*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mấy giờ rồi?”
“Bẩm bệ hạ, giờ Mão một khắc.” “Bệ hạ..” Thấy Triệu Miên Trạch vẫn đang do dự, khâm chính của Khâm Thiên Giám Tư Mã Duệ Minh cẩn thận lên trước bẩm báo, “Giờ lành đã tới, nếu còn không khởi hành, e là tổn hại quốc thể...” Triệu Miền Trạch nhìn về phía Thiên Bộ Lang.
Hắn đã rất lâu không gặp Hạ Sở rồi, từ lúc nàng rời cung về phủ Ngụy quốc công thì hai người không có cơ hội nào để gặp mặt
Mấy ngày gần đây, vô số lần hắn muốn tới phủ Ngụy quốc công để thăm nàng
Nhưng một là vì thể diện, hai vì cũng biết nàng sẽ không đồng ý gặp mình nên không đến
Lần này, nhận được tin thái hoàng thái hậu nói nàng sẽ tới, trong lòng hắn tràn ngập chờ mong, mà nàng..
“Bệ hạ?” Tư Mã Duệ Minh lại gọi một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn
Triệu Miên Trạch phất tay, khẽ thở dài, “Xuất phát thôi, không cần chờ nữa.” Hắn vừa bước chân lên xe ngựa đã đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía Hà Thừa An, giọng lạnh lùng thêm vài phần, “Ngươi ở đây chờ, nếu hoàng hậu tới hãy đưa nàng tới thẳng Đông Uyển
Nếu nàng không tới..
cũng không cần thiết phải làm phiền.”
“Da.”
Hà Thừa Ân cúi người hành lễ, giọng lanh lảnh cất lên
“Vạn Tuế khởi giá...” Loan giá vừa động đậy, lễ nhạc ở Phụng Thiên Môn liền đồng loạt tấu lên
Nhưng đúng lúc này, một chiếc kiệu phương cao quý ở phía Thiên Bộ Lang từ từ đi tới
Tư lễ lang của Lễ Bộ liếc nhìn một cái, nhất thời trên mặt tràn đầy vui mừng, lớn giọng xướng: “Hoàng hậu nương nương giá đáo...” Cuối cùng nàng cũng tới rồi.
Loan giá từ từ dừng lại
Ngoài Phụng Thiên Môn có vô số ánh mắt mang hàm nghĩa khác nhau đồng loạt nhìn về phía kiệu phượng
Tất cả mọi người cùng chờ đợi “hoàng hậu nương nương” ở ẩn đã lâu đi tới, dường như muốn biết vì sao nàng lại tới muộn như vậy.
“Xin lỗi, ta tới muộn rồi.” Một giọng nói trong trẻo uyển chuyển như hoàng anh xuất cốc từ trong kiệu phượng truyền ra
Tinh Lam đỡ người vừa nói đi xuống từ trên kiệu đã được vén rèm.
Ngoài hắn ra, tất cả mọi người ở Phụng Thiên Môn đều ngây ngẩn khi thấy nàng
Một nơi lớn như vậy bỗng chốc yên tĩnh lạ thường, dường như có thể nghe được cả tiếng kim rơi
Vị Thất tiểu thư họ Hạ này trước giờ đều khác người, đại đa số đều đã quen với phong cách không giống ai của nàng, vậy nên cũng không ai lấy làm lạ với việc nàng tới muộn
Bọn họ kinh ngạc như bây giờ là vì bộ y phục kỳ quái lộng lẫy trên người nàng.
Đó là bộ trang phục bọn họ chưa từng thấy
Nhìn có vẻ giống trang phục truyền thống của người Hán nhưng lại có chút không giống
Cổ áo chéo, tà váy hai tầng
Thân trên ôm sát, thân dưới xòe, ống tay hẹp, vạt vát dài, eo cao, bó ngực, trên chỗ bó ngực có thắt một bông hoa thêu bồng bềnh, vạt váy dài từ ngực xuống dưới xẻ tà, uốn lượn quét đất, giống như một cái “lồng gà” hình tròn
“Lồng gà” chỉ có một màu, là màu đỏ tươi tượng trưng cho hoàng hậu tôn quý, nhưng phần váy trên lại thiết kế thêu hoa mờ ảo, phong lưu độc đáo, thanh thoát xinh đẹp, tôn bộ ngực cao ngút của nàng lên vô cùng xuất sắc, còn góc váy rộng phía dưới cũng che phủ cả thân dưới của nàng ở giữa
Tuy là hơi kỳ quặc nhưng lại nho nhã, cộng thêm kiểu dáng độc đáo và phẩm chất hoa lệ, y phục tươi sáng, cao quý; màu sắc long trọng, tinh tế khiến người khác đập bàn khen ngợi, bộ váy này cực tôn lên dáng người nàng, vừa đoan trang hiến mỹ lại phong tình xinh tươi.
