Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 223: Cảm xúc khó lắng, làm bộ làm dáng (7)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quay người, rút kiếm, động tác của hắn ta như nước chảy mây trôi, áo bào đỏ dưới bóng đêm nhìn thật xinh đẹp.

Chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, tiếng đao Tú Xuân ra khỏi vỏ, lạnh lùng và chói tai. Triệu Tôn mặc áo màu đen như băng giá đọng trên núi băng ngàn vạn năm. Đông Phương Thanh Huyền mặc áo bào đỏ như lá đỏ bồng bềnh trong gió thu, chói lòa đôi mắt. Một đám binh sĩ thân mang giáp trụ, đáy lòng cũng không kìm được hiểu kỳ, nhao nhao đứng ở phía xa xem chiến. Từng gương mặt hưng phần dưới bóng đêm nhìn không được rõ ràng, nhưng đều mang theo vẻ chờ mong giống nhau.

Ánh trăng trên trời chậm rãi chiều2xuống, như muốn cùng nhìn xuống trận “tranh đoạt nữ nhân” nhân gian hiếm thấy này.

Cát bụi đầy trời, cỏ cây bay tán loạn, ánh đao trong bóng kiếm, hai thân ảnh đen và đỏ giao đấu cùng một chỗ, ngoại trừ tiếng vũ khí va chạm với nhau chói tai khiến cho lòng người phát run thì cảnh tượng này thực sự là cực kỳ đẹp đẽ. Gào thét tới, gào thét lại, người và vũ khí hợp nhất, hình tượng rất kích động lòng người.

Hai nam nhân đánh nhau túi bụi, là “con mồi” bị bọn họ tranh đoạt, Hạ Sơ Thất rất muốn nói, vì sao không có ai hỏi ý kiến nàng một chút? Hơn nữa, nguyệt sự của nàng đang tới, máu chảy thành8công rồi. Nên nhìn bọn hắn “tranh tài” hay nên kêu bọn hắn dừng lại, kiểm thứ gì đó lót cho nàng chút đây? Nàng ngồi dưới đất, vừa quẫn bách, vừa xấu hổ. Ngay từ đầu, Đông Phương Thanh Huyền lúc cống lúc thủ, thành thạo điêu luyện, có chút đắc ý. Nhưng chỉ qua mười mấy hiệp, sắc mặt hắn ta đột nhiên biến đổi, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Từng chiều của Triệu Tôn đều tàn nhẫn, chiêu thức biến hóa càng lúc càng nhanh. Chỉ trong một tích tắc, ống tay áo bào đỏ của hắn ta đã bị chém xuống một đoạn. Hắn ta nhanh, Triệu Tôn càng nhanh hơn. Từng chiều từng chiêu của Triệu Tôn như điện, từng thức từng6thức của Triệu Tôn như sấm.

Đông Phương Thanh Huyền khẽ nhếch khóe môi, không dám tiếp tục chủ quan khinh địch, hắn ta như một đám mây đỏ nhẹ nhàng nhảy múa, trên mặt vẫn là nụ cười mê hoặc lòng người xưa nay không đổi. Còn Triệu Tổn thì như du long xuất hải, chiều thức nhanh gọn phi thường, sắc mặt lại như dòng sông đóng băng.

“Kiểm pháp điện hạ thật tốt, đúng là thâm tàng bất lộ.”

Đông Phương Thanh Huyền cười nhẹ, Triệu Tôn lại mím môi không đáp. Hạ Sơ Thất nhìn hoa cả mắt, không nhận thấy được sự nguy hiểm trong đó, chỉ cảm thấy hai người này đánh thật đẹp mắt, giống như trước kia nàng xem một màn đánh võ trong3tuồng kịch, người tới ta đi, từng chiêu từng thức đều rất có khí thế, rất có đẳng cấp và kiểu cách.

Đẹp mắt. Đúng là rất đẹp mắt.

Đánh tiếp đi, cứ đánh tiếp đi, chết được một tên thì càng tốt.

Nàng vừa suy nghĩ độc ác thì đã thấy Triệu Tôn vẩy kiếm về sau, Đông Phương Thanh Huyền biến sắc, khuỷu tay phải bị chuôi kiểm điểm mạnh một phát, người cứng ngắc lại, không còn tiếp tục xuất chiêu. Còn Triệu Tôn thì đã phi thân lui ra sau hai bước, vững vàng đứng tại chỗ.

Hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Đông Phương Thanh Huyền cười trước, “Không ngờ rằng những năm qua Thanh Huyền vẫn luôn nhìn sai rồi.”

Gương mặt của Triệu Tổn tuấn lãng5nhưng lạnh lùng như Diêm Vương nơi địa ngục, “Năm đó bản vương chỉ là không muốn thắng.” Đông Phương Thanh Huyền sững sờ, cơ mặt giật lên một cái, những ngón tay nắm chặt như bấu vào da thịt.

