*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Sơ Thất mỉm cười, cứ như không buồn nói thêm gì nữa, nàng đứng dậy nhìn hắn ta, “Được rồi, ta hỏi xong rồi. Chuyện ta muốn biết cũng đã biết rồi. Đông Phương Đại đô đốc, có thể cho ta chút gì để ăn không? Ta đói quá.” Đông Phương Thanh Huyền nhất thời không thể thấu được suy nghĩ của nàng, thăm dò, “Trong thiên lao, khi lửa cháy lan đến mà ngươi cũng không biết mà chạy, theo lý mà nói, lẽ ra ngươi cũng không biết đói mới phải chứ?” “Có biết vì sao ta không chạy không?” Khi cười lên, đôi mắt của nàng như trăng khuyết. “Vì sao?” Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền gợn sóng. “Ha ha” Nàng cười2khan rồi đứng dậy, vỗ cánh tay hắn ta, “Bởi vì ta biết Đông Phương Đại đô đốc nhất định sẽ đến cứu ta. Ngươi nỡ để ta chết ư? Nếu ta chết rồi thì giá trị khổng lồ của người sẽ không còn nữa nhỉ?”
Nàng cười rất vui vẻ, cứ như không còn chuyện gì buồn lo nữa.
Tâm trạng vốn đang còn u ám, quả thật đã đỡ lên nhiều.
Lúc nãy khi nàng thăm dò nặng thăm dò nhẹ Đông Phương Thanh Huyền thì sự bực bội dồn nén trong lòng đã tan biến hết. Tuy là một người ngoài cuộc, nàng không thể phán định được thật thật giả giả. Nhưng từ câu trả lời của Đông Phương Thanh Huyền, ít ra cũng giúp nàng8có một lý do thuyết phục bản thân mình: Triệu Tôn không liên quan đến chuyện này, hắn không đồng lõa với Đông Phương Thanh Huyền hại chết Thái tử. Thể thì, nữ tử trong vườn mai, cũng chắc chắn chỉ là một hiểu lầm. Đông Phương Thanh Huyền nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của nàng, cảm xúc khó hiểu. Do dự trong chốc lát, hắn ta nói, “Người đâu, hầu hạ Thất tiểu thư rửa mặt.”
Hạ Sơ Thất nghe xong thì vui vẻ, “Ha ha, còn rửa mặt gì nữa? Ta không để ý đến đâu, ăn cơm trước được không?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Phải rửa trước.”
Không lâu sau, một đám tỳ nữ ăn mặc hoa lệ bước vào phòng.
Trên mặt6các tỳ nữ đều mang theo nụ cười lễ phép đúng mực. Có người bưng thau rửa mặt, còn người bưng y phục, có người bưng trang sức... Không đợi Đông Phương Thanh Huyền hạ lệnh thêm, một tỳ nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi bước đến, cười gọi một tiếng “tiểu thư”, sau đó hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng, lại hầu hạ nàng ngồi trước gương, chải tóc cho nàng.
“Đợi đã!”
Hạ Tiểu Thất đang chơi đùa một chiếc hộp trang sức trong tay, nàng liếc nhìn vào gương, kinh ngạc kêu lên.
“Tiểu thư sao vậy?” Tỳ nữ đang hầu hạ nàng giật mình, ngừng tay lại. Nhưng Hạ Sơ Thất dường như không nghe thấy câu hỏi của nàng ta, nàng đứng dậy,3kể sát mặt vào gương, vén tóc mái của mình lên, nhìn vết sẹo xăm hình chữ trên góc trái trán của mình, “Sao lại như thế này? Rõ ràng ta đã che nó đi rồi mà.”
Đầu óc nàng bỗng trở nên hỗn loạn, nàng xoay đầu lại, nhìn Đông Phương Thanh Huyền.
“Là ai đã rửa nó đi cho ta?”.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng với ánh mắt lười nhác, mỉm cười, “Tất nhiên là nô tỳ của bổn tọa.” Rõ ràng là Hạ Sơ Thất không tin, “Không thể nào, sao họ có thể rửa sạch được?”
Dường như Đông Phương Thanh Huyền nhớ đến việc gì đó, đôi mắt phượng yêu nghiệt của hắn ta cong lên, trong lời nói có mang theo kiểu “chẳng qua5chỉ có thế”: “Lúc ban đầu thì quả thật làm khó bổn tọa, cách này do A Mộc Nhĩ nói cho ta biết đấy, dùng bồ kết, đá kiểm, cảo bản, xuyên khung, ngọc trúc, bạch thuật, hạt bí đao, mạn kinh tử... nghiền thành bột mịn, nấu thành dạng keo, chườm nóng lên vết sẹo một khắc là có thể rửa được. Xem ra vẫn là cô nương các ngươi hiểu mấy cái mẹo này hơn.”
