Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 828: Ta là người có lòng yêu thương (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Triệu lão gia nhìn nàng, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, dùng sự tao nhã ung dung vốn có vuốt râu một cách chậm rãi, “Lần khởi hành này, nếu A Thất đóng giả thành con gái của ta cũng rất thích hợp.”

Hai chữ “con gái” hắn vốn chỉ vô tình nói ra thôi, nhưng Hạ Sơ Thất nhìn thấy phát âm ấy, con tim bỗng đau nhói, nàng nín thở, bất giác nghĩ về cục bột nhỏ nằm trong bọc tã, nhớ về Tiểu Thập Cửu nàng chỉ nhìn vội được một lần.

Triệu Tôn nhận thấy cảm xúc của nàng, hắn sửng sốt, thấy hơi hối hận, đang định an ủi, nhưng3Hạ Sơ Thất đã điều chỉnh được tâm trạng, nàng xoay người lại, ngắm nghía bộ trang phục nha đầu trên người từ trong thau nước.

Một thiếu nữ hai mươi tuổi, dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp. Dáng vẻ yêu kiều của nàng khi đứng cạnh Triệu lão gia cao lớn trông càng nhỏ nhắn yếu đuối. Nếu xét theo độ tuổi thành thân của nam tử thời này, nếu nói hai người là cha con thì chẳng có gì bất ổn.

Cha con…? Hừm, rất đáng yêu.

Nàng mỉm cười hài lòng, làm mặt quỷ với Triệu Tôn.

“Cha, chúng ta đi thôi!”

Nàng nhìn hắn đen mặt, rồi cười to chạy ra khỏi phòng.

“Tiểu nha đầu chẳng thể lớn được!”

Triệu Tôn thở dài sau lưng, hắn vuốt râu,2bó tay cười khổ rồi đi ra ngoài. Tuy bị nàng cố tình hóa trang già đi, nhưng phong thái của Triệu lão gia vẫn không suy giảm, vẫn phong độ ngời ngời, từng cử động đều toát lên một sự quý phái hơn người.

Thôn Dát Tra đang tắm mình trong ánh nắng ban mai.

Ông cụ Hải Nhật Cổ nhận được lương thực mà họ mang đến, hôm qua lại có một buổi giao lưu nho nhỏ nên thái độ hôm nay càng thêm thân thiện. Nghe nói họ sắp đến Ngạch Nhĩ Cổ, ông ta không giữ lại, chỉ có điều chuyến này đường sá xa xôi, nếu không có người dẫn đường chỉ sợ dễ đi vòng, không kịp đến kịp tết Lỗ Ban1mất. Thế là ông ta tự nguyện làm người dẫn đường, cũng tiện thể quá giang xe của họ.

Trong lúc họ đang nói chuyện, rượu và thức ăn đã được dọn lên bàn.

Khi còn ở phủ Bắc Bình, buổi sáng Hạ Sơ Thất ăn khá thanh đạm, nàng nhìn bữa sáng thịt thà dầu mỡ trên bàn thì thấy hơi khó chịu. Vả lại cũng không biết vì sao, mớ thịt này lại khiến nàng bất giác nhớ về bầy sói khát máu tối qua.

Nàng nhìn Hải Nhật Cổ, mỉm cười, “Hải Nhật Cổ đại thúc, phía đông thôn của các người nuôi rất nhiều chó, nuôi để làm gì vậy? Giúp chăn bò chăn dê ư?”

Khuôn mặt Hải Nhật Cổ thoáng lúng túng, bộ râu1hơi run lên.

“Tiểu cô nương, đó không phải là chó, mà là sói.”

Hạ Sơ Thất giả vờ như giờ mới hiểu, nàng “à” một tiếng thật dài, ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Hèn gì tối qua ta nghe thấy tiếng sói tru, cứ tưởng mình đang nằm mơ nữa chứ. Ha ha, hóa ra là có sói thật à? Nhưng mà Hải Nhật Cổ đại thúc này, nuôi nhiều chó thế đã là kỳ lạ rồi, nuôi sói còn kỳ lạ hơn, không biết nuôi để làm gì vậy?”