“Điện hạ thật biết cách nói chuyện. Một lời nói ra, chọc vào tận xương tủy.” Triệu Tôn lạnh nhạt nhìn hắn ta, không trả lời. “Vậy thì bản vương có thể dẫn người đi chưa?”

Đông Phương Thanh Huyền thu hồi đao Tú Xuân, bờ môi không để lại dấu vết nào mà nhếch lên.

“Vậy phải xem nàng ấy có bằng lòng hay không đã.”

Thở dài một hơi, Hạ Sơ Thất nghĩ, cuối cùng cũng tới phiên nàng sao? Nam nhân kia, vì sao từ đầu đến cuối đều không nghĩ tới chuyện liệu nàng có đồng ý hay không? Trong lòng hắn đã có người khác, cũng đã muốn cưới người khác, vì sao còn muốn tìm nàng? A, đúng rồi, hắn phải chịu trách nhiệm. Triệu Thập Cửu vẫn luôn là một nam nhân “dũng cảm trách nhiệm”. Lần này vì sao lại thế? Thị thiếp sao? Hay là được lên chức, cho nàng làm trắc phi?

Ôm lấy cái bụng đang đau quặn từng cơn, sắc mặt nàng trắng bệch, thấy nam nhân đang đi tới từng bước từng bước một, mối hơi mím lại, cảm thấy ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có. Khuôn mặt hắn vẫn đẹp như thế, đường nét rõ ràng, thâm thúy, đối mặt như một vòng xoáy sẽ hút đi hồn phách người khác vẫn thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Cho dù trong lòng hắn có quan tâm thế nào thì biểu hiện bên ngoài vẫn quá mức lạnh lùng.

Đôi giày của hắn cuối cùng cũng dừng lại trước mặt nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, vuốt ve chiếc trâm cài tóc xanh biếc trên đầu, cười nhẹ.

“Ta mặc đồ nữ, nhìn được không?” Nàng không nghe thấy câu trả lời của hắn, chỉ trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn càng đen hơn. Xem ra là hắn không thích nàng mặc đồ nữ rồi. Cũng đúng, một người đàn ông đã quen ăn sơn hào hải vị, sao có thể thích được rau xào nhà nông? Dù cho nàng mặc đồ nữ có đẹp hơn nữa thì sao có thể vượt qua được A Mộc Nhĩ phong tình vạn chủng chứ? Nhưng con mẹ nó ai bảo hắn tới đây, đã tới còn bày ra cái mặt đen sì như thế là sao? Nàng khó chịu, bĩu môi, liếc xéo, giọng điệu trầm xuống rất nhiều.

“Ngươi còn tới tìm ta làm gì?”

Triệu Tôn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, môi mấp máy nhiều lần, “Khế ước bán thân của nàng còn trong tay ta.” Móa! Hạ Sơ Thất nhưởng cao lông mày, đến bụng cũng bị hắn làm cho tức giận đến hết cả đau luôn.

“Ta nói Tấn vương điện hạ nghe, không nên quá đáng nhé. Làm người lưu lại một đường, ngày sau dễ nói chuyện.”

Ánh mắt Triệu Tôn sáng quắc nhìn thẳng vào nàng, cũng cho rằng như vậy, nên lại một lần nữa nói ra lý do. “Nàng còn nợ ta một trăm lượng bạc.”

Nghe hắn nhắc đến bạc, Hạ Sơ Thất nghiến răng nghiến lợi, hung dữ trừng mắt nhìn qua, “Được, một trăm lượng đúng không? Ta cho ngươi là được.” Quay đầu, nàng liếc qua Đông Phương Đại đô đốc phong thái xinh đẹp như đang suy nghĩ điều gì, xòe bàn tay ra, “Đại đô đốc, cho ta mượn một trăm lượng.”

Đông Phương Thanh Huyền rất phối hợp, nụ cười tươi như hoa, “Không có vấn đề, ngày mai bản tọa sẽ đưa tới phủ Tấn vương.”

Một ngụm khí nghẹn lại nơi cổ họng cuối cùng cũng đi xuống, Hạ Sơ Thất hếch cằm lên. “Như thể được chưa? Tấn vương điện hạ, ngài còn chuyện gì không?” Hầu kết Triệu Tổn trượt xuống một cái, nhíu mày lại, giống như rất khó nói, “Ta muốn ăn bánh hoa hồng.” Sắc mặt Hạ Sơ Thất tối đen, nhướng mày thật cao, “Khẩu vị điện hạ rất tốt. Chỉ tiếc là, liên quan cái rắm gì đến ta? Nhà ngươi không có đầu bếp sao? Nếu như người muốn thuê ta...”

Thuê thế nào?” Ánh mắt Triệu Tôn sáng lên. “Thật xin lỗi, ông đây không rảnh.” Hạ Sơ Thất cho hắn một cái vẻ mặt “thật đáng tiếc”.

Triệu Tôn lại tiến lên một bước, hơi cúi người trước mặt nàng, “Tử Nguyệt còn chưa tỉnh.”

