Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 2: Băng tuyết thế giới (1)



KHỞI ĐẦU

Trước khi bất tỉnh, Vương Vân Chi dường như nhìn thấy khối rubik trong tay Lâm Đồng Nhi đột nhiên to lên, trong nháy mắt chiếm hết cả sảnh đường, nuốt sống toàn bộ người ở đó.

Cậu có lẽ mất đi ý thức cũng không lâu, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã tỉnh lại.

Lúc cậu mở mắt, liền nhìn thấy một khung cảnh trắng xóa, sau đó chính là cảm giác được cái rét lạnh thấu xương.

Có lẽ mình đã bị truyền tống đến một nơi băng giá.

Khắp nơi đều là lớp tuyết dày, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy bầu trời xám xịt, u ám, bông tuyết không ngừng rơi, nhìn ra xa có thể thấy được một khu rừng thông, người tuyết không biết được ai đắp lên, mặt hồ đã đóng băng...... rất nhiều.

Nhìn sang bên cạnh -- bên trái là Dư Lệ, bên phải là đôi song sinh, mấy người bọn họ cũng ngây ngẩng cả ra, lại lập tức ngồi xổm ôm lấy đầu gối rét run, bên sau xuất hiện không ít người, nhìn sơ lược, là những người cùng bị điểm danh lúc nãy.

"Chuyện này là thế nào? Tôi đang mơ sao, trợ lý đâu mất rồi?"

"Là ai đang giở trò, mau nhanh đứng ra, nếu không tôi báo cảnh sát."

"Trò đùa mới nổi? Camera giấu đâu rồi?"

"Đây là nơi quỷ quái nào, cái khối rubik tử vong là sao? Định để chúng ta vừa đến đã chết rét à?"

Mấy người vừa mới truyền tống tới đều không chấp nhận sự thật này, có người tức giận gào thét, có người im lặng quan sát, có người mong đợi điều gì đó, nhưng sau một giây, tất cả đều phải ôm thân run rẩy. Quá lạnh, nhiệt độ ở đây hẳn là âm độ C, nhưng không ai có áo dày ấm, có lẽ không thể kiên trì lâu được trong hoàn cảnh này.

May là, nơi này không có ý định để mọi người phải chết rét.

Vương Vân Chi nghe được một tiếng vang lớn sau lưng, quay lại xem, phát hiện cách đây khoảng 10 mét, có một căn nhà gỗ.

Tiếng vang kia, chính là có người đạp cửa ra.

"Mọi người mau mau mau đến đó! " Dư Lệ hét to, từ dưới đất nhảy lên, không chút để ý đến hình tượng mà chạy đến căn nhà.

Không có thời gian để do dự, cho dù trong nhà gỗ có yêu ma quỷ quái đi chăng nữa, cũng phải tiến vào mà thôi. Vương Vân Chi lập tức hai tay dắt theo đôi song sinh, cùng những người khác vọt vào nhà gỗ.

Sau khi đóng cửa lại, mọi người thở phào một hơi, bên trong tương đối mà nói vẫn ấm áp hơn bên ngoài, tường treo da thú dày, trong lò sưởi lửa cháy rực, trên đất chất một đống củi rơm, tạm thời không có nguy cơ bị đông chết.

Bọn họ hiện tại đang đứng giữa phòng khách, hai bên phòng khách còn có thêm cửa, cửa phòng đóng chặt, có thể là phòng ngủ.

Mọi người đứng tại chỗ, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đột nhiên, đằng sau cửa phòng bên phải truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Uỳnh, uỳnh, uỳnh.

"Tiếng bước chân này...... hẳn là của chủ nhân ngôi nhà?" MC Lục Sóng suy đoán:" Lò sưởi có đốt lửa, chắc chắn có người bên trong."

Vài giây sau, cửa "phòng ngủ" mở ra, một thân ảnh xuất hiện ở trước cửa, đang xoay lưng lại với mọi người, nhìn rất giống chủ nhân của căn nhà gỗ này, trên người hắn trùm nhiều da thú rách rưới, đầu đội mũ, thấy không rõ thân hình.

"Chuyện này, xin chào, vô ý mạo phạm, chỉ là bên ngoài thực sự quá lạnh, chúng tôi mới mạo muội xâm nhập quý địa......" Lục Sóng và mấy người khác cũng không muốn chọc giận chủ nhân, đành phải kiên trì chào hỏi.