Hải Nhật Cổ nói tiếng Hán rất lưu loát, nhưng hôm nay trông lắp bắp thấy rõ, ông ta ấp a ấp úng cả nửa ngày rồi than thở, “Không giấu gì cô nương, những con sói đó1không phải người trong thôn chúng ta nuôi, là của Tam công tử nuôi tại đây, có người trông coi, chưa bao giờ quấy rầy thôn dân. Không chỉ như thế, có bọn sói này, người dân trong thôn cũng ít khi bị quấy rối, càng không bị đánh cướp. Chỉ có điều không biết vì sao tối qua bầy sói kia lại chạy đi mất... Lão đây đang rầu vì không biết phải giải thích sao với Tam công tử, đợi đến được Ngạch Nhĩ Cổ rồi nói sau vậy. Mong là Tam công tử đại nhân đại lượng, không so đo với lão đây, nếu không cho dù có bán cái mạng già này cũng không thể đền nổi.”

“Ha ha!”

Hạ Sơ Thất cất tiếng cười mang ẩn ý sâu xa, rồi cúi đầu tập trung ăn.

“Bang, bang, bang!”

Sau bữa sáng, ông cụ Hải Nhật Cổ gõ vang một loại mõ của Mông Tộc.

Không lâu sau, mười mấy thanh niên khỏe mạnh trong thôn tập hợp lại, họ đều là những người muốn đi theo thương đội cùng đến Ngạch Nhĩ Cổ tham gia tết Lỗ Ban, bởi vì có phụ nữ và trẻ em cùng đi, nên họ cực kì cẩn thận. Khu vực “Tam giác Âm Sơn” này giặc cướp lộng hành, người bình thường không dám đi một mình ra ngoài, cho dù làm gì thì họ đều kết bè kết đội đi cùng nhau.

Cảm giác này ngỡ như quay trở về xã hội nguyên thủy, ai nấy đều tuân theo một kiểu trật tự xã hội dã man, đó chính là kẻ mạnh là vua. Hạ Sơ Thất nhìn tất cả những điều này, con tim đập loạn xạ, nhưng lại không thể nhớ ra Âm Sơn hai năm trước trông như thế nào.

Một đoàn người ra khỏi thôn Dát Tra, bầu trời phía trước càng thêm thoáng đãng.

Khi xuân về, cánh đồng cỏ như được trải một tấm thảm xanh rì.

Dòng sông uốn lượn quanh co, con đường nhỏ bên cạnh trông không giống như con đường bình thường.

Hoặc nói rằng, trên thảo nguyên vốn chẳng hề có đường.

Đoàn người đi dọc lên thượng nguồn, Hải Nhật Cổ vừa đi vừa giới thiệu về phong thổ nhân tình của vùng đất Âm Sơn, giới thiệu cảm nhận sinh tồn của ông ta sau khi đã sống ở nơi đây sáu mươi năm, câu chuyện nhỏ giữa lúc than dài thở ngắn mang đậm phong cách dân tộc.

Hạ Sơ Thất cưỡi trên lưng ngựa, nghe hăng say. Bên cạnh nàng là Triệu Thập Cửu với phong thái kiêu ngạo, im lặng như tờ; phía sau là Ninh vương điện hạ đen mặt ngồi trong xe ngựa, bất đắc dĩ trở thành một “bệnh nhân nguy kịch”. Đi sau cùng là các thị vệ và các thanh niên thôn Dát Tra vừa đi vừa trò chuyện.

Khung cảnh thảo nguyên trong ánh nắng ban mai trông tự nhiên thoải mái.

Sau khi đi được khoảng hơn nửa canh giờ, mặt trời mọc lên trên thảo nguyên.

Hạ Sơ Thất lau mồ hôi, uống một ngụm nước mát trong túi da dê, rồi đi qua bờ sông rửa tay.

Ở phía trước không xa có một nhóm người Mông Tộc mặc quần áo rách rưới đang lại đây, trong số họ có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có cả vài đứa bé chỉ mới vài tuổi, có người mang giày, có người đi chân trần, mặt ai cũng vàng vọt, rõ ràng là không đủ dinh dưỡng. Trong số họ không có đến một người sạch sẽ, nhưng những người đàn ông cường tráng đều cầm dao dài, lúc nhìn thương đội, ánh mắt của họ đều chứa một sự đói khát mãnh liệt.

Không cần giải thích, cũng có thể nhìn ra: họ đói rồi.

Mạc Bắc nghèo nàn, điều kiện thua xa quan nội. Hoàn cảnh khắc nghiệt, chiến sự liên miên, áp lực sinh tồn dấy lên sự hung tàn của họ, nhất là ở khu vực thuộc khe hở tam giác thế này, triều đình không quản lý, thiếu thốn vật phẩm, một vài dân du mục liên tục di chuyển, không thành trì, không có thôn xóm cố định, khi không no bụng, họ bèn xuất hiện bản tính nguyên thủy như bầy sói trên thảo nguyên, đó chính là cướp đoạt.