Nàng cảm thấy như bị sét đánh trúng, nhìn Đông Phương Thanh Huyền với ánh mắt không thể tin được. Ngơ ngác trong chốc lát, máu huyết nàng đột nhiên dâng lên, không thể đè nén được cơn bực tức trong lòng. Hạ Sơ Thất vung tay lên, hất đổ hết toàn bộ những thứ trên bàn trang điểm xuống đất để trút giận. Trong tiếng đồ vật rơi chói tai, vành mắt nàng đỏ bừng, không kiềm được nước mắt, chẳng mấy chốc mắt đã ngấn lệ.
“Đồ khốn nhà ngươi, ngươi lừa ta! Muội muội ngươi sao có thể biết được bí mật này?”. Lửa giận của nàng đến rất bất ngờ, khiến cho tiểu nha hoàn hoảng sợ cúi gằm mặt xuống. Đông Phương Thanh bước đến gần nàng, trên khuôn mặt tao nhã vô song ấy luôn mang theo nụ cười nhẹ, đến khi đi đến trước mặt nàng, hắn ta mới dừng lại, đầu hơi cúi xuống, nhìn nàng rồi nói, “Thất tiểu thư cần gì phải tức giận như thế? Như thế thì ngươi chắc càng hiểu rõ mới đúng. Người nhìn ngươi đi, trên người đang gánh món nợ máu của mấy trăm người, vốn đã là một nữ tử không thua kém đấng mày râu, quả thật không nên rơi vào chuyện tình cảm hư ảo, để lỡ cả đời.”
Từng chữ hắn ta nói, đều đập thẳng vào màng nhĩ của Hạ Sơ Thất.
Lỗ tai cứ “ùn ù” không ngừng, một lúc thì “chính”, một lúc thì “phụ”, một lúc thì “tốt”, một lúc thì “xấu”. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, nàng luôn muốn tìm một lý do thuyết phục bản thân mình tin Triệu Tôn, cũng muốn tin hắn, trước lúc đó nàng quả thật cũng tin hắn. Nhưng Đông Phương Thanh Huyền quá tàn nhẫn, chỉ cần một chuyện đã có thể xé nát sự kiên cường giả tạo của nàng.
Chuyện này, nàng chỉ kể với một mình Triệu Tôn. Hình như, câu nói gốc nàng từng nói cũng là như thế.
Hắn kể không sót một chữ cho A Mộc Nhĩ nghe?
Rất nhiều câu hỏi xoay chuyển trong đầu, nàng nuốt nước bọt, nhịn hết các cảm xúc kỳ lạ trong lòng. Đối diện với Đông Phương Thanh Huyền một lúc lâu, đột nhiên nàng cười lạnh, khom người xuống nhặt hết từng thứ vừa bị hất xuống lúc nãy đặt về lại trên bàn trang điểm, sau đó ngồi xuống một cách bình tĩnh, nhìn nha đầu kia, vẻ mặt không cảm xúc. “Đến đây, chải đầu cho ta.”
Từ tức giận đến bị ai, rồi đến bình tĩnh, nàng chỉ dùng một ít thời gian. Đông Phương Thanh Huyền cau mày, nhìn khuôn mặt bình tĩnh phản chiếu lại từ trong gương, tầm mắt trở nên sâu thẳm.
Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, nữ nhân đẹp là nhờ vào trang điểm. Đôi bàn tay khéo léo của nha đầu kia, búi một kiểu tóc đơn giản cho nàng, cài một chiếc trâm điểm thúy là đã giúp cho nàng trong sáng sủa có sức sống hơn hẳn. Cộng thêm bộ váy gấm màu xanh mạ có chất liệu cực tốt trên người, chân mày không cần vẽ cũng đã đậm, mặt không cần thoa phấn cũng đã trắng tự nhiên, nàng trông như hệt một mầm xanh thanh thuần chờ ngày nở rộ, chỉ trong chốc lát đã khiến cho các tỳ nữ xinh đẹp trong căn phòng này trở nên không còn rực rỡ nữa.
Ánh mắt nước mùa thu, mi cong tựa núi xuân, trâm ngọc lung linh rực rỡ, váy xanh bay bổng vấn vương. Đã thích eo dương liễu, càng yêu mặt đào hoa. Dung nhan kinh diễm, quả nhiên là xinh đẹp..” Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng từ trên xuống dưới, hắn ta như cười như không, đọc một chuỗi thơ dài.
