Không biết đã trải qua thời gian bao lâu, có thể một ngày, cũng có thể là một tuần.
Thiên Vân cuối cùng cũng tỉnh lại, toàn thân hắn vô lực, bụng sôi lên vì đói.
Mò mẫm một hồi mới tìm thấy cái tay nải, rơi tại một góc hang, hắn lấy từ trong đó vài quả dại đã héo, bỏ vào miệng, lại lấy một ống tre đựng nước uống vào.
Không có cách, trạng thái hiện tại của hắn quá xấu, không thể lại đi ra ngoài.
Thiên Vân cũng không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, hắn chỉ có thể âm thầm nói may mắn.
May mà trong lúc hắn bất tỉnh không có con hung thú nào tìm tới cửa, nếu không giờ này có lẽ hắn đã nằm trong bụng con vật nào đó.
Hắn cũng không khỏi kinh ngạc, không hiểu tại sao con Cổ Thi Điệp không thừa lúc hắn bất tỉnh mà tấn công, có lẽ nó cũng khinh thường làm việc này.
Kì thực Thiên Vân nào biết, trong lúc mình bất tỉnh con Cổ đã giúp hắn xua đuổi ba bốn đợt hung thú.
Đối với Cổ Thi Điệp, nó càng ngày càng cảm thấy Thiên Vân đáng thương, vận khí không có, sư thừa cũng không, tất cả mọi việc chỉ có thể tự mò mẫm mà đi.
Nhìn xem đám người vận khí nghịch thiên kia, kẻ nào không phải bảo vật hộ thân, kẻ nào không có sư môn chỉ điểm, có gia tộc hộ thuẫn.
Thế nhưng những kẻ được coi là nghịch thiên khí vận ấy, liệu có tên nào làm được tới bước này không?
Chưa tới một năm bước vào nhất lưu cao thủ, trong cơ thể luôn có một con Cổ trùng rình rập đòi mạng.
Trên đường đi nguy hiểm bủa vây, mười ngày hết chín ngày là trong trạng thái chiến đấu.
Nó rất hận Thiên Vân, cũng rất khâm phục hắn.
Một kẻ dở hơi khiến nó nhìn nhầm thành Cổ Hoặc Kim, một kẻ dở hơi khiến nó vô tình dung hợp, cũng là một kẻ dở hơi biết rõ cửu tử nhất sinh còn dám xông vào hiểm địa.
Cổ Thi Điệp sống quá lâu, lâu đến nỗi nó đã quên mình sinh ra từ bao giờ, sống bao nhiêu năm.
Trong trí nhớ của nó con người không như vậy, con người chỉ luôn ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Đúng vậy, theo nó nghĩ chính là như thế.
Nhưng kẻ này lại khác, rất yếu ớt, rất cô độc.
Thế nhưng kẻ này khác với nhân loại nó từng gặp ở chỗ, dù bản thân yếu nhược, dù trong đầu luôn sợ hãi, thế nhưng hắn vẫn cứ lao đầu vào nguy hiểm.
Nó không biết kẻ này lao vào nguy hiểm có mục đích gì, thế nhưng chỉ bằng ý chí lực đó, nó tình nguyện trợ giúp một lần.
"Ngươi vì sao biết rõ hung hiểm lại không chịu quay đầu? Ngươi vì sao muốn trở lên mạnh? Bỏ cuộc chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Tiếng con cổ vang lên trong đầu Thiên Vân.
Thiên Vân hơi giật mình, lại cũng không trả lời ngay mà nói "Cám ơn ngươi, ta biết là ngươi đã giúp ta.
Coi như ta lại thiếu ngươi nhân tình"
Thiên Vân trầm ngâm nhớ lại, chậm rãi nói ra những chuyện trong quá khứ...
"Ngươi nói mình sinh ra đầu óc có vấn đề? Nhiều lần bị người trong tộc đánh đập? Em gái ngươi bị ép kết hôn? Ngươi vì muốn cứu em gái lại dám nhận lời trưởng bối dùng 2 năm đạp vào nhất lưu cao thủ? Ngươi quả đúng là thằng ngốc hết thuốc chữa".
Cổ Thi Điệp nghe xong những chuyện trong quá khứ của Thiên Vân, miệng không khỏi chửi bậy.
Nói thì nói như vậy, thế nhưng con Cổ Thi Điệp lại khâm phục nghị lực của Thiên Vân, nó lại nghĩ tới bản thân.
Tộc đàn chỉ vì dính vào máu của quỷ Xương Cuồng mà cắn giết lẫn nhau, cuối cùng cả một bầy đàn còn một mình nó.
