*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu mỹ nhân thoát y, đồi núi cao vút, da thịt trắng nõn, mềm nhũn mà run rẩy. Kêu một tiếng “Ôi chao, lang quân của ta”.
Trái anh đào màu đỏ, tóc mây rối bời, đâu quản được con chim diều hâu cô độc nơi xa, đảo mắt núi sông thay đổi.
Điệu hát dân gian ấy được những người dân du mục ở trên thảo nguyên ngâm nga vốn chỉ để trêu chọc, mới nghe thì dường như cũng không liên quan tới chuyện gì cả, nhưng từ ngữ trong khúc hát lại là bằng chứng gián tiếp chứng minh cho một biến cố rất lớn xảy ra vào ngày tết Lỗ Ban ở Ngạch Nhĩ Cổ. Biến cố này không chỉ liên quan tới “đóa hoa của thảo nguyên” và chuyện cưới vợ của3Nặc Nhan vương tử, mà còn liên quan đến cả những người dân du mục ở lưu vực sông Ngạch Nhĩ Cổ, làm rung chuyển cả cục diện chính trị ở thảo nguyên Mạc Bắc, thậm chí cũng có ảnh hưởng sâu xa đến vận mệnh toàn thiên hạ.
Tuy nhiên, lúc tết Lỗ Ban vừa mới bắt đầu, mọi người còn đang vừa múa vừa hát chưa ý thức được sẽ có sự thay đổi như vậy, lại càng không thể biết được thay đổi nghiêng trời lệch đất đó phát sinh như thế nào.
Trên quảng trường, bọn họ mặc trang phục Mông Cổ, khua chiêng gõ trống, ca hát khiêu vũ, trên mặt tràn đầy nét vui mừng của ngày hội.
Tết Lỗ Ban được vạn người mong chờ đã bắt đầu trong một bầu2không khí vui vẻ như vậy.
Giờ Mão, mặt trời nhô cao.
Sau khi mọi người tiến hành tế bái trước bức tượng Lỗ Ban được điêu khắc từ gỗ đàn hương thì bắt đầu cuộc tuyển chọn “đóa hoa của thảo nguyên”.
Nằm ngoài dự đoán của Hạ Sơ Thất, cơ chế tuyển chọn mỹ nhân của người đương thời không ngờ lại khá giống với các cuộc thi tuyển chọn hoa khôi sau này, nói đơn giản một chút, kiểu tuyển chọn này cũng áp dụng cơ chế đào thải.
Trường thi được thiết lập tại nơi lớn nhất của quảng trường trong thành Ngạch Nhĩ Cổ. Mục đích chính của quảng trường này là để cử hành những nghi lễ quy mô lớn, vậy nên, dù rằng nó không có kiến trúc thành lâu nguy nga,1rộng lớn như kinh thành của Nam Yến, nhưng phóng mắt nhìn, ở trên quảng trường có vạn người đang chen lẫn sẽ có cảm giác cởi mở và hào hùng riêng của thảo nguyên.
Ngoại trừ sân khấu biểu diễn được dựng tạm thời, ở chính giữa quảng trường to như vậy còn có một đài cao được dựng lên, đặc biệt chuẩn bị dành cho những vị khách quý đến Ngạch Nhĩ Cổ. Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn tiến vào Ngạch Nhĩ Cổ với thân phận là thương nhân Nam Yến, cho nên bọn họ không có tư cách ngồi trên chỗ đài cao kia. Cũng may là bọn họ được Ninh vương Triệu Tích “chiếu cố”, vừa vào quảng trường liền có người chuyên trách tới dẫn bọn họ ngồi cùng đám1người được xếp vào hàng đầu tiên, coi như là khán đài “hạng vàng”, rất gần với đài cao kia.
“Trát Na đại hãn giá đáo…”
Trong tiếng ồn ào huyên náo, Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn vừa ngồi xuống, trong quảng trường liền truyền đến một tiếng xướng danh vang vọng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, song không ai nói gì.
Trát Na là đại hãn đương nhiệm của Ngột Lương Hãn.
Hóa ra ông ta cũng tới tham dự tết Lỗ Ban? Chẳng trách cửa thành lại có nhiều thủ vệ của Ngột Lương Hãn đến vậy.
Hạ Sơ Thất âm thầm suy đoán, vì nghi hoặc lúc trước của nàng đã được giải đáp nên hai hàng lông mày của nàng hơi thả lỏng xuống, ánh mắt cũng không tự chủ nhìn về phía vị cố1nhân trên đài cao kia. Hôm nay hắn ta không mặc bộ áo bào đỏ thẫm đã thành chiêu bài riêng của mình mà lại mặc bộ quần áo vương tộc của Ngột Lương Hãn… Nhưng bất luận hắn ta mặc cái gì, mặc thành dạng gì, cũng bất luận đã trải qua bao nhiêu thời gian thì gương mặt đầy yêu khí và tuấn mỹ kia của hắn ta vẫn như chưa từng thay đổi. Dù có đưa mỹ nhân trong thiên hạ đến trước mặt hắn ta thì cũng không thể đấu lại được với vẻ khuynh quốc khuynh thành ấy.
Nếu một người phụ nữ có được gương mặt này… thì trên đời này liệu còn có thể sinh ra bao nhiêu chuyện nữa đây?
