*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Quý khách yên tâm, ngài nhất định sẽ thấy hứng thú với thứ trên tay ta.”
Triệu Tôn hững hờ “ồ” một tiếng, sau đó cong môi lên:
“Ngươi nói ra nghe thử, là món gì?”
Tam công tử cố tình liếc nhìn Hạ Sơ Thất, mỉm cười, “Chi bằng quý khách đoán thử xem?”
Triệu Tôn hừ lạnh, không muốn tốn nước bọt với hắn ta nữa, lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, hôm nay lão gia mệt rồi, cho dù ngươi đặt cược toàn bộ đổ phường, ta cũng chẳng có hứng thú cược lại.” Hắn nói xong, vỗ vai Hạ Sơ Thất, nhìn nàng và nói, “Đi thôi.”
Lạt mềm buột chặt là chiêu Triệu Thập Cửu thường chơi, Hạ Sơ Thất ở chung với hắn lâu như thế3nên hiểu rất rõ.
Trên thực tế, dựa theo hiểu biết của nàng về Triệu Tôn, tuy hắn và Tam công tử chỉ nói vài câu, nhưng nàng lại cảm nhận được, sau khi Tam công tử nói câu “thứ mà ngài hứng thú” thì cả người Triệu Thập Cửu căng ra, cũng tức là hắn đã cảm thấy hứng thú với “thứ” kia.
Người có hứng thú, cũng bao gồm cả nàng.
Rốt cuộc là thứ gì mà Tam công tử dám bảo đảm là Triệu Tôn sẽ hứng thú? Nàng không đoán được.
Nhưng phu thê là phải phối hợp ăn ý.
“Ừ”, nàng gật đầu thật mạnh, cười tủm tỉm khoác tay Triệu Tôn, nhướng cao mày, “Lão gia nói có lý, tài nhiều đè chết người, tiền nhiều2ngủ không ngon, chúng ta thắng nhiều tiền như thế cũng đã đủ rồi, còn tham lam nữa sẽ không nuốt trôi. Đi thôi đi thôi! Không tham, không tham, không tham được...”
“Haha…”
Một tiếng cười dịu dàng vọng đến, Tam công tử vẫn đứng im, “Quý khách nói có lý, tiền tài là vật ngoài thân, cho dù là nguyên cái đổ phường Thiên Kim này của ta, chắc quý khách cũng không xem ra gì… Nhưng thứ quý giá trên đời, đâu chỉ có tiền bạc... lấy người ra đặt cược thì thế nào? Đặt cược người mà ngài quan tâm.”
Hạ Sơ Thất đi cạnh Triệu Tôn, giọng của Tam công tử vọng đến từ sau lưng, nàng không nghe thấy dù chỉ một câu, chỉ1cảm thấy người Triệu Tôn cứng đờ thấy rõ. Nàng thắc mắc, xoay đầu lại, nhìn khuôn mặt bình thường như cười như không kia.
“Quý khách, hai ta có thể nói chuyện riêng không?”
Người hắn ta muốn nói chuyện là Triệu Tôn.
Hạ Sơ Thất sửng sốt, nheo mắt lại nhìn hắn ta rồi lại nhìn Triệu Thập Cửu, “Lão gia…”
“A Thất ở bên ngoài đợi ta.” Triệu Tôn vỗ tay nàng, nghiêm túc nói.
Sau đó, dưới sự ra hiệu của Triệu Tôn, Trịnh Nhị Bảo đang ôm ngân lượng ngớ người và các thị vệ đều lui hết ra khỏi phòng. Hạ Sơ Thất lo lắng, nàng nghĩ hết một lượt nhưng vẫn không thể đoán ra được điều gì. Nhưng nàng lại thấy Tam công tử1cũng làm động tác như Triệu Tôn, hắn ta cho giải tán hết mọi người, kêu Quỷ Thủ Trương cho những người trong phòng lui ra hết.
“Được, thiếp đợi chàng.”
Nàng nhìn Triệu Tôn một cái rồi xoay người.
Trước khi ra khỏi phòng, nàng lại xoay đầu nhìn Tam công tử.
Hắn ta cười với nàng, nụ cười ấy có phần quen thuộc.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn Triệu Tôn và Tam công tử.
Sau một khoảng thời gian dài không gặp, hai người lại lần nữa đứng đối diện nhau, không ai nói gì, trên bàn chỉ có một bình trà mà tiểu nhị pha trước khi đi, nó đang bốc khói trắng, cứ như đang lắng đọng một câu chuyện sắp được mở ra.
“Sao nào, quý1khách suy nghĩ kĩ chưa? Cược hay không?”
Sau một khoảng thời gian im lặng khá dài, Tam công tử lên tiếng trước.
Triệu Tôn nhìn nụ cười của hắn ta, hớp nhẹ ngụm trà, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên.
“Thứ trên tay ngươi quý giá như thế, ta e không có thứ tương xứng để đặt cược.”
“Ngươi có.” Có vẻ như Tam công tử hài lòng với câu trả lời của hắn, nụ cười càng tươi hơn, nói năng rất thoải mái, “Ngày hôm ấy khi ngươi và nàng đi dò thám Âm Sơn lúc đêm, ta đã nói trong tay ta có thứ mà ngươi cần… Còn thứ mà ta cần, ngươi cũng phải giữ lại cho ta.”
Triệu Tôn đặt chung trà xuống, cười lạnh, “Ngươi cũng biết đòi hỏi thật.”
Nụ cười của Tam công tử trông càng thêm quyến rũ, “Chẳng phải ngươi đã nói sao? Thứ ta đem đặt cược rất lớn, nó xứng đáng.”
Khuôn mặt Triệu Tôn thoáng lạnh lùng, hắn im lặng vài giây rồi mới nói, “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Ngươi chắc chắn sẽ đồng ý.”
Tam công tử cười nhạt, nhìn hắn chằm chằm rồi vỗ tay, sau đó có tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, người phụ nữ Mông Tộc mà Hạ Sơ Thất nhìn thấy trong khu trưng bày sáng nay đang bế một cục bột tên là “Bảo Âm” đang bước xuống từ cầu thang phía trên.
“Tam công tử…” Người phụ nữ Mông Tộc khom người hành lễ.
Tiểu Bảo Âm trong lòng bà ta có vẻ như vừa mới tỉnh, bé con dụi mắt, ngáp một cái, ngơ ngác nhìn Triệu Tôn, sau đó thoáng ngẩn người chốc lát rồi xoay đầu đi, chu đôi môi hồng nhỏ nhắn, giơ tay ra với “Tam công tử” và cất chất giọng non nớt.
“A Cổ Mộc Lang, ôm…”
Triệu Tôn nhìn Tam công tử bế cục bột vào lòng, mặt hắn bỗng trở nên tối tăm, siết chặt nắm tay.
Nhưng cục bột làm gì nhìn thấy sắc mặt Triệu Tôn?
Bé con ngoan ngoãn vùi mình vào lòng Tam công tử, rồi lại ngáp một cái.
“A Cổ Mộc Lang… buồn… ngủ…”
“Ngoan, con ngủ thêm một lát đi.”
“Vâng…”
Cục bột nhỏ lẩm bẩm rồi nhắm mắt lại, Tam công tử vừa cười khẽ vừa vỗ nhẹ lưng bé con. Động tác dỗ dành, giọng nói dịu dàng đó không chỗ nào không giống một người cha hiền từ. Nhưng Triệu Tôn nhìn động tác và gương mặt của hắn ta, sự lạnh lùng trong mắt hắn càng lúc càng lan nhanh, nó lan khắp tứ chi xương tủy trong chớp mắt.