*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Như Phong!” Đông Phương Thanh Huyền nhìn về phía dãy núi xa xa, trong đầu bỗng hiện lên từng tiếng “A Mộc Cổ Lang” cao vút, tiếng khóc ấy truyền vào tai khiến con tim hắn ta lại thấy đau đớn, giống như tấm lòng người làm cha của Triệu Tôn vậy.
Hắn ta thở ra một hơi rồi mỉm cười.
“Cha nuôi cũng là cha, đi theo ta đến Dát Tra, gặp Bảo Âm của ta.”
Côn trùng trên thảo nguyên kêu chi chít trong màn đêm tĩnh lặng.
Trong lều vô cùng yên tĩnh.
Một cơn gió nhẹ lướt qua làm một sợi tua rua hạt san hô đỏ đong đưa, phát ra tiếng kêu leng keng. Dưới ánh nến mông lung, Hạ Sơ Thất cúi đầu học may một chiếc yếm trẻ con. Triệu Tôn ngồi đọc sách trên một chiếc ghế gỗ phủ lông cách đó không xa, quần áo rộng rãi,3thần sắc lười nhác, ung dung cao quý, bình tĩnh thản nhiên. Có một chiếc bàn chân thấp đặt giữa hai người, trên bàn là hai chung trà đang bốc khói, gió khẽ thổi qua, dấy theo một gợn sóng mờ.
Hạ Sơ Thất ngáp một cái, xoay sang nhìn, “Gia!”
“Hử?” Triệu Tôn đáp, sau lớp khói trà, khuôn mặt lạnh lùng ấy đẹp như một pho tượng được thợ dày công điêu khắc, khiến nàng thoáng thất thần rồi mới mím môi, nói: “Chúng ta đi ngủ đi? Trời đã tối rồi.”
Ngày thường nếu Bảo Âm không ở đây, Triệu Tôn đã kéo nàng đi ngủ từ lâu rồi.
Nhưng hôm nay hắn lại có vẻ thư thả, không hề “buồn ngủ” tí nào.
Triệu Tôn nhìn nàng, nét cười xuất hiện nơi khóe môi.
“Tối nay vẫn còn có việc, không ngủ được.”
“Có việc? Không ngủ được?” Hạ Sơ Thất lại ngáp một2cái chảy nước mắt, nàng dụi mắt, ấn đường hơi nhăn lại, đặt chiếc yếm nhỏ trên đầu gối, chống hai tay xuống, nhìn hắn với vẻ thắc mắc.
“Xảy ra chuyện gì ư? Sao thiếp lại không biết?”
Triệu Tôn khẽ ừ một tiếng, cầm chung trà lên thong thả uống một ngụm, nói với vẻ hững hờ, “Nếu A Thất chịu cho gia một ít điểm, gia sẽ mở lòng từ bi, nói cho nàng biết.”
Ghét nhất là bị người khác dụ dỗ mớm mồi!
Hạ Sơ Thất nghiến răng, nàng nhướng mày nhưng lại không chịu trúng chiêu của hắn.
Nàng đoán, “Chẳng lẽ là chuyện Trần đại ca rời đi? Tối nay có hành động?”
Triệu Tôn chỉ cười nhưng không nói.
Nàng lại đoán: “À, thiếp biết rồi, chẳng lẽ tối nay Đông Phương Thanh Huyền sẽ đến? Chàng ở đây đợi hắn ta?” Hạ Sơ Thất thấy hắn vẫn im lặng,1nàng sờ cằm hiểu ra, trêu ghẹo “tình cảm nồng nàn” của họ, “Quả đúng là thâm tình!”
Triệu Tôn cau mày, lườm nàng như thể đang lườm yêu quái.
Sau đó hắn vẫn uống trà, bộ dạng không dùng đến bạo lực thì không chịu hợp tác.
“Giỏi lắm!” Sau khi đã khinh bỉ Triệu Tôn vô số lần nhưng hắn vẫn thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra, sự tò mò của Hạ Sơ Thất vẫn không có dấu hiệu suy giảm. Nàng thở dài, không thể không giơ năm ngón tay ra, lắc qua lắc lại trước mặt hắn, xuống nước trước.