Chủ nhân nhà gỗ xoay người lại, mọi người lập tức hít vào ngụm khí lạnh -- Kia là nữ nhân, không, phải nói là một bộ xương giới tính nữ, đầu thắt hai bím tóc đen dài, trên mặt không có da thịt, chỉ có xương, trong tay cầm rìu bằng xương thú.

"Á --!" Lâm Đồng Nhi rít lên.

"Xuỵt! Đừng kích thích nó! "Dư Lệ vội vàng một tay bịt miệng Lâm Đồng Nhi, đồng thời thấp giọng nhắc nhở.

Vương Vân Chi một tay nắm cô bé, lúc nãy không kịp đưa lên che miệng, thế nên cậu cực kì biết ơn tốc độ phản ứng vừa rồi của Dư Lệ.

May thay, cốt nữ không bị tiếng thét làm kích động, hốc mắt trống rỗng của nó nhìn mọi người chằm chằm, đứng yên không nhúc nhích, không có ý công kích nào.

Nam diễn viên đứng đầu hàng tên Lý Minh hết kiên nhẫn, hắn không hề lo lắng mà nhún vai:

" Tôi nói này, mọi người chưa ai tham gia mấy chương trình tạp kỹ gì sao? Cái này rõ ràng là dàn xếp mà? Nói không chừng là tiết mục ngẫu hứng nào đó của buổi tiệc rượu, Lục Sóng, ông có biết gì không?"

Trong đoàn cũng có mấy người suy nghĩ giống Lý Minh, đều đem ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Sóng.

" Không có, tôi đâu có được đưa cái kịch bản này! " Lục Sóng kiên quyết phủ nhận.

" Ông thấy thú vị lắm sao, còn không thừa nhận, tiết mục như vậy tôi gặp nhiều rồi." Lý Minh khinh thường cười cười.

Hắn bước ra từ trong đám người, đến chỗ bộ xương, xích lại gần nhìn nó, cười lạnh nói: "Tổ đạo cụ thật làm tròn chức trách, y như thật."

"Đừng lộn xộn, mau quay lại!"Dư Lệ sợ hắn kích thích đến cốt nữ, gấp đến muốn nhảy lên.

Lý Minh nhún nhún vai, quay người đi về.

Đi được mấy bước, bỗng giọng hệ thống vang lên.

Lần này, âm thanh không giống kiểu quảng cáo hạ giá cao vút buồn cười lần trước nữa, mà lại trở nên ngọt ngào ôn hòa, không ai biết là ở đâu phát ra:

" Ding dong ding dong! Hệ thống khối rubik báo giờ cho ngài, hệ thống khối rubik báo giờ cho ngài, hiện đang là tám giờ sáng, hiện đang là tám giờ sáng."

Sau khi âm thanh báo giờ êm tai vang lên, bộ xương cũng cục cựa.

Nó kẽo cà kẽo kẹt di chuyển, toàn thân phát ra âm thanh ma sát của xương cốt, nó đi đến trước mấy bước, giơ cao cây búa xương bên tay phải.

Lý Minh toàn thân cứng đờ dừng bước, đợi đến khi hắn phản ứng thì đã quá muộn.

Bộ xương phát ra tiếng thét thê lương, búa hung hăng bổ xuống, phập một tiếng, giống như bổ một quả dưa hấu, Lý Minh bị chia làm hai nửa, máu tươi óc trắng văng tứ phía.

Lý Minh còn không có cơ hội để thét, giật giật vài lần, té nằm trên đất rồi bất động.

"Trời ạ......"

"Thật, chết thật?"

"Giết người rồiiiiii!"

Đám người thấy một trận máu me như vậy, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tản ra, lui về sau, trốn vào trong phòng khác.

Cốt nữ bổ xong Lý Minh, lập tức chuyển hướng đến đám người, lộ ra một nụ cười quái dị, sau đó cầm búa chạy theo sau.

Lúc này, không ai nghĩ nó là tiết mục tạp kỹ gì nữa, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa phòng.

Chỉ nghe phập một tiếng, búa chém vào cửa, may là cửa đủ cứng, không bị nát.

Ngay sau đó lại phập một tiếng nữa, lần thứ hai, cửa bị chém ra một cái khe lớn.

