Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 3



Dựa vào thái độ “Thầy thuốc như mẹ hiền”, nàng nhanh chóng sơ cứu miệng vết thương của hắn, lại ngửi thuốc mỡ bông bằng Lão Tôn đưa tới, tỉ mỉ bôi lên vết thương sưng đỏ của hắn, sau đó dùng nước thuốc đun vải bằng cho hắn, vừa làm vừa dặn dò Lão Tôn.

“Nhớ nhé: Tam thất, bột thạch cao sống... tất cả ba chỉ ba phân. Hoàng Đan, Bạch chỉ, Bạc Hà, mỗi thứ một chỉ ba phân. Thêm một lượng xạ hương mại thành phần, thoa ngoài da, thay thuốc hằng ngày. Còn nữa, hai chỉ cây tục đoạn, một chỉ năm sinh địa, bạch cập... uống bảy ngày, để cầm máu tiêu viêm và mủ.”

“Bài thuốc của cô nương, lão hủ mới nghe lần đầu, có thể chỉ giáo chút không?” Lão Tôn hoa mắt, thái độ cũng cung kính hơn. “Tuyệt học tổ tiên truyền lại, chỉ truyền cho con cháu!” Hạ Sơ Thất liếc nhìn khuôn mặt cứng ngắc già nua của ông, nói tiếp: “Ai, ai bảo tâm trạng cô nương đây tốt chứ. Có một điều ta có thể nói cho ông biết, vết thương như thế tốt nhất nên dùng tơ khâu lại, khép miệng rồi thì cắt chỉ.”

“Khâu lại? Cắt chỉ?”

Thấy vẻ mặt sợ hãi của Lão Tôn, y đức của Hạ Sơ Thất cũng theo đó mà xuất hiện. Nàng biết, vì điều kiện và kỹ thuật ở cổ đại có hạn nên đại phu không biết cách khâu vết thương lại khiến người chết oan vô số. Làm người tốt thì làm tới cùng, nàng lập tức nói một lần về ưu điểm và cách khâu ngoại thương cho Lão Tôn, đến khi miệng đắng lưỡi khô, vết thương trên người cũng đau, không còn sức nói chuyện nữa thì mới mệt nhọc ngồi lên bụi lau, xua tay áo. “Được rồi, cứ thế đi! Tiền xem bệnh, ta lấy tất cả...”

Nàng còn chưa nói hết thì đã nghe một tiếng “keng”, sau đó liền thấy trên cổ mát lạnh, một thanh kiếm đang thân mật hôn lên cổ nàng. Kiếm kia thân mỏng, lóe lên như sóng nước. Mũi kiếm sắc bén, kiếm khí toát ra dường như còn lóe màu máu, nhìn là biết một thanh kiếm tốt đã từng uống máu người.

“Nói! Ngươi là người phương nào?” Kiểm kê gần sát động mạch, không hơn không kém. Trái tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch, lại ngẩng đầu cười khẽ, “Sao? Lấy oán trả ơn hả?”

“Nói!” Vẫn là một chữ đó, người đàn ông kia có ánh mắt lạnh lùng như rắn, lại có khí chất quyến rũ hấp dẫn chết người. Hai thứ tương sinh kỳ lạ lại làm cho người ta có thể bị đâm thủng yết hầu, nhưng lại muốn lại gần hắn như thiêu thân đâm đầu vào lửa.

Nhưng Hạ Sơ Thất từ trước đến nay, dù thua mất mạng thì cũng không thể thua trận được.

“Được rồi, nói người biết cũng được! Ta ấy à, là hậu duệ của thế gia danh y ngọa hổ tiên sinh Gia Cát Khổng Lượng, ngoại hiệu là “Tiếu Gia Cát?!”

“Nói hươu nói vượn!” Hắn lại gần một bước, áo khoác gấm đen tuyền như mây đen ùa tới. Hắn bước từng bước một, sắc mặt còn đìu hiu hơn mùa đông, “Ngươi không muốn sống nữa?”

“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe thấy Gia Cát Khổng Lượng sao? Nông cạn thế?” “Nhà ở đâu?” Hắn đột ngột đổi đề tài.

Hạ Sơ Thất nuốt nước miếng, nhớ lại những gì thôn dân bàn tán, mãi mới tìm được một từ khóa.

“Tiểu nữ là người thôn Lưu Niên.”

“Kể tục y thuật người phương nào?” “Gia... truyền!” “Thôn Lưu Niên thuộc phủ huyện nào?”

Xì! Núi băng này cầm tinh con sói sao? Thẩm vấn mà như rút gân lột da thế này? Nàng có thể nói nàng được nuôi trong khuê phòng từ nhỏ, không hiểu sự đời không?

Haiz! Quả nhiên một lời nói dối cần trăm lời nói dối khác bổ sung. Tự khinh bỉ điều kiện xuyên không kém cỏi của mình xong, Hạ Sơ Thất đột nhiên cười, bước chân tới gần hắn, ngón tay đẩy nhẹ thân kiếm trên cổ.

