*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi đã biết những gì?”
Hạ Sơ Thất cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, “Rừng mai Ngâm Xuân Viên” Đông Phương A Mộc Nhi vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Hắn nói cho ngươi biết?”
“Tất nhiên! Còn có kẻ nào biết nữa à?” Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt xinh đẹp lúc sáng lúc tối kia, sắc mặt vẫn không đổi, nhìn nàng ta vài giây rồi mới hé môi cười nhạt, trồng cứ như vừa than thở vừa bất lực, “Có thể thái tử phi vẫn chưa biết mức độ tình cảm giữa chàng và ta
Chàng với ta không có gì là không nói, chuyện của ngươi, tất nhiên cũng không ngoại lệ”
Đông Phương A Mộc Nhĩ mấp máy môi, ánh mắt tiêu điều buồn bã, nhưng lại không nói gì
Hạ Sơ Thất mỉm cười, đôi mắt trở nên huyền bí
“Thái tử phi, ngươi có2biết vì sao ta không khai người ra không? Chuyện hôm nay, ta hoàn toàn có thể dồn người vào chỗ chết”
A Mộc Nhĩ vẫn không nói gì
Nhìn khuôn mặt tĩnh lặng như nước kia, Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Người cao quý như thái tử phi đây nếu bị kéo xuống bùn, quả thật là một chuyện đáng tiếc
Ta bỏ qua cho ngươi, không phải vì điều gì khác, mà chỉ vì Đông Phương Thanh Huyền
Ta nhận nhiều ân huệ từ hắn, còn ngươi là muội muội của hắn, vì thế ta không muốn đối địch với ngươi”
Đông Phương A Mộc Nhĩ lẳng lặng nhìn nàng
Hạ Sơ Thất thoáng nghĩ ngợi, cười khẽ, “Thái tử phi, chẳng trách Triệu Thập Cửu không thể yêu nổi ngươi, bởi vì tính tình của ngươi quá lầm lì
Xinh đẹp, kiêu ngạo, cao cao tại thượng, không hề có7một chút sức sống của nữ nhân bình thường
Nói thật, sẽ không có một nam nhân nào thích kiểu nữ nhân như ngươi, cho dù có xinh đẹp hơn cũng vô ích
Hắn không yêu nổi, người hiểu chứ?”
Quả nhiên vừa nhắc tới Triệu Tôn thì sắc mặt của A Mộc Nhĩ thay đổi ngay
“Rốt cuộc ngươi muốn thể nào?” Hạ Sơ Thất bước đến gần, đi lướt qua vai nàng ta, trong mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ trên người A Mộc Nhĩ, nàng khẽ hít mũi, giọng nói chưa bao giờ thánh thót du dương như thế
“Ngươi từng hãm hại ta ra sao, ta đều biết
Cạm bẫy ở kinh sư, vụ ám sát ở Mạc Bắc, chuyện có dính líu tới Hạ Vấn Thu thì người càng không thể thoát khỏi liên quan
Suy cho cùng ả ta chỉ là một khẩu súng, còn Ích9Đức thái tử phi ngươi” Hạ Sơ Thất cười nhỏ, xoay đầu lại, sương mù trong đôi mắt xinh đẹp ấy từ từ tan biến đi
“Chuyện của quá khứ, ta và ngươi không còn nợ nần” Đông Phương A Mộc Nhĩ hừ một tiếng đầy trào phúng
“Nếu không thì sao? Ngươi muốn làm gì?”
“Vì Thanh Huyền, ta không muốn đối địch với người, nhưng nếu sau này ngươi còn gây khó dễ thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu
Thái tử phi, ta không phải là một người hiền lành
Mong rằng người sẽ không trở thành kẻ địch của ta thêm một lần nào nữa”
Nói xong, không đợi A Mộc Nhĩ lên tiếng, nàng đã cất bước tiến về phía trước
Triệu Thập Cửu mất rồi, nàng không muốn ngay cả với một người phụ nữ yêu hắn mà mình lại không thể tha5thứ được
Nàng tin, không còn Triệu Thập Cửu, có lẽ nàng và A Mộc Nhĩ sẽ không trở thành kẻ địch nữa
Nhưng chuyện đời khó đoán, ai biết được tương lai sẽ ra sao?
Hôm nay là ngày mười ba tháng ba năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, tròn hai tháng mười bảy ngày kể từ khi nàng và Triệu Tôn chia lìa nhau tại Âm Sơn
Nàng nhớ hắn rồi
Nhớ lắm, nhớ lắm
Hạ Sơ Thất vừa về tới điện Sở Từ là đã bị cái mặt thối của Giáp Nhất hù dọa
“Sao vậy? Ai chọc ngươi thế?”