Hạ Sơ Thất nhướng mày, trừng mắt với hắn ta, “Đừng ghen tị nữa, ta rất đói, rốt cuộc có cho ta ăn hay không đây?” Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt trong chốc lát, sau đó cười khẽ, “Không nói chuyện thì là nữ nhi hiền thục, một khi đã lên tiếng rồi thì là...”
“Một cái loa!” Không đợi hắn ta nói xong, Hạ Sơ Thất đã tiếp lời, giọng nói vốn còn nhẹ nhàng, giờ lại giống như ăn phải thuốc nổ, làm chấn động đầu óc của Đông Phương Đại đô đốc. Hắn ta nhếch khóe môi, dời tầm mắt ra khỏi người nàng.
“Bày thiện.”
Hạ Sơ Thất chưa bao giờ làm khổ cái bụng của mình. Không cần biết rơi vào tình cảnh nào, đầu tiên phải lấp đầy bụng trước đã.
Nàng ngồi trên ghế, dáng vẻ lười nhác, nhìn từng món ăn ngon miệng được mang lên, chỉ cảm thấy mùi hương của chúng đã lan vào tận trong xương tủy. Chắc là do quá đói nên cái bụng của nàng không chịu phối hợp kêu lên ọt ọt, rất không cho nàng mặt mũi. Nàng tiến đến gần ngửi vài cái, sau đó vùi đầu xuống bàn ăn một cách say mê.
“Ngon không?” Đông Phương Thanh Huyền hỏi. Hạ Sơ Thất không để ý đến hắn ta. Điều hiếm có là Đông Phương Thanh Huyền lại không hề tức giận.
Hoặc nói là, nàng chưa bao thấy thấy hắn ta tức giận. Bao gồm cả khi giết người, hắn ta đều cho người chết nụ cười đẹp nhất trên đời này, cũng xem như để họ chết trong an lạc. Một người không nổi cáu thì không khó, nhưng khó ở chỗ là không bao giờ nổi cáu. Chắc cũng vì như thế nên Hạ Sơ Thất càng cảm thấy, những tính cách nhẫn tâm, độc ác, gian trá, xảo quyệt kia đều tăng lên gấp đôi dưới vẻ ngoài mỉm cười dịu dàng kia.
Hạ Sơ Thất yên tĩnh thưởng thức hết các món ăn, cảm thấy đây là bữa cơm nàng ăn no nhất. Nàng sờ bụng, rất không tao nhã mà ợ một cái. Nàng nhìn Đông Phương Đại độ dốc phong tình quyến rũ, bĩu môi, bình tĩnh cất tiếng nói, “Ôi, quả nhiên mọi thứ đều phức tạp, chỉ có Thượng Đế là đơn giản nhất. Thượng Đế nói, một người ăn no cả nhà không đói... Giờ đây cuối cùng ta cũng đã có thể thấu hiểu rồi.” Đông Phương Thanh Huyền híp mắt nói, “Thượng Đế là ai?” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta, thong thả nói, “Tổ tông của ngươi.”
Đông Phương Thanh Huyền nhướng mắt lên, “Thất tiểu thư quả thật bạ đầu nói đó.”
“Không, ta là bạ đâu ăn đó.” Hạ Sơ Thất cười một cách thờ ơ, dáng vẻ của nàng trông vừa xảo quyệt vừa gian trá, dù nhìn thế nào cũng không giống một thiên kim khuê các. Đông Phương Thanh Huyền khẽ sửng sốt, sau đó cười nhẹ, “Ba đầu nói đó cũng được, bạ đâu ăn đó cũng chẳng sao, Thất tiểu thư vui là được.”
Hạ Sơ Thất nhìn cái bát trước mặt, không trả lời hắn.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, “Thất tiểu thư, bổn tọa đội hợp tác với ngươi.”
Hạ Sơ Thất không trả lời ngay, trong sự im lặng như tờ ấy, nàng cười khẽ, “Đại đô đốc, trên đời này không có ai có thể thể ép ta làm những việc ta không thích, đừng nói là ngươi, cho dù là đương kim Hoàng đế cũng không thể.”
****
“Trên đời này, không ai có thể ép nàng làm việc mà nàng không muốn làm.” Trong viện Thừa Đức phủ Tấn Vương, Triệu Tôn ngồi ngay ngắn trên ghế, cởi nửa áo trên ra, để mặc cho Tôn Chính Nghiệp thoa thuốc lên vết thương trên cánh tay trái cho hắn. Hắn nhìn Nguyên tiểu công gia, ánh mắt hờ hững, cũng nói một câu như thế.
Nguyễn Hữu nghe thấy thế, đôi mắt đan phượng của hắn ta nheo lại thành một đường.