“Vị gia này, có phải ngài đối xử hơi quá đáng với ân nhân cứu mạng rồi không?”

Nàng nhấn mạnh mấy chữ “ân nhân cứu mạng”, càng lúc càng tiếng lại gần hắn, gần đến mức quần áo dán vào nhau mới ngừng lại, làm ra vẻ yếu thế, nói vừa thành khẩn lại vừa vô tội:

“Trời lạnh thế này mà ngài tới đây chữa thương, nhất định có gì đó không muốn cho người ta biết phải không? Ta hiểu mà. Ngài muốn giết ta diệt khẩu ấy à? Yên tâm, ưu điểm lớn nhất của ta là giữ miệng... Ngài lo thì để ta thề độc nhé?! Nếu ta nói nửa chữ thì bị trời phạt không ai lấy...” Nói xong, tay nàng như vô ý lướt qua eo hắn.

Chớp mắt đó, người nàng bay lên trời, bị tên khốn kia vứt mạnh xuống bụi cỏ lau. “Tiểu nha đầu, không biết tự trọng!” Hắn đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng tối tăm bức người.

Hạ Sơ Thất xoa mông, đau đớn vô cùng. Còn người kia thì hừ lạnh, phất áo bào, không liếc nàng lấy một cái, chỉ đến gần con ngựa đen bóng kia, nhảy lên yên, chuẩn bị giục ngựa bỏ đi.

“Này, người đứng lại!” Hạ Sơ Thất chống nạnh. Người đàn ông kia lập tức ghìm cương đứng lại, ánh mắt sắc như dao phóng tới. “Không giết ta?” Nàng đá cỏ lau, bước lên nắm dây cương của hắn, xòe tay ra, cười tươi như hoa, “Ta cố gắng chữa thương cho ngài như vậy, không để lại chút tiền xem bệnh sao?”

“Ngươi trị thương cho ai?”

Ánh mắt lạnh buốt khiến cả người nàng phát run, “Không phải là ngài sao?” Hắn chỉ “hư” một tiếng, “Ta bị thương?” Cái này, cái này... Nghĩ đến lời thề độc vừa rồi, nụ cười của Hạ Sơ Thất liền trở nên gượng gạo. Không thể nói! Tuyệt đối không thể nói được!

“Nhưng mà...” Vẻ mặt lạnh tanh của hắn bỗng thả lỏng, “Ta vốn nên cảm ơn ngươi.” Ánh mắt Hạ Sơ Thất sáng lên. Cuối cùng tên này tìm được lương tâm rồi. Lấy hắn bao nhiêu bạc thì được nhỉ? Không biết giờ là triều đại nào, phải cần bao nhiêu tiền thì nàng mới có thể trải qua cuộc sống nhà giàu tiêu tiền như nước? Có nên lấy hết tiền trong người hắn không? Như vậy hợp lý hơn mà nhỉ?

Nhưng mộng đẹp còn chưa tỉnh, nàng đã chợt ngửi thấy mùi cỏ xanh hòa với mùi thuốc Đông y. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn cúi xuống từ trên ngựa, mang đến cảm giác đầy áp bức như mây đen che đỉnh núi, khiến người ta không rét mà run.

“Nhưng gia nghe giọng ngươi không giống người triều ta, lại giống mật thám Bắc Địch mà triều đình đang truy bắt hơn.”

Hạ Sơ Thất trừng to mắt.

“Oan quá, có mật thám nào xinh đẹp như ta sao?” Hai chữ “xinh đẹp” khiến hắn nhướng mày, mặt sa sầm, ánh mắt trở nên kỳ lạ.

“Thời loạn lạc dùng biện pháp mạnh, chỉ cần khả nghi thì không cần thẩm vấn mà bỏ tù luôn! Báo quan phủ tin về mật thám, được thưởng ít nhất 100 lượng. Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, nên tính sao đây?”

Hạ Sơ Thất run cả da đầu, cắn răng oán hận.

“À? Ý ngài là ta nợ ngài một trăm lượng sao?”

Nàng chỉ châm chọc thôi mà hắn cũng tát nước theo mưa. “Thôi đi! Chỉ là một trăm lượng...” Hả?! Hạ Sơ Thất không dám tin, lại nghe hắn nói: “Xí xóa nợ nần!”

Tiếng hí ngựa đã bay xa, đến khi Hạ Sơ Thất tỉnh lại từ trong hiện thực tàn khốc thì gió bên bờ sông Thanh Lăng đang thổi vào bãi cỏ lau vang điệu nức nở nghẹn ngào. Còn hai người kia đã cưỡi ngựa mất dạng rồi.

Tổ sư nhà hắn, để tiện thật!

