*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu muốn thiếp lựa chọn giữa bản thân và Triệu Thập Cửu, chỉ có một người được sống sót, vậy thiếp muốn là nó, chứ không phải thiếp
Con người rồi cũng phải chết, thiếp vốn là
một người nghịch thế, nếu khó tiếp tục sống thì có thế nào cũng phải để lại cho chàng một mụn con
Sau này thiếp không còn nữa, chàng cũng dễ có cái để tưởng nhớ
Nếu không nhớ thì cũng thôi, thiếp cũng chỉ là một linh hồn, chàng rồi cũng sẽ quên thiếp thôi...”
“Đừng nói lời ngốc nghếch...” Hắn ngắt lời nàng.
“Triệu Thập Cửu! Chàng không cần phải khuyến nữa.” Nàng lại cắt ngang lời hắn, khóe môi cong lên, khẽ cười rạng rỡ, sau đó đưa tay3ra che miệng hắn, ánh mắt như nước nhưng lại tràn ngập sự kiên định.
“Đối với một người phụ nữ mà nói, niềm kiêu hãnh lớn nhất chính là sinh con đẻ cái cho người đàn ông mà mình yêu
Sự tiếp diễn của sinh mệnh là minh chứng của tình yêu
Con người sẽ chết đi, nhưng tình yêu thì sẽ không chết, huyết mạch cũng vĩnh viễn không mất đi, thiên thu vạn đại, vĩnh viên đi cùng đất trời...”
“Nàng không có quyền lựa chọn!” Khuôn mặt Triệu Tôn lạnh lùng, hắn nắm chặt lấy tay nàng
Nàng lật tay chụp lấy, dường như muốn đọ sức với hắn, cùng nắm lấy mười ngón tay của hắn, đối mặt với nhau.
Hai luồng sức mạnh1khác nhau, tín ngưỡng khác nhau giao tranh, không ai nói gì.
Lại một lần nữa đối mặt với áp lực sống chết
Trong vô thức, hai người nhớ lại lúc ở lầu Hồi Quang Phản Chiếu
Ba ngày mờ mịt không có mặt trời trong lầu Hồi Quang Phản Chiểu là nơi Tiểu Thập Cửu tới.
Nàng khẽ cười, hắng giọng, vươn tay còn lại lên xoa mặt hắn, “Chúng ta đều đã từng nhặt được mạng về, tại sao lại còn sợ chết chứ? Hơn nữa, cứ cho Đạo Thường là cao tầng hiện nay đi, chúng ta cũng không nhất thiết phải tin ông ta hoàn toàn, ai mà chẳng có lúc tính nhẩm?”
Triệu Tôn chau mày, “Sao gia có thể dùng nàng để6cược được?”
“Đây không gọi là cược!” Hạ Sơ Thất cười, “Cho dù thiếp không còn nữa, chúng ta còn có con, không có chuyện thắng thua, chàng không cần băn khoăn như vậy.”
Khóe miệng hắn lạnh lùng, “Không có nàng, ta cần con làm gì?”
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Sơ Thất không tránh khỏi ấm lòng.
Đối với một người đàn ông có tư tưởng phong kiến mà nói, con cái nối dõi nhất định quan trọng hơn người phụ nữ
Nhìn thấy quá nhiều cảnh vì con mà không cần phụ nữ ở trong xã hội cũ, nên Triệu Thập Cửu tốt với nàng càng là vô cùng trân quý
“Triệu Thập Cửu, chàng nghe thiếp một lần, có được không?”
“Ta không làm được.”
“Vậy việc chàng có thể làm được, là đích thân giết chết đứa con của chàng ư?” Im lặng một hồi lâu, hắn lạnh lùng nhắm mắt lại, “Nếu là vì nàng, ta có thể” “Thiếp sẽ không đồng ý!” “Nàng buộc phải đồng ý!” Hạ Sơ Thất nghẹn ngào, đầu dựa vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập thình thịch”, không nói được là khó chịu hay là tâm tình ức chế, nó bao phủ trái tim, lan ra khắp chân tay rồi toàn thân, đau tới mức gần như nghẹt thở
Bọn họ chỉ muốn ở bên nhau thôi3mà, bọn họ chỉ muốn có một đứa con, cả nhà vui vẻ sống bên nhau thôi mà, bọn họ không chủ động hại người, không giết người, không làm khó người khác, sao lại trái với thiên đạo, sao lại quấy nhiễu luân thường đây?
Nàng than, “Mấy ngày nay chàng không tới đây là vẫn đang đắn đo nên giữ hay bỏ đấy ư?” “Không.” Hắn đáp, “Ta chỉ nghĩ phải làm sao để nói với nàng.” Thì ra là vậy
Lúc Đạo Thường không nhịn được mà tìm tới phủ Ngụy quốc công khuyến nàng buông tay, chắc chắn ông ta đã sớm tìm Triệu Tổn rồi phải không? Hoặc lời mà đại hòa thượng Đạo Thường nói với Triệu Tổn, thấu đáo hơn, nghiêm trọng hơn, không thể làm trái hơn khi nói với nàng
Điều này mới làm hắn giữ vững tư tưởng không cần con phải không? Nếu là ở kiếp trước, ai nói với nàng những lời như vậy, nàng nhất định sẽ tát bay kẻ đó
Nhưng nàng là người xuyên không, nàng chỉ là một linh hồn, lời của lão hòa thượng kia, nàng không thể thật sự coi như không có gì được
Chuyện này, nếu phát hiện ra trước khi nàng có thai, có lẽ nàng có thể đồng ý không cần con, chỉ hai người họ nương tựa lẫn nhau, chờ tới ngày mệnh Phượng khó tiếp tục” đó
Nhưng bây giờ Tiểu Thập Cửu thật sự đang sống trong bụng nàng, nó sắp tám tháng rồi, thân là người mẹ, sao nàng có thể vì mình mà từ bỏ mạng sống của nó được?
“Triệu Thập Cửu, thiếp không thể...” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt nặng nề của hắn, ôm chặt lấy cổ hắn, khẽ nói, “Lần này, nghe theo thiếp
Chàng nghĩ xem, nếu hai ta không có con, cả đời này cũng sẽ rất tiếc nuối
Hơn thế, không phải lão hòa thượng đó đã nói, thiếp nghịch thế, nghịch thì cũng nghịch rồi, sớm muộn cũng phải chết, dứt khoát nghịch triệt để một chút không phải xong sao? Trừ phi chàng không cần thiếp nữa.” “Ầm!”
Triệu Tôn còn chưa trả lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, liền vang lên giọng nói căng thẳng của Giáp Nhất
Lúc Giáp Nhất đẩy cửa bước vào, vì đi có vẻ gấp nên áo bào tung bay theo gió, cho dù là đêm mùa hạ thì cũng làm Hạ Sơ Thất thấy hơi lạnh.
“Triệu Miên Trạch tới rồi.”
Không ai ngờ được là Triệu Miên Trạch sẽ tới, hơn nữa còn tới vào lúc như thế này
Nhưng hắn ta là hoàng đế, cho dù là phủ Ngụy quốc công hay là viện Sở Từ, nếu hắn ta khăng khăng muốn tới thì ai cũng không thể ngăn nổi bước chân của hắn ta.
Ngoài cửa phủ Ngụy quốc công, hàng dài Cấm Vệ Quân mang bội đao, giơ cao ngọn lửa, kỵ binh giương đại đao, ngay ngắn xếp trước cửa