Hôm nay Giáp Nhất không thể đi theo nàng đến cung Càn Thanh nên dường như đã oán trách nàng phải một lúc lâu lắm rồi ấy
Bắt đầu từ lúc nàng bước vào cửa, ánh mắt lạnh bằng kia đã nhìn nàng chằm chằm từ trên xuống dưới, làm nàng3dựng hết tóc gáy, phải bất giác nhíu chặt chân mày
“Không biết mình xấu lắm sao? Cứ nhìn như thế sẽ làm người ta sợ chết khiếp đấy!”
Giáp Nhất không nói gì, bước đến nhìn những người bên cạnh nàng rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng kéo vào trong nội điện
Biết là hắn ta lo lắng cho mình, Hạ Sơ Thất thấy rất cảm động
Nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra, nàng nhìn hắn ta rối hừ lạnh
“Hôm nay ngươi lén ăn vụng thuốc của ta à? Lên cơn điên gì đấy!” Giáp Nhất rót một cốc nước, nhét vào tay nàng, không để ý đến những lời nói đùa kia, chỉ lẳng lặng ngồi xuống đối diện, trên khuôn mặt đen thui vẫn chưa lành sẹo kia không được bình tĩnh cho lắm, dường như có việc gì khó nói nhưng lại không biết nên mở lời thế nào
Hắn ta cau mày, do dự ấp úng
Hạ Sơ Thất uống một ngụm nước, “Ta nói đùa thôi, đừng nói là giận rồi nhé?”
“Không”
“Vậy thì tốt
À đúng rồi, cao trị sẹo ta đưa cho ngươi, ngươi có dùng không đấy? Sao không thấy sẹo trên mặt lành đi chút nào vậy?” Giáp Nhất không nhìn nàng, trả lời hờ hững: “Không dùng”
Hạ Sơ Thất khó hiểu, “Vì sao không dùng?” Hắn ta không biểu lộ chút cảm xúc nào, trả lời rành mạch rõ ràng, “Một đại nam nhân, cần gì phải để ý đến mặt mày”
“Được thôi, dù sao cũng là mặt của ngươi” Hạ Sơ Thất không muốn đẩu võ mồm với hắn ta nữa, cầm ly nước lên, ngồi trong tư thể uể oải, duỗi hai chân đau nhức, ngoảnh đầu nhìn tia nắng nghiêng nghiêng ngoài khung cửa sổ, tâm tư không biết đã trôi về phương nào
Một lúc lâu sau, đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hắn ta, “Trần Cảnh báo tin đến, người tỷ muội kia của ngươi xảy ra chuyện rồi” Hạ Sơ Thất giật mình, ngồi thẳng người
“Ai?”
Giáp Nhất nói: “Cổ A Kiều của Tể Thế Đường”
Hóa ra sau cái hôm chỉ tội Lâm Nguyên Đường, Hạ Đình Đức bị ăn hai mươi trượng rồi lại bị trừ một năm bổng lộc, lửa giận khó nguôi, tuy không thể làm gì được Hạ Sơ Thất nhưng đối phó một Cổ A Kiều vẫn dễ như trở bàn tay
Gã dung túng cho nhi tử Hạ Diễn tìm khoảng mười tên lưu manh, lấy cái cớ là Tể Thế Đường bán thuốc giả, sau khi gây chuyện thì đập phá nát bét
Nhưng mới chỉ thế thì Hạ Diễn vẫn chưa hả giận, gã tìm người chặn đường Cổ A Kiều, bắt cô nương nhà người ta vào phủ cưỡng hiếp
Cha và cữu cữu Cố A Kiều vô vọng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng chỉ đành báo quan nhưng vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào
Không ai ngờ được rằng, hôm nay khi cấm Vệ Quân xông vào phủ Ngụy quốc công bắt người thì lại tìm được nàng ta trong viện của Hạ Diễn
“Đồ súc sinh!” Hạ Sơ Thất nghiến răng, cảm thấy một dòng máu tanh dâng lên trong cổ họng
Nàng biết cữu cữu của Cố A Kiều có một chút ít mối quan hệ trong kinh, cộng thêm chuyện này vốn chẳng liên quan đến Cổ A Kiều, nàng ta cũng chỉ bị người khác hãm hại mà thôi nên cũng không thể coi là đắc tội trực diện với Hạ Đình Đức, nào ngờ lão già này lại độc ác đến như thế? Còn đứa con trai để tiện của lão nữa, quả đúng là không bằng loài cầm thú
Cổ A Kiều, cô nương mà nàng quen biết khi còn ở Thanh Cương, trên đường lên kinh, ngồi trên thuyền quan đánh đàn tì bà cất tiếng hát, “Trời mây trong xanh, cúc vàng nở rộ khắp nơi, gió tây thổi ào ào
Chim nhạn xuôi về Nam
Sáng sớm, ai nhuộm đỏ cánh rừng phong đầy sương? Phải chăng là nước mắt người ra đi”