Tiếp tục như vậy thì không được, cửa sớm muộn cũng sẽ nát, Vương Vân Chi bắt đầu tìm kiếm bốn phía, muốn tìm vật có thể ngăn được công kích kia, thế nhưng trong phòng trống rỗng, không có bất kì vật gì.

Những người khác cũng bắt đầu lao nhao khẩn trương.

Và rồi, tiếng động ngừng lại.

Cốt nữ rút búa, xách trong tay, kẽo kẹt đi xa, xuyên qua ke cửa có thể thấy, nó đi đến góc phòng, rồi đứng đó bất động.

Kết thúc rồi sao?

Đám người rơi vào trầm mặc, không biết kế tiếp nên làm gì, ra ngoài đương nhiên rất nguy hiểm, nhưng không lẽ phải một mực núp trong gian phòng nhỏ này?

"Chư vị." Vương Vẫn Chi thấp giọng nói: "Trên tường có chữ......"

Cậu vừa rồi nhìn quanh phòng phát hiện, không biết ai viết lên tường rất nhiều chữ, sắc màu nâu đậm, có thể là dùng máu động vật viết thành.

Viết bằng tiếng Trung, tất cả mọi người có xem hiểu được:

"Tại cánh đồng tuyết phương Bắc xa xôi

Có cô gái xinh đẹp tên là Segna

Người yêu nàng táng thân tại biển rộng bao la

Lòng nàng theo đó đắm chìm dưới sóng

Segna biến thành cốt nữ bất tử

Nàng hận nhóm người cười nói vui vẻ

Nàng hướng nhóm người giơ lên cây rìu -- Phập phập

Mỗi khi âm thanh báo giờ vang lên

Nàng đều sẽ hướng nhóm người vung rìu ba lần

Một chút, một chút, lại một chút

Sau đó lại đợi đến lần tới

Đợi đến lúc không còn ai sợ hãi."

......

Sau khi đọc xong mỗi ca từ của bài thơ này, mọi người không biết nên thấy như trút được gánh nặng, hay là càng thêm sợ hãi.

Segna trong bài thơ rõ ràng là ám chỉ bộ xương kia, công kích của nó có tuân theo quy luật -- Mỗi lần bắt đầu công kích, chỉ vung ba lần, không hơn không kém.

Nhưng một câu cuối cùng vẫn khiến người ta kinh hãi một phen -- Đợi đến lúc không còn ai sợ hãi, nói trắng ra chính là, chờ đến lúc mọi người đều bị chém chết, quy luật công kích của nó mới kết thúc.

Nhân lúc thời điểm kế tiếp còn chưa tới, mọi người vội vàng trở lại phòng khách, chỉ thấy Segna đứng ở góc tường không nhúc nhích, không có bất kỳ ý định công kích gì, nhưng cỗ thi thể đẫm máu trên sàn vẫn còn đó, tản ra mùi vị tanh hôi khiến người ta buồn nôn.

" Tôi đề nghị, đổi chỗ, rời khỏi căn nhà này." Lục Sóng nói.

" Ra ngoài sẽ lập tức chết cóng." Có người phản bác.

" Vậy đập chết cái thứ này đi!" Vương Diệc hung tợn nói, hắn là một diễn viên trong Talk Show, trên sân khấu trước giờ đều là vẻ hài hước, giờ đây cũng bị Segna bức ra một mặt hung ác, hắn lấy khối đá đâu đó trong nhà, kích động muốn dùng nó đập chết Segna.

"Không được, nó sẽ không chết." Vương Vân Chi nói: " Hàng thứ năm trong câu thơ đã đề cập, nó là cốt nữ bất tử."

"Không đập nát nó, thì vứt nó bên ngoài."

Vương Diệc cắn răng, tìm thêm mấy người hợp lực thử một chút, phát hiện Segna như thể dính trên mặt đất, không chút xê dịch, không có khả năng vứt ra ngoài, tảng đá đập lên người nó mà như đập kim cương, không chút trầy xước, rõ là không đập nát được. Xem ra, lần công kích tiếp theo là không tránh khỏi.

"Kỳ thật, theo tôi thấy, mọi người không cần khẩn trương như vậy, Lý Minh là bởi vì không có phòng bị mới bị nó chém chết, thời điểm tiếp theo chỉ cần chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, đều có thể thoát." Lục Sóng lau mồ hôi lạnh, nói.

" Nói hay lắm, nhưng mà quá vô dụng rồi, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy, lại muốn tránh mãi?" Vương Diệc khinh bỉ nói.