Cái này là lý do gì? Hạ Sơ Thất cảm thấy người này nói tới nói lui cũng không đâu vào đâu, thực sự khiến cho người ta vô cùng ảo não, “Tấn vương điện hạ, Thái Y Viện có vô số y quan, đâu cần một tên dùng penicillin hại chết người kia đi chữa trị cho công chúa chứ?”

Lời này nàng nói có chút chanh chua. Nhưng rõ ràng là lại một lần nữa làm Tấn vương điện hạ anh minh thần võ nghẹn họng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn tối đen lại, bờ môi rất thích hợp để hồn của hắn mấp máy, sửng sốt hồi lâu cũng không nói nên lời, mãi cho đến khi Nguyên tiểu công gia đang xem chiến” ở bên cạnh xoa tay sốt ruột thay hắn, mới nghe thấy hắn đột nhiên thở dài một tiếng.

“A Thất, nàng còn nợ con ta một người mẹ.”

Hạ Sơ Thất trợn mắt câm nín, cảm thấy nam nhân này nếu như không phải đang động kinh, vậy thì chắc chắn là chính mình động kinh. Đang chuẩn bị phản bác lại, nàng đột nhiên cảm thấy một dòng nước nóng bỏng nơi bụng dưới trào ra mãnh liệt. Mắm chặt miệng, nàng quét mắt nhìn Triệu Tồn, không muốn trì hoãn thêm nữa, cũng không muốn tiếp tục nghe những lý do” của hắn, bèn quay đầu nheo mắt cười với Đông Phương Thanh Huyền.

“Thanh Huyền, chúng ta về đi, ta mệt rồi.” Nghe thấy một tiếng “Thanh Huyền” thân mật này, khóe môi Đông Phương Thanh Huyền giật lên một cái.

“Được!” Không đợi Triệu Tôn phản ứng, Đông Phương Thanh Huyền giẫm lên sự mập mờ giữa hai người đi tới, chậm rãi ung dung nhìn về phía Triệu Tôn, “Điện hạ, ta thấy ngài vẫn nên đừng cố ép buộc, Kiều Nhi này của ta bằng lòng đi theo ta, vậy thì dĩ nhiên ta hợp khẩu vị của nàng hơn, ngài nói có đúng không?”

“Đông Phương Thanh Huyền!” Triệu Tôn gọi thẳng tên, từng chữ đều lạnh như đao sắc, nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại cười rất thanh thản.

“Điện hạ, dưa hái xanh không ngọt, ngài tội gì phải khổ như thế?” “Ta nói này, sau này hai người các ngươi lại ôn chuyện có được không?” Hạ Sơ Thất bực bội thấp giọng quát lên, lại đánh mắt với Đông Phương Thanh Huyền, giọng điệu dịu dàng và nũng nịu: “Thanh Huyền, người ôm ta trở về đi. Người ta ướt hết rồi, không tiện đi đường... Mà cả người ta cũng mệt mỏi đến choáng váng rồi.” “Vui lòng cống hiến sức lực.” Đông Phương Thanh Huyền định đi tới, nhưng Triệu Tôn vẫn chắn ngang trước mặt, không nhúc nhích chút nào, hắn nói nhỏ:

“Sở Thất, đừng như thế...”

Trên khuôn mặt từ trước đến nay vẫn như núi cao sống xa của Tấn vương điện hạ cuối cùng cũng hiện lên vẻ đau khổ, tâm tình phiền muộn từ lâu của Hạ Sơ Thất vừa mới dễ chịu hơn một lúc ngắn ngủi lại chìm xuống, “Điện hạ, phải chăng ngài cảm thấy ta rất dễ bị lừa, dễ bị dụ? Hay là, ngài đã quen với việc ta nhún nhường rồi, nên ngài cảm thấy ta thực sự chỉ là một con rùa rút đầu, muốn khi dễ thế nào cũng được?”

Triệu Tôn hơi kinh ngạc, Hạ Sơ Thất lại không cho hắn cơ hội trả lời, nàng nói tiếp: “Ta thừa nhận ta có một chút thiện cảm với ngài, cho nên trước kia ta hơi hèn mọn. Nhưng là con người, hèn mọn một lần là đủ rồi, sao có khả năng hèn mọn mãi được? Cho nên, không quan tâm ngài đối với ta là mới mẻ nhất thời, hay là tinh thần trách nhiệm gì đó, ta... ta... Haiz, dù sao thì ta cũng nói không được rõ ràng. Nói tóm lại, từ ngày đó trở đi, hai chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Làm phiền ngài bây giờ lui ra phía sau, vung ống tay áo cao quý, thuận tiện cũng mang đi một chút tiết tháo, đa tạ.” Nói xong, nàng lộ ra một ý cười không rõ ràng nơi đáy mắt.

Sắc mặt Triệu Tôn đen như mực, nắm chặt bàn tay trong gió lạnh, “A Thất...”

Trống hai người như thế với nhau, Đông Phương Thanh Huyền vuốt nhẹ tay áo, mỉm cười đầy mê hoặc đi tới.