Có lẽ nàng ta ham vinh hoa và ích kỷ, nhưng nàng ta cũng chỉ muốn lấy được một nam nhân tốt, muốn thay đổi vận mệnh của chính mình mà thôi
Nàng ta không hề tùy tiện gửi gắm mình cho bất kỳ nam nhân nào, nhưng kết quả lại bị chà đạp bởi một tên nhị thể tổ thối tha
Hạ Sơ Thất không thể đè nén được tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, ánh mắt bỗng lạnh lẽo như băng
“Hạ Thường nói thế nào?” Nàng nhớ là Hạ Thường có tình cảm với Cố A Kiều
Theo lý mà nói, Hạ Thường không thể trơ mắt ra nhìn nàng ta như thế
Giáp Nhất liếc nhìn sắc mặt giận dữ của nàng, cất tiếng nói bình thản, “Hạ Thường không hề biết nữ nhân mà đệ đệ hắn bắt vào phủ là Cố A Kiều
Khi Cấm Vệ Quân tìm được thì Cổ A Kiều bị bịt miệng trói trong phòng Hạ Diễn
Hạ Thường rất tức giận, đánh Hạ Diễn ngay tại chỗ, nghe đâu đến mức gãy xương, còn gãy hai chiếc răng cửa”
“Quả nhiên cha mẹ sinh con trời sinh tính
Trong số đám con của Hạ Đình Đức cũng chỉ có mỗi Hạ Thường là giống người” Hạ Sơ Thất thấy khó chịu trong lòng, hai tay ôm trán, gác khuỷu tay lên bàn, lỗ tai kêu “ong ong”
Thứ cảm giác hận trời bất công và căm hận khó miêu tả được bằng lời, nó lan tỏa khắp trong xương tủy và tứ chi
Giáp Nhất thấy nàng khó chịu, nhíu chặt chân mày
“Chuyện đã xảy ra rồi
ngươi không cần phải nghĩ tới nữa” Hạ Sơ Thất cất giọng nói nhẹ tênh, cứ như đang ở nơi chân trời xa xôi
“Ta nhất định phải chém chết tên súc sinh đó”
Triệu Miền Trạch đến lúc trời đã tối
Điều tra vây cánh của Ngụy quốc công Hạ Đình Đức là chuyện lớn hiếm có trong triều, tấu chương trên bàn hắn chất cao như núi, bận đến bây giờ mới tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi ăn tối
Khi hắn vào phòng, Hạ Sơ Thất đang nằm trên giường, không nói gì
Nghe thấy Tinh Lam và Mai Tử thỉnh an hắn, nghe thấy tiếng bước chân của hắn từ từ đến gần, nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, xoay người vào trong, vờ như không nghe không nghe thấy, không nhìn thấy
“Nàng căm hận ta là đúng”
Hắn ngồi không xa, giọng nói ung dung, chậm rãi nhưng dịu dàng, cứ như đang kể lại một câu chuyện, hoặc có thể nói rằng đang lẩm bẩm một mình, không hề cần nàng trả lời
“Hạ Sở, hôm nay ta cứ nghĩ mãi, nghĩ về những năm tháng lang bạt đầu đường xó chợ trước đây của nàng, nghĩ xem nàng đã vượt qua bằng cách nào
Nhưng ta lại không thể nghĩ tiếp được
Cứ nghĩ đến một lần, ta lại thấy tự trách thêm một phần
Ta không biết nên đối xử với nàng thế nào mới tốt, càng không biết phải làm thế nào mới có thể bù đắp được những lỗi lầm đã qua”
Hạ Sơ Thất không nói gì, vẫn nằm im bất động
Nhìn nàng có vẻ như đã ngủ rồi, nhưng hắn biết nàng vẫn chưa ngủ
Im lặng một lúc rất lâu, hắn khẽ thở dài:
“Ta đã mang con chim anh vũ kia đến, ta nhớ trước đây nàng đã từng nói, người thích nuôi chim đều sẽ muốn có một con giống như thế
Tên của nó là Ỷ Thúy
Tất nhiên, hiện tại nó đã không còn tên nữa, nó đã là của nàng
Nàng thích gọi nó là gì cũng được” Hạ Sơ Thất thầm cười lạnh
Một con “chim thần” tượng trưng cho tình yêu của hắn và Hạ Vấn Thu, một con chim anh vũ đã cùng họ trải qua mấy mùa xuân thu, giờ đây hắn mang tới tặng nàng là có ý gì đây? Trước đây nàng từng nói với hắn là mình thích chim, đó chỉ là lời nói đùa bâng quơ
Trên thế gian này ngoại trừ Đại Mã và Tiểu Mã ra, nàng sẽ không thích thêm bất kỳ con chim nào nữa
Trong điện, gió lạnh thổi nhẹ từng cơn
Nàng vẫn im lặng, để mặc cho hắn tự hỏi tự trả lời
Đây là một kiểu thái độ mà người bị hại nên có vào lúc này