Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 807: Vô lại và bất lực (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đêm ở Mạc Bắc đậm đặc như mực.

Tại Cáp Lạp Hòa Lâm, tòa đồ thành của Bắc Địch có lịch sử từ rất lâu đời này, ngày hôm nay nghênh đón một vị khách quý nên vô cùng náo nhiệt

Tiếng đàn đầu ngựa bay vút lên trời đêm, hương rượu sữa ngựa xộc vào chóp mũi, người Bắc Địch vui vẻ chuyện trò, hình ảnh mang đậm sắc màu của vùng Mạc Bắc.

Hôm nay, đô thành có dạ yến.

Hoàng đế Bắc Địch đích thân mở tiệc chiêu đãi Tấn vương Triệu Tôn của Nam Yến.

Từ khi quan hệ căng thẳng giữa Bắc Địch và Nam Yến trở nên dịu hơn, tin tức phát hiện ra Tấn vương Triệu Tôn - người vốn đã “qua đời” của Nam Yến ở thôn Trát Mộc Hợp làm cho Cáp Lạp Hòa Lâm ồn ào náo động

Cùng lúc đó, tất nhiên Triệu Tôn cũng trở thành khách quý của hoàng đế Bắc Địch.

Ngày tìm được Triệu Tôn, thái tử Bắc Địch là Cáp Tát Nhĩ liền dâng tấu xin hoàng đế Đại Thành của Bắc Địch gửi quốc thư báo cho Nam Yến, đồng thời cho sứ giả tới cửa khẩu Nam Yến

Quốc thư là công văn có cấp bậc cao nhất được trao đổi giữa hai quốc gia

Cáp Tát Nhĩ biết thừa quan hệ căng thẳng giữa Triệu Tổn và Triệu Miên Trạch, hành động cẩn thận gửi quốc thư đương nhiên là suy xét đến việc hắn “chết đi sống lại” giống như một đòn giáng thẳng vào triều đình Nam Yến vậy

Quốc thư viết rằng: “Hoàng đế Đại Thành Bắc Địch kính chào hoàng đế Hồng Thái của Nam Yến

Ngày mười lăm tháng ba năm Đại Thành, tại thôn Trát Mộc Hợp ở ngoại thành Cáp Lạp Hòa Lâm, chúng ta phát hiện thấy Tấn vương điện hạ Triệu Tôn của quý quốc

Tấn vương bị thương nhưng giờ đã khỏe mạnh

Để thể hiện tinh thần láng giềng thân thiết với quý quốc, ta quyết định đến ngày mùng ba tháng tư, lệnh cho hoàng thái tử Cáp Tát Nhĩ đi sứ Nam Yến và đưa Tấn vương trở về

Nguyện cùng quý quốc sống chung hòa thuận, vĩnh thế tốt đẹp.”

Một phong quốc thư sắp khiến thiên hạ khiếp sợ, được dũng sĩ cường tráng nhất của Bắc Địch mang đi

Hắn cưỡi một con ngựa chạy nhanh nhất Bắc Địch, xuất phát từ Cáp Lập Hòa Lâm, đi suốt ngày đêm tới cửa khẩu của Nam Yến.

Mà hành trình của Cáp Tát Nhĩ đáng lẽ bắt đầu vào giữa tháng tư lại đổi lên sớm thành ngày mùng ba

Trước đó bốn ngày, họ mới tìm được Tấn vương ở thôn Trát Mộc Hợp.

Chỉ có bốn ngày để chuẩn bị thì hơi gấp gáp, nhưng Cáp Tát Nhĩ khăng khăng như thế Thế nên buổi dạ yến hôm nay cũng là dịp đầu tiên và cuối cùng hoàng đế Bắc Địch đích thân chiêu đãi Triệu Tôn, coi như Triệu Tôn chính là sứ thần của Nam Yến

Thương thế trên người Triệu Tôn chưa lành nhưng vẫn có thể tham gia, chỉ là trong suốt buổi tiệc, hắn gần như không nói một lời.

Đây là một tòa cung điện kiểu Hán ở trong Cáp Lạp Hòa Lâm

Hoàng đế Bắc Địch uống xong ba tuần rượu liền rời đi trước, chỉ có thái tử Cáp Tát Nhĩ là ở lại.

Rượu ngon món ngon, gió đưa hương thơm nức.

Không còn hoàng để ở đấy nên không khí trong điện cũng hòa hợp hơn nhiều

Dân Bắc Địch cao lớn khỏe mạnh, tính tình của người Bắc Địch cũng rất hào sảng

Trong cảm nhận của bọn họ, Triệu Tôn là một nhân vật anh hùng nghe nhiều nên biết

Trong quá khứ đã vô số lần giao tranh, đối địch trên chiến trường, đến hôm nay lại cùng uống rượu nói cười, bây giờ nhắc lại thì không khỏi thổn thức, chỉ than thế sự khó lường.

“Thái tử điện hạ.” Cả đêm Triệu Tôn đều không nói lấy một lời, lúc này đột nhiên giơ chén rượu lên, hướng về Cáp Tát Nhĩ ngồi trên chủ vị, trầm giọng nói: “Ta không uống nổi nữa rồi, xin cáo lui trước.” Cáp Tát Nhĩ khựng lại, quan sát gương mặt chẳng có chút cảm xúc nào của hắn, nhẹ nhàng cười, gật đầu, nói vài câu khách sáo rồi ra lệnh cho thị vệ hầu hạ bên cạnh mình:

“Trác Lực, ngươi đỡ Tấn vương điện hạ đi nghỉ tạm đi, ngày mai phải lên đường rồi, đường sá xa xôi, thương thể của điện hạ chưa lành, cẩn thận một chút.”

“Vâng, thái tử điện hạ.”

Trát Lực cẩn thận đỡ Triệu Tôn ra cửa điện, nhắm mắt đi theo

Gió đêm ở Mạc Bắc rét buốt, lạnh thấu xương

Gió thổi khiến mái tóc trở nên rối loạn, Triệu Tôn nhăn mày, xua tay với Trác Lực.

“Không phải đỡ, ta đi dạo một chút.”

“Được.”

Dường như hắn trời sinh đã mang khí thể của bậc vương giả, làm cho người ta không dám cãi lại mệnh lệnh của hắn

Trác Lực không phải thuộc hạ của hắn, thế nhưng lại đứng nghiêm tại chỗ theo phản xạ có điều kiện, do dự nói: “Nhưng điện hạ, thương thể của người...?”