Âm thanh bén nhọn châm chọc của hệ thống vang lên:

"Chúc mừng các vị người chơi, chúc mừng mọi người tiến vào nơi ẩn nấp tạm thời được coi là an toàn -- Nhà gỗ, a không, phải nói, chỉ cần mọi người có thể tránh được nhát rìu của Segna, nơi này chính là an toàn."

" Mày đến cùng là ai? Đây là chỗ nào?" Trương Trung Mẫn trầm giọng chất vấn, hắn là một đạo diễn nổi tiếng, đã quay không ít phim kinh điển, trên mạng đều gọi là "Quốc Sư", địa vị tại mấy đài truyền hình rất cao, nói chuyện đều có hơi hướm ra lệnh.

" Trước đó đã nói, hoan nghênh đi vào Khối Rubik Tử Vong." Giọng nữ mang theo ý cười trả lời.

"......"

" Tiếp theo, mời các vị người chơi kiểm tra thẻ ID của mình." Hệ thống tiếp tục:" Vào lúc mọi người được truyền tống tới đây, hệ thống khối Rubik đã phát cho mỗi người một tấm thẻ ID, tự động đặt trong túi của mọi người."

Thẻ ID?

Ai cũng không nghĩ tới có tồn tại thứ như vậy.

Vương Vẫn Chi nhẹ nhàng rút trong túi áo của mình, quả nhiên bên trong có một tấm bài cứng, một tấm thẻ bài Poker.

"Có 13 tấm thẻ, mỗi người một cái, 11 cái là thẻ trắng, người cầm thẻ trắng không có thân phận đặc biệt." Thanh âm chậm rãi: "Trong đó, chỉ có 2 tấm đặc biệt, một tấm là Lãnh Chúa Hắc Ám, một tấm là Thiên Sứ Quang Minh."

Nghe rất giống mấy từ ngữ trong truyện tranh và trong trò điện tử, có chút trẻ con, nhưng không ai ở đây cười nổi, chỉ có thể lẳng lặng nghe.

"Người cầm Lãnh Chúa Hắc Ám, sẽ thành lãnh chúa hắc ám,quyền hạn trong khối rubik là có thể gợi lên sự tiêu cực trong người chơi khác, kích động cừu hận lẫn nhau, tự giết lẫn nhau; Người cầm Thiên Sứ Quang Minh, sẽ thành thiên sứ quang minh, quyền hạn trong khối rubik, có thể gợi lên cảm giác tích cực, thúc đẩy người chơi khác hiểu ý nhau, hợp tác lẫn nhau."

"Các vị người chơi, chúng ta bây giờ thân tại lục địa băng mỹ miều này, cảnh sắc chẳng lẽ không đẹp sao? Không thấy thoải mái dễ chịu sao? Hì hì, mặc dù có thế nào, tôi tin các vị ai cũng đều muốn mau mau rời chỗ này nhỉ? Chỉ cần các vị tìm kiếm manh mối, cứ lần theo chỉ dẫn, cuối cùng tìm được chìa khoá, liền có thể rời đi, nhưng mà, Lãnh Chúa Hắc Ám và Thiên Sứ Quang Minh, chỉ có một người được rời đi, người kia phải chết đi."

Giọng nói ngừng, Vương Vân Chi nhắm mắt lại, tiêu hóa chút thông tin này.

Lãnh Chúa Hắc Ám và Thiên Sứ Quang Minh...... Hai người chơi có quyền hạn đặc biệt này, sức mạnh càng lớn, cả hai quan hệ không thống nhất, thậm chí nhất định phải là kết quả liều mạng ta chết ngươi sống.

Nhưng mà, với người chơi bình thường mà nói, mọi việc liền đơn giản nhiều, chỉ cần bo bo giữ mình, cố gắng tìm kiếm manh mối, cuối cùng tìm tới chìa khoá, liền có thể thoát khỏi thế giới này.

" Bây giờ, mời các vị kiểm tra thẻ ID của mình." Giọng nói dùng âm thanh ôn hòa nhắc nhở: " Nhắc nhẹ một chút, không nên để người khác thấy bài của mình nhé."

Tất cả mọi người tự động giữ khoảng cách nhất định với người khác, Vương Vân Chi dựa lưng vào vách tường, lấy ra thẻ ID trong túi áo, nhìn rõ trước mắt.