Rất nhiều lần nó cũng tự hỏi, tại sao mình lại kháng cự, tại sao không buông bỏ bản thân cho đồng loại cắn xé.
Thế nhưng nó lại bác bỏ, nó không muốn cứ thế biến mất, nó muốn sống.
Thế là nó điên cuồng, thế là nó cắn xé.
Nó tranh vì muốn mình được sống sót, được vẫy vùng, thế nhưng nó lại cô đơn, thiên địa này chỉ có một Cổ Thi Điệp, không có con Cổ Thi Điệp thứ hai.
Thiên Vân muốn tranh, tranh giành sự sống cho những người mình yêu thương, tranh giành với vận mệnh tàn khốc.
Cho dù hắn cũng như nó đều cô độc, trên bước đường này chỉ có cô độc, càng mạnh sẽ càng cô đơn.
Cổ Thi Điệp trầm ngâm không nói gì, Thiên Vân cũng như vậy, yên lặng vận công chữa thương.
"Ngươi biết con đường tiếp theo ngươi phải đi là gì sao?" Cổ Thi Điệp hỏi.
"Bỏ đi đôi cánh, quay về cứu muội muội cùng phụ thân, trốn đi thật xa bình an sống nốt quãng đời còn lại".
Thiên Vân mở miệng thì thào.
"Nếu ta đoán không sai, bên trong Dương gia có một tồn tại vô cùng khủng bố, nếu ngươi quay lại lúc này mười phần chắc chín là chết.
Đừng nghĩ cứu ra em gái cùng cha ngươi, có lẽ ngươi và cả Dương gia cũng sẽ tận diệt".
Cổ Thi Điệp bình thản nói.
— QUẢNG CÁO —
"Sao lại nói như vậy?" Thiên Vân mí mắt hơi nhảy, hỏi lại.
"Ta nói với ngươi rồi, ngươi khí vận không có rất có thể là sinh ra đã như vậy, cũng có thể là bị cướp đi.
Thứ nữa, trong tộc ngươi chỉ mình ngươi đầu óc ngu muội, những người khác không bị, nói rõ khí vận của họ rất bình thường.
Cổ Hoặc Kim từng nói với bọn ta, hắn đi tới đâu đều có vài kẻ điên khùng tìm hắn phiền phức, cuối cùng lại bị hắn đánh mặt.
Ta cùng những ả kia cùng nhìn vào hắn, chỉ thấy trên thân Cổ Hoặc Kim khí vận ngợp trời, liên hoa đóa đóa.
Lại đi theo hắn một đoạn thời gian, gặp qua những kẻ bị hắn đánh mặt, hầu hết những kẻ này đều có danh thiên kiêu, thế nhưng khí vận bạc nhược không ra sao.
Đến chết đầu óc vẫn còn u u mê mê, lại liên lụy cả tộc bị diệt.
Chúng ta lúc đó liền hiểu, khí vận là một thứ quá mức khủng bố, kẻ khí vận thấp gặp kẻ có khí vận nghịch thiên liền u mê, trì độn".
Cổ Thi Điệp thở dài nói, nói xong liền trầm ngâm.
"Ý ngươi nói, trong hầu phủ có một tồn tại khí vận rất cao?" Sở dĩ Thiên Vân chỉ nói rất cao, bởi lẽ trong tộc chỉ mình hắn bị trì độn, những kẻ khác ngược lại rất bình thường.
"Không sai, nếu ta đoán không lầm hiển nhiên là vậy.
Thêm nữa, kẻ này có lẽ đang nhắm vào ngươi, việc ngươi có được mảnh giấy chứa Kinh thư nhìn như ngẫu nhiên, có lẽ cũng là cái bẫy".
Cổ Thi Điệp lại bắt đầu phân tích.
"Nói rõ một chút".
Thiên Vân từ trước tới nay cũng đã nghi ngờ vấn đề này, thế nhưng hắn bắt gặp mảnh giấy rất ngẫu nhiên a.
"Ta từng kể qua với ngươi, có nhiều kẻ khí vận cao té núi nhặt được thần công.
Bị hung thú nuốt vào bụng lại thực lực tăng mạnh, một lần quật khởi vang danh thiên hạ.
Nhìn thì rất ngẫu nhiên, thế nhưng tại sao chỉ có những kẻ khí vận cao mới có thể thu? Tại sao những kẻ tầm thường, những kẻ được coi là thiên kiêu không thể gặp? Đơn giản là khí vận bày ra.
