Sáng sớm, Thu Phượng thường tới khu ăn uống dành riêng cho đám gia đinh, lấy gạo và thức ăn mang về tiểu viện.
Phần của bọn họ, chỉ đủ ăn hai bữa mà thôi, nhưng cố gắng chia đều, vẫn có thể chia làm ba bữa ăn, tất nhiên mỗi bữa nhiều lắm cũng chỉ được một chén cơm cùng ít rau xanh thịt mỡ.
Những gia đinh khác trong hầu phủ thường không tự nấu nướng, bọn họ chọn cách tới khu tập thể ăn uống.
Thứ nhất họ không cần phải tự nấu, thứ hai họ không cần tự rửa bát đũa.
Tất nhiên, vấn đề vệ sinh có đảm bảo hay không, chỉ có người nấu mới biết được.
Sau khi trở lại phủ hầu gia, hai anh em Thiên Vân cũng đến đây ăn qua vài lần.
Có điều sau nhiều lần bị chế giễu, mâu thuẫn qua lại, hai anh em đành chọn cách mang thực phẩm về tự nấu nướng.
Thiên Vân tuy rằng khờ khạo, thế nhưng qua rất nhiều lần trên sống, dưới khê hắn cũng học được cách nấu nướng như người bình thường.
Thiên Vân cặm cụi nấu cơm, tay vẫn không ngừng tô tô vẽ vẽ.
Thiên Vân dành cả buổi chiều để nhớ thêm sáu chữ trên mảnh giấy, hắn dự định đợi em gái về thì hỏi.
Nấu cơm xong xuôi, trời cũng đã nhá nhem tối, đúng lúc này Thiên Vân nghe được tiếng bước chân của em gái.
Từ xa, tiếng tiểu Phượng truyền tới.
"Ca! Ngươi xem đây là thứ gì"
"Muội muội, chạy chậm thôi.
Đêm qua muội mới ốm dậy đó".
Thiên Vân lo lắng nhìn em gái.
Em gái hắn thân thể yếu nhược, thế nhưng mỗi lần khỏe lại liền tung tăng như chú chim nhỏ, dù có nói với nàng bao nhiêu lần, nàng vẫn không thể sửa.
"Được rồi, ta biết".
Tiểu Phượng hì hì cười, bước chân chậm lại, đi tới trước mặt anh trai, tay phải dấu sau lưng liền chìa tới.
Trước mặt là một gói giấy dầu, bên trong chứa thứ gì đó tỏa ra mùi thơm nhức mũi.
"Cái gì mà thơm vậy?" Thiên Vân hai mắt tỏa sáng, chằm chằm nhìn vào gói giấy, hai tay cầm tới từ từ mở ra.
Bên trong là nửa con gà nướng, một màu nâu vàng, mùi thơm ngào ngạt.
"Gà nướng mật ong, là Dương Băng cho muội sao?" Thiên Vân lờ mờ đoán ra, quay đầu hỏi kĩ.
"Đúng! Tiểu Băng hôm nay không vui, bà hai sai người làm gà nướng cho nàng, nàng không ăn hết liền để ta mang về".
Tiểu Phượng hì hì cười trả lời.
"Ồ! Ra là vậy a.
Muội mang về bà ta không nói gì sao?" Thiên Vân nghi ngờ hỏi.
"Không có, nàng cũng bảo ta mang đi".
Tiểu Phượng lắc đầu trả lời.
Thiên Vân có chút khó hiểu, bình thường hắn cũng không có dịp tiếp xúc với Ngô Thiến, có gặp cũng chỉ là thoáng qua rồi thôi.
Tuy nhiên từ trước đến nay, nàng này chưa hề quan tâm tới hai anh em hắn, có lẽ anh em hắn là ai, chưa chắc nàng đã để tâm a.
Tiểu Phượng hầu hạ bên cạnh Dương Băng đến nay cũng năm thứ ba rồi, chưa bao giờ thấy nàng mang thứ gì về nhà a.
"Ca! Đừng ngẩn người nữa, ăn cơm đi".