Hạ Sơ Thất nghĩ mãi không hiểu tên khốn kia nhìn cao quý, anh tuấn như thế mà lại kẹt xỉ ki bo. Trong lòng nàng hận muốn chết, nhưng không có tiền tốt hơn không có mạng nhiều.

Hơn nữa...

“Đây rồi...”

Nàng cười cong môi, đắc ý ngã vào bụi cỏ lau, giơ cao tay trái.

Một con hổ vàng nhìn rất sống động đang lóe ánh sáng khiến người thèm thuồng trong bàn tay nàng.

“Hừ! Ông đây dễ bắt nạt thế chắc?” Đồ chơi nhỏ này nàng “cầm đi” lúc “mập mờ” với núi băng, coi như là hắn biếu nàng. Chắc là có giá trị lắm nhỉ? Hạ Sơ Thất vuốt vuốt con hổ vàng, chỉ cảm thấy có tiền rồi thì thế giới xa lạ này cũng tuyệt hơn nhiều. Chuyện nàng tiếc nuối nhất là nếu biết trước sẽ thế này thì nàng nên chuẩn bị vài thứ có ích, để có thể mở bàn tay vàng, tung hoành vô đối trong thế giới cổ đại này.

“Ục Ục...” Bụng Hạ Sơ Thất không hề khách sáo kêu lên, phá vỡ ảo tưởng xưng bá thiên hạ, ép nàng quay lại với thực tế. Nàng bèn cất kĩ lão hổ vàng, cẩn thận lấy chiếc gương gỗ đào từ trong ngực ra, cuối cùng cũng có thời gian nhìn kỹ khuôn mặt mình trong thế giới này. Ừ, khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Không tệ, kiếm được lời!

Ừ, ngũ quan xinh xắn, có má lúm đồng tiền, nhìn cũng thanh tú. Tạm được, miễn cưỡng qua kiểm tra! Ừ, ngực hơi phẳng, may là tuổi nhỏ, còn phát triển được, nàng có rất nhiều thời gian để biến nó thành sóng dập dềnh.

Ừ, làm việc tay chân nên làn da thô ráp hơi đen, cuộc sống thiếu thốn nên xanh xao vàng vọt. Không sao, nàng có nhiều cách để trau dồi khuôn mặt nhỏ nhắn này.

Hạ Sơ Thất ngâm nga điệu hát dân gian, giật một ngọn cỏ lau để ngậm, từ từ vén tóc mái.

“Má ơi!”

Nàng hoảng sợ nhìn gương, thất thanh thét lên! Dưới tóc mái, trên thái dương trái có một chữ “tiện” trám mực giống như hình xăm của người hiện đại, khiến người ta sợ hãi, không chỉ phá hủy cả vẻ đẹp trên khuôn mặt, mà còn dán tag “hèn hạ” cho nàng.

Nàng nhớ hình phạt mà trên mặt bị khắc chữ được gọi là “Kình hình”, thường để trừng phạt những người gian ác.

(*) Kình hình: Hình phạt xăm chữ

Một cô thôn nữ như Hạ Thảo, trời cao, hoàng đế xa, sao lại chịu hình phạt cao như thế?

Má, xấu chết đi được! Không mong đợi được khuynh quốc khuynh thành nữa rồi, cuộc đời nàng còn gì vui thú đây? Nhất là vừa rồi nàng còn phô cái mặt này để thả thính với núi băng kia, vờ lẳng lơ cợt nhả đùa giỡn hắn, tự xưng là đại mỹ nhân. Giờ đến cả nàng cũng buồn nôn. Hạ Sơ Thất buồn bã ôm mặt vài người trong bụi cỏ lau. Cho đến khi các thôn dân đeo giỏ trúc, cầm đòn gánh lao đến.

“Xem kìa! Tộc công, tìm được rồi! Nàng ta ở kia, cô nương Hạ gia ở kia...” Hạ Sơ Thất không mở mắt, chỉ lười biếng nằm bên dưới đất suy nghĩ. Với thể lực còn lại, sao nàng có thể trốn khỏi nhiều người như vậy? “Thảo Nhi, đừng sợ! Tấn Vương gia thắng trận, muội không sao rồi...” Một bàn tay nóng dán lên khuôn mặt lạnh như băng của nàng, nước mắt rơi tí tách. Tấn Vương gia thắng trận, nàng không sao rồi? Logic của tên Lan Đần này bị lỗi hả... nhưng Hạ Sơ Thất cũng không hỏi rõ ra. Nhưng bất kể là vì sao, có thể thoải mái là được rồi. Thần kinh căng thẳng được thả lỏng ra, nàng ừ một tiếng rồi nhũn người trên bụi cỏ lau, cả người rũ rượi.

“Thảo Nhi!”

Lan Đần bò lại gần, cởi cái áo khoác rách duy nhất trên người quấn lấy nàng, lại càng nức nở nghẹn ngào hơn.

rn