Ngươi khí vận không có, lấy đâu ra cái gọi là cơ duyên? Nếu dựa theo lẽ thường, ngươi hẳn phải chết từ lâu rồi mới phải".
Cổ Thi Điệp không hề giữ mồm, nói thẳng.
Thiên Vân không tiếp tục vận công chữa thương, hai mắt ngưng lại sát ý lạnh lẽo.
"Ngươi nói thực không sai, có lẽ ta thật sự chỉ là quân cờ mặc cho ngươi khác sắp đặt.
Thế nhưng từ khi ngươi dung hợp với ta, ta đã không còn nằm trong bàn cờ đó nữa.
Ta còn hơn một năm thời gian, ta còn có thể trưởng thành, ta không tin thực lực mạnh lại vẫn bị bó tay bó chân".
Thiên Vân gằn giọng nói.
"Ngươi đừng quên vận khi ngươi rất kém, nếu ngươi không tìm cách bù đắp lỗ hổng này ngươi vẫn chỉ là quân cờ mà thôi".
Cổ Thi Điệp không cho là đúng, nhàn nhạt nói.
"Xem ra ngươi có cách? Có thể nói cho ta biết sao?" Thiên Vân mở miệng hỏi.
"Vì sao ta phải nói cho ngươi?" Cổ Thi Điệp không có trả lời mà hỏi ngược.
"Ta và ngươi hợp tác, thế nào?" Thiên Vân mỉm cười nói.
"Hợp tác gì đây?" Cổ Thi Điệp cũng không hề xuất hiện cảm xúc biến hóa, hỏi lại.
"Ngươi giúp ta cứu cha và em gái.
Xong việc ta liền bỏ mặc cho ngươi chiếm lấy cơ thể, như vậy coi như công bằng chứ?" Thiên Vân lạnh nhạt đáp, một chút tình cảm xao động cũng không có.
"Ngươi thật sự có thể buông bỏ? Ngươi không tiếc mệnh?" Cổ Thi Điệp kinh ngạc hỏi.
"Tiếc! Nhưng đối với ta, chỉ cần cha và muội muội tốt ta liền không sao.
Ta sống tới thời điểm này chỉ vì muội muội.
Sau khi biết cha chịu nhiều đau khổ vì muốn hai anh em ta được an toàn, thì cha ta cũng được tính là một người.
Ta đã không còn tiếc nuối, chết sớm một chút cũng không sao".
Thiên Vân lắc đầu trả lời.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Thi Điệp trầm ngâm một hồi, cuối cùng mới lên tiếng.
"Được, giao dịch có hiệu lực.
Nhưng ngươi đừng quên, ngươi vẫn còn nợ ta ba cái nhân tình chưa trả"
"Yên tâm, nếu việc ngươi muốn ta làm nằm trong khả năng của mình, ta sẽ không tiếc hết thảy đi làm".
Thiên Vân kiên định gật đầu.
Đợi một lúc không thấy Cổ Thi Điệp nói gì nữa, Thiên Vân lại bắt đầu tiến hành chữa thương.
Có lẽ là do Cổ Thi Điệp trợ giúp, tốc độ chữa trị của hắn đột nhiên tăng mạnh, các đường kinh mạch bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Một ngày nữa qua đi, Thiên Vân cuối cùng cũng đã khôi phục hoàn toàn.
Bước ra khỏi hang, che mắt nhìn ánh nắng chiếu xuống, Thiên Vân hít một hơi thật sâu, mang theo tay nải đi lên trên núi.
Hành lý Thiên Vân càng ngày càng nhẹ, cuối cùng chỉ còn ít nước suối, một ít da thú, một thanh trường đao.
Trường đao đã bị gãy mất một đoạn, thế nhưng Thiên Vân không thể tìm thấy vũ khí nào khác nữa, cuối cùng chỉ có thể mang theo nó.
Không biết vì sao, đoạn đường này hung thú tìm tới hắn rất ít.
Nhận giáo huấn lần trước hắn tránh được liền tránh, không tránh được chỉ có thể bằng phương thức man rợ nhất giết chết.
Lại trôi qua một tháng.
Trải qua biết bao khúc quanh đường núi, Thiên Vân cuối cùng cũng tiến vào 120 dặm Thiên Sơn.
Nội lực bên trong cơ thể Thiên Vân càng lúc càng tràn đầy, đổi lại vết thương trên da thịt hắn cũng nhiều thêm không ít.
Không quan tâm tới đau đớn, cũng không quan tâm tới hung thú nào tìm tới cửa.