Phụng Thiên Môn có vô số mỹ nhân khoe sắc
Nàng từ từ xuống kiệu, đứng một mình ở giữa, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mắt quét qua một lượt, dáng vẻ ung dung tự tại, khiến mắt người ta phải sáng lên, kinh ngạc với thần thái nho nhã xinh đẹp đó rồi lại tiếc nuối rằng người này không thuộc về mình.
“Chư vị, nhìn ta như vậy làm gì?” Nàng khẽ di chuyển, chiếc váy lộ ra đường cong xinh đẹp, cười nói, “Để biểu thị sự trang trọng, ta đã ngày đêm làm ra bộ y phục này, vậy nên mới tới muộn, mong bệ hạ và thái hoàng thái hậu tha tội.”
Nàng cười nhẹ nhàng, trâm cài trên tóc mai lay động, chiếc váy độc đáo cũng như mang theo ý cười, giống như lông vũ lướt qua, Triệu Tổn nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, hận không thể kéo nàng lại mà giấu đi, không cho người đàn ông khác nhìn thấy
Còn câu “để biểu thị sự trang trọng, đã làm ra bộ y phục này” của nàng cũng khiến con tim của Triệu Miên Trạch dường như được thấm nước ấm, lúc nàng chầm chậm đi tới gần hành lễ, hắn không kìm được mà xuống loan giá, đi về phía nàng.
“Hoàng hậu miễn lễ!”
Hạ Sơ Thất vốn không muốn quỳ xuống, vừa nghe “miễn lễ” liền vô cùng vui mừng.
“Tạ bệ hạ!” Nàng cười với Triệu Miên Trạch, giọng nói khách khí xa cách, không để hắn ta đụng tới mà đi về hướng thái hoàng thái hậu ở xe ngựa khác
Triệu Miên Trạch hẫng tay, sững sờ nhìn nàng một cái, trái tim như bị kim châm đau nhói, rồi dần dần lan tới toàn thân
Một động tác đơn giản..
mà nàng đã có thể đưa hắn ta tới chỗ chết
Dường như căn bản không hề chú ý tới sự quẫn bách của hắn ta, Hạ Sơ Thất hơi cúi đầu, hành lễ về phía thái hoàng thái hậu nói, “Dân nữ Hạ Sở, bái kiến thái hoàng thái hậu.”
Nàng không xưng “thần thiếp”, chỉ xưng dân nữ, cách nói này khiến Triệu Miền Trạch trở nên gượng gạo, cũng đồng thời khiến quần thần ở Phụng Thiên Môn hận không thể bịt lỗ tai lại, giả bộ mình không nghe thấy gì
Nếu là thân thiếp thì là thê tử của Triệu Miên Trạch, nếu là dân nữ, vậy nàng vẫn chỉ là Hạ thất tiểu thư.
Rõ ràng là nàng không hề thừa nhận thân phận này
Sắc mặt Triệu Miên Trạch có chút khó coi, hắn không nói lời nào ngồi trở lại loan giá, thái hoàng thái hậu im lặng đánh giá nàng một cái, giống như chưa từng quen biết Cảnh Nghi quận chúa, đây chỉ là lần đầu gặp mặt nàng, mặt tràn đầy ý cười giơ tay lên
“Miễn lễ! Ngươi chính là Hạ Sở?”
“Bấm thái hoàng thái hậu, dân nữ chính là Hạ Sở.” Hạ Sơ Thất cũng mỉm cười nhìn bà ta, nhìn sắc mặt tiều tụy hơn hai năm về trước, nhìn khóe mắt đầy nếp chân chim, dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn, “Thái hoàng thái hậu, dân nữ trẻ người non dạ, vừa lúc trong nhà xảy ra biến cố lớn, không có người dạy dỗ lễ nghi, nếu có chỗ nào không phải, mong thái hoàng thái hậu bỏ qua, cũng như sau này mong người chỉ giáo thêm.” Ánh mắt thái hoàng thái hậu hơi trầm xuống, giọng lúc họ vẫn mang theo ý cười, “Quả là đứa trẻ hiểu chuyện, chẳng trách Miền Trạch thích người như vậy
Ôi! Nhìn dáng vẻ thông minh lanh lợi của người kia, ai gia cũng thích nữa là.” Hạ Sơ Thất mặt mũi tươi rói, lại cúi lạy
“Đa tạ thái hoàng thái hậu.”
Thái hoàng thái hậu lại đánh giá y phục mới mẻ” của nàng lần nữa, mỉm cười, “Giờ lành đã tới, chúng thanh gia còn đang chờ, ai gia không xã giao với người nữa
Chờ tới Đông Uyển tiếp tục nói cũng chưa muộn.”
Hạ Sơ Thất như không nghe ra “ý tứ” trong lời nói của bà ta, mà chỉ hành lễ lui xuống, để Tinh Lam đỡ đi về phía kiệu phượng, dáng vẻ nhìn rất thoải mái, nhưng lại không có ai biết rằng trong lòng bàn tay nàng sớm đã đổ đầy mồ hôi.