Hạ Sơ Thất thầm than một tiếng, ánh mắt chuyển từ gương mặt của Đông Phương Thanh Huyền tới kẻ đầu đội kim quan, thân thể mập mạp được gọi là Trát Na đại hãn kia.
“Nặc Nhan, ngươi còn đến sớm hơn ta!” Trát Na đại hãn bước nhanh lên đài cao, cười ha ha với Đông Phương Thanh Huyền, dáng vẻ rất thân thiết, nhìn qua thì có vẻ tin đồn về chuyện “nhường ngôi” này là có thật.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn thấy ông ta thì đứng dậy thi lễ, mắt như nước mùa thu, mặt treo nụ cười mỉm, nhưng lại hoàn toàn không vào trong đáy mắt.
“Đại hãn, xin mời ngồi.” Hắn ta dang tay, nhường lại chỗ ngồi của mình.
“Không sao, không sao, Nặc Nhan cứ tự nhiên ngồi đi!” Trát Na đại hãn khiêm tốn mỉm cười, khoát tay áo.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn ông ta chăm chú, nụ cười trên môi vẫn rộng mở, sau đó liền tao nhã ngồi trở lại vị trí của mình.
“Đa tạ đại hãn, nếu ta còn từ chối thì thật bất kính.”
Vốn Trát Na đại hãn cũng chỉ muốn khách sáo với hắn ta một chút, nhưng không ngờ hắn ta lại trực tiếp ngồi ở vị trí tôn quý nhất trên đài cao.
Trát Na đại hãn “khụ” một tiếng, thoáng xấu hổ trong chớp chớp mắt, sau đó lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, cười ha ha, làm như không có việc gì rồi ngồi xuống bên trái Đông Phương Thanh Huyền.
“Ngạch Nhĩ Cổ hôm nay hội tụ những cô nương xinh đẹp nhất thảo nguyên của chúng ta, Nặc Nhan cần phải cẩn thận chọn lựa đó.”
Đông Phương Thanh Huyền nhẹ giọng ồ một tiếng, thản nhiên liếc nhìn ông ta, “Đại hãn có tâm rồi, nếu đã thi đấu thì sao còn gọi là tuyển chọn nữa?”
Lời nói của hắn ta nghe thì thật cung kính, nhưng từng chữ nói ra lại như gai đâm, rõ ràng là chỉ trích Trát Na đại hãn ôm đồm chuyện hôn nhân của hắn ta. Trên gương mặt già nua của Trát Na hiện mấy nếp nhăn, ông ta thoáng thở dài, bất đắc dĩ cười nói, “Nặc Nhan có dung mạo như tiên, nhân phẩm cao quý, đến đây đã hơn một năm, lại vì cơ nghiệp của Ngột Lương Hãn mà lập công lao hiển hách. Luận tài năng, luận dung mạo, dù cho ta tìm khắp Ngột Lương Hãn, tìm khắp thảo nguyên Mạc Bắc cũng không thể tìm được một cô gái đủ để có thể xứng đôi với Nặc Nhan. Ta cũng bất đắc dĩ mới nghĩ ra biện pháp tuyển thê tử cho Nặc Nhan như thế này, hi vọng có thể được như mong muốn.”
“Đại hãn quá khen rồi, chọn thê tử... còn phải xem duyên phận!”
Hai người ngươi một lời ta một câu, từng câu từng chữ đều nhẹ nhàng vui vẻ, nghe ra vừa khách khí vừa lễ độ, nhưng người có đầu óc thì có thể loáng thoáng cảm thấy được, dưới cảnh ca múa mừng thái bình yên ổn, xem ra cục diện chính trị Ngột Lương Hãn cũng không vững chắc như lời nói bên ngoài. “Một núi không thể có hai hổ” là quy tắc của núi rừng, lúc này chính quyền Ngột Lương Hãn cũ mới đan xen, có vẻ như cũng không thể chuyển giao yên bình. Mà người đang nắm quyền kia càng không thể dễ dàng buông bỏ quyền lực tối cao của mình.
Quảng trường có tới mấy vạn người nhưng lại nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Mỗi người đều giương mắt mong chờ “đóa hoa của thảo nguyên” được sinh ra.
Dưới đài cao, có một khoảng đất hình tròn được phủ một lớp lông trắng mịn, các cô gái xinh đẹp, ai ai cũng dốc lòng chuẩn bị trang phục, trang điểm lộng lẫy ngồi ở đó, chờ đợi vòng tuyển chọn.
Người chủ trì chương trình tuyển chọn chính là Đạt Lỗ Hoa Xích của Ngạch Nhĩ Cổ.
Y nói một tràng tiếng Mông Cổ mà Hạ Sơ Thất chẳng hiểu gì, tuyên bố hạng nhất cùng một loạt quy trình và quy tắc thi đấu, giọng nói vang dội giống như bắc loa. Theo chỉ dẫn của y, các cuộc thi đấu như cưỡi ngựa, bắn tên, vũ đạo, ca xướng... lần lượt được tiến hành, các cô nương trên tấm thảm còn lại càng ngày càng ít, mà không khí trên quảng trường lúc ban đầu còn vui vẻ, giờ đã sớm biến thành khẩn trương và áp lực.