Thiên Vân càng lúc càng trở nên hung bạo, càng lúc càng man rợ.
Hung thú cấp sáu chết trên tay hắn đếm không hết, hắn cũng lười nhớ kĩ.
Cả người hắn sát khí tuôn trào, cũng may con Hạ Thi Điệp không nhân cơ hội di ra quấy nhiễu, mà chỉ âm thầm hút đi năm phần năng lượng.
Thiên Vân cùng Hạ Thi Điệp tựa như đã hình thành giao kèo, mỗi khi linh tính hút về sẽ chia đều không cần tranh giành.
Thiên Vân cũng đã để ý, khí tức của con Cổ càng ngày càng mạnh, tựa như hắn mạnh nó liền mạnh hơn, mặc cho hắn đuổi theo bao lâu khoảng cánh vẫn cứ như vậy không thay đổi.
Thiên Vân đã không còn ý nghĩ muốn khu trục nó, hắn cũng đã chuẩn bị đi chết, chỉ cần người thân của mình bình an là được.
Tâm tình của Thiên Vân không tốt, hắn cũng không áp chế, bỏ mặc nó tự do một lần.
Mỗi bước chân hắn đi qua đều là máu, máu và máu.
Huyết dịch chảy tràn trên đất, nồng nặc, tanh tưởi.
Trên thân Thiên Vân từ từ toát ra một luồng khí thế, khí thế này càng lên càng cao, càng lên càng đáng sợ.
Không bễ nghễ thiên hạ như quân vương, không liên miên bất tuyệt như tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ là trong cái khí thế ấy người ta ngửi thấy mùi vị của cái chết, mùi vị của tử vong.
Đôi mắt cùng mái tóc như mặt nước hồ, đẹp đẽ nhưng lạnh giá, thân thể nhìn như gầy yếu lại hết lần này tới lần khác khiến người ta có cảm giác dã man.
Giày dưới chân đã thủng không ít, máu theo dấu giày in lên từng vệt.
— QUẢNG CÁO —
"Nơi này là lãnh địa của yêu thú, thu liễm một chút".
Cổ Thi Điệp lên tiếng.
"Ngươi có thể trấn nhiếp chúng sao?" Thiên Vân hỏi thăm.
"Có thể".
Con Cổ trả lời.
"Vậy ta muốn đối mặt với yêu thú một lần, ta muốn xem chúng mạnh cỡ nào".
Thiên Vân mở miệng tự thuật.
"Tùy ngươi".
Con Cổ không có phản đối, nói xong liền thôi.
Thiên Vân cước bộ không ngừng, tiếp tục tiến về phía trước.
Có lẽ yêu thú cũng không có nhiều, hắn đi hơn một canh giờ không thấy bóng dáng một con, mãi tới khi trời sẩm tối cũng không con nào hiện thân.
Tuy có chút tiếc nuối nhưng Thiên Vân cũng không đề ra nghi vấn gì, hắn cũng hiểu nếu yêu thú tùy ý có thể gặp, vậy chẳng phải tiên nhân cũng xuất hiện đầy đường hay sao?
Thiên Vân ngồi dưới con đường nhỏ, nhìn xuống phía dưới.
Con đường núi tựa như những bậc thang trải dài từ trên xuống, đường cũng càng ngày càng khó đi, càng ngày càng hiểm trở.
Thiên Vân đứng tại nơi này đã là lưng chừng núi, khoảng cách trung tâm còn một đoạn khá xa.
"Nơi các ngươi cư ngụ là đỉnh ngọn núi này sao?" Thiên Vân mở miệng hỏi.
"Không phải! Ta ngụ tại một hang đá gần biển mây, bên trên biển mây không có yêu thú hay Cổ nào cư ngụ cả" Cổ Thi Điệp trả lời.
"Vì sao?" Thiên Vân nghi hoặc.
"Nơi đó chỉ có chút mây mù mà thôi, đỉnh núi năm xưa đã bị một tiên nhân chặt đứt".
Cổ Thi Điệp mở miệng đáp.
"Thì ra là vậy.
Xem ra làm nhà trên cao chưa hẳn đã tốt".
Thiên Vân cười nói.
Con cổ không có nói gì thêm, không khí lại lâm vào trầm mặc.
Thiên Vân cũng không có hỏi thêm gì nữa, hắn đứng dậy cầm đao đi về phía trước.
Thiên Vân muốn tìm một nơi ở lại đêm nay, hắn không dám chắc mình ngủ bên ngoài có hay không bị yêu thú tập kích..