“Muốn điểm, được. Năm mươi, thế nào?”
“Một trăm.”
“Bốn mươi!”
“Một trăm hai.”
“Ba mươi!”
“Một trăm rưỡi!”
“Triệu Thập Cửu, không được như thế!” Hạ Sơ Thất thấy hắn bình tĩnh đặt điều kiện, con số lại càng lúc càng cao, nàng trợn trắng mắt lên, đặt đồ trên tay xuống, nghiêng1người ngả mình lên ghế, liếc mắt nhìn hắn, “Chàng không thích nói thì đừng nói. Thiếp không thèm biết, cho chàng nhịn chết thì thôi! Hì hì, đừng tưởng chiêu này có tác dụng, nói thật cho chàng biết... Triệu Thập Cửu, cái trò vặt vãnh này của chàng, thiếp đã nhìn thấu từ lâu rồi nhé, mèo vờn chuột mà thôi...”
“Chú chuột nhỏ, nàng không muốn biết thật sao?”
Triệu Tôn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, con ngươi đen láy của hắn trở nên sâu thẳm, đợi đến sự hứng thú lại dâng lên trong mắt đối phương, hắn cười khẽ rồi cúi đầu xuống thong thả uống trà, không nói tiếng nào, bộ dạng lạnh lùng như ngứa đòn kia làm Hạ Sơ Thất tức đến mức muốn nhéo má hắn, kéo thành một trăm tám mươi độ cong khác nhau.
“Không muốn biết!” Nàng nói chắc như1đinh đóng cột, thấy hắn không phản ứng lại, nàng nuốt nước bọt rồi đỡ đầu gối đứng dậy, hừ lạnh, “Thiếp đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Nàng vẫn còn chưa cất bước thì hắn lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
“A Thất, con gái chúng ta mất tích rồi.”
“Hả!” Đầu Hạ Sơ Thất nổ tung, gần như nhảy dựng lên.
“Chàng nói gì? Chàng không nói đùa đấy chứ?”
Nàng vừa nói vừa muốn lao ra ngoài lều, nhưng Triệu Tôn lại giữ lấy nàng, hắn cau mày, “Ta nói, con gái chúng ta mất tích rồi, nàng không muốn biết nguyên do ư?”
Hạ Sơ Thất ngẩn ra, dở khóc dở cười. Tất nhiên là nàng không tin nếu Bảo Âm mất tích thật thì Triệu Thập Cửu vẫn có thể bình tĩnh mà ngồi ở đó uống trà, trêu đùa người khác. Tuy hắn không nói nhưng nàng biết bên trong chắc chắn có một chuyện mà nàng không biết.
Vì thỏa mãn lòng tò mò, nàng hạ quyết tâm, liều tới cùng.
“Được, một trăm rưỡi thì một trăm rưỡi. Mau nói, chuyện gì đây?”
Nàng “vung tiền như rác” rất sảng khoải, nhưng Triệu Tôn lại mím môi lắc đầu.
“Hai trăm!”
“…” Hạ Sơ Thất nghiến răng, “Chàng… hai trăm rưỡi*!”
(*) Trong tiếng trung二百五 (250) có nghĩa là ngu ngốc.
Triệu Thập Cửu làm gì biết hai trăm rưỡi có nghĩa là gì chứ?
Hắn nheo mắt, nét cười lướt qua khuôn mặt.
“Được!”
Dát Tra là một thôn nhỏ nằm gần Âm Sơn nhất, có không ít dân cư nhưng khi đến đêm lại yên ắng đến lạ thường, ngoài vài tiếng chó sủa thỉnh thoảng ra thì vạn vật đều yên tĩnh. Trên một sườn núi nhỏ nằm cách thôn Dát Tra khoảng ba dặm, một tiếng ngựa “lộc cộc” mang theo sương đêm, phá thủng bầu trời đêm, nghe rất rõ ràng.