bóng, ấm áp thay thế cảm giác lạnh lẽo trơn trượt của vảy.

Rick vừa huýt sáo vừa định sờ đùi cô, “Kết quả ổn phết.”

Lilith giãy giụa đẩy anh ra, Rick thuận thế rời đi, Lilith lập tức ngã xuống mặt đất. Da thịt trắng nõn thoáng cái đã đỏ ửng.

Lilith căm phẫn ngẩng đầu lườm anh, cái đuôi xinh đẹp của cô, a a a~

“Đứng dậy.” Rick lạnh lùng nói.

Lilith cắn răng đứng dậy, nhưng vừa dùng sức chân đã đau đớn như bị vô số kim châm chọc vào. Cô đột nhiên ngã xuống, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt đọng đầy hơi nước.

“Sao vậy?” Rick nhận ra có gì đó sai sai, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

Lilith: “Đau. QAQ”

Rick cau mày nghi ngờ, bỗng nhớ tới điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên phù thủy biển chết tiệt!”

Anh bế Lilith lên, đặt trên chiếc giường mềm mại.

Vẻ mặt cực kỳ dịu dàng thương tiếc, “Lilith đáng thương của anh, anh thề sẽ không để em phải chịu bất kì tổn thương nào. Tên phù thủy biển kia làm em đau đớn, anh nhất định sẽ bắt hắn ta trả giá đắt.”

“Này… Rick, anh có thể thả em vào nước không?”

Rick vẫn ôn hòa như cũ: “Đương nhiên…” Nhưng lời nói ra lại tương đối lạnh lùng, “Là không thể.”

Cứ tưởng chỉ không cho về biển, giờ đến nước cũng không được ư? Aaaaa, cứu cá với! Rick, anh tỉnh ngộ đi, cá là động vật sống dưới nước, anh có biết không?!

Đối diện với sự cương quyết của Rick, Lilith không dám nói thêm câu nào, ỉu xìu nằm trên giường.

Rick yên lặng nằm nghiêng cạnh cô, cầm tay cô, khẽ ngâm nga và dỗ cô ngủ.

Lilith mơ màng chìm vào giấc ngủ với tâm trạng nặng nề.

Rick nhìn Lilith bình yên ngủ, khóe miệng khẽ cong lên. Khoảnh khắc ấy là lần đầu tiên chàng trai này không có ý nghĩ đen tối.

Ngày thứ hai, Lilith tỉnh dậy thì thấy mình đã ở dưới nước, đuôi cá cũng quay trở lại.

Buổi trưa chói chang, Rick dẫn Lilith đến tảng đá ngầm tắm nắng.

Lilith vô cùng vui vẻ, đồng thời rất muốn chạy trốn.

Rick nhìn thấu suy nghĩ của cô, lành nhạt nói: “Bảo bối Lilith, em có biết phù thủy biển vốn là cá thờn bơn không?”

Tên phù thủy biển kia đầy quyền năng, sinh vật biển nào thấy hắn cũng phải đi đường vòng. Vả lại bản thân cô không biết, sao Rick có thể biết được?

Rick cười với cô, hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra: “Dù sao cũng chỉ là một con cá bơn hương vị thơm ngon.”

Lilith kéo chiếc đuôi không nghe lời muốn bỏ đi, ngượng ngùng cười nói: ”Ha ha… Anh vui là được.”

Thời gian hạnh phúc quá ngắn ngủi.

Lilith lưu luyến nhìn biển cả.

Rick bế cô về nhà, vừa lên bờ đuôi cá đã biến thành chân. Anh mặc váy cho cô, ôm cô im lặng không nói câu gì. Dưới ánh mặt trời, hai người trông rất hòa hợp.