Tiểu Phượng thấy anh trai thẫn thờ thì phì cười nói.
Nàng rất nhanh đã mang bát đũa, thức ăn, đặt lên bàn.
Thiên Vân lúc này cũng không muốn nghĩ nữa, dù sao thân phận của hai anh em hắn cũng thấp hèn, chắc người ta cũng chẳng muốn mưu hại hắn đâu.
— QUẢNG CÁO —
Hai anh em lần đầu tiên ăn một bữa cơm ngon đến vậy, chỉ một thoáng cơm nước đã sạch bong.
Sau khi rửa bát đũa, Thiên Vân liền bắt đầu hỏi em gái về sáu chữ hắn học được trong trang giấy.
"A! Sáu chữ này đọc là "Cổ có thu đông xuân hạ" ca sao huynh biết mấy chữ này?" Thu Phượng đọc xong, liền nghi hoặc hỏi anh trai.
Nàng nhớ, trong thư viện Dương gia, có vài thư quyển viết về cổ trùng, nhưng nàng không hiểu anh trai mình sao lại biết mấy chữ này.
"Ta vô tình nhìn thấy trên một quyển sách, nhớ qua liền hỏi muội.
Mà cái gì là cổ? Cái gì là xuân, hạ, thu, đông?" Thiên Vân hàm hồ đáp, kì thực hắn cũng không muốn giấu em gái, thế nhưng hắn lại không thể nói sáu chữ này ở trong trang giấy kia, nếu hắn nói ra, chỉ sợ mấy chuyện quỷ dị lại xảy một lần nữa
"Ồ! Ra vậy, để muội chỉ cho huynh".
Phượng ngẫm nghĩ một lúc bắt đầu chỉ vào chữ cổ mà nói "Cổ ở đây có lẽ là cổ trùng, còn xuân, hạ, thu, đông là đại diện cho một năm bốn mùa.
Tương truyền rằng vào thời cổ đại, khi "Long Quân" đại chiến mộc yêu "quỷ Xương Cuồng" hơn trăm ngày mà bất phân thắng bại, cuối cùng cả hai ngang tay mà ngưng, con quái này liền trốn thoát.
Tuy con quái này trốn thoát, nhưng thương tích của nó cũng không ít, máu chảy tràn trên mặt đất, Long Quân dùng pháp lực tẩy mãi cũng chẳng thể sạch hết.
Vào thời đó, bách thú trong rừng ngửi thấy mùi máu của "quỷ Xương Cuồng" con nào con đấy chân đứng không vững, tứ tán bỏ đi.
Cuối cùng chỉ còn lại đám côn trùng vô tri vô giác không biết sợ còn lưu lại"
Tiểu Phượng uống một ngụm nước, sắp xếp trí nhớ tiếp tục nói.
"Đám côn trùng này số lượng đông đảo, đủ mọi hình dáng.
Do ngửi mùi máu quá lâu, bọn chúng bắt đầu tỏ ra táo tợn, cắn nuốt đồng loại, cuối cùng chỉ còn lại một trăm con còn sống sót.
Sau khi cắn nuốt đồng loại, đám trùng này bắt đầu quay sang cắn nuốt những giống loài khác, nghe nói cuối cùng chỉ còn lại mười con còn sống.
Mười con này quỷ dị vô cùng, mỗi con đều mang trong mình sức mạnh biến thái, bọn chúng không làm được gì nhau liền kéo xuống làng gây họa cho người dân.
Sau khi gây họa, đám trùng này liền biến mất, thỉnh thoảng có người đi qua rừng lại thấy vật vờ vài sinh vật kì lạ.
Đám người nhìn thấy sinh vật kì lạ ấy, sau khi về làng liền kể lại cho trưởng làng nghe, các trưởng làng lại thỉnh Long Quân đến để diệt trừ đám côn trùng này"
"Sau đó thì sao?" Thiên Vân hai mắt tỏa sáng, tuy hắn biết đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Có điều truyền thuyết thì đã sao? Tin đồn thì đã sao? Thần thoại ai không thích nghe, người nào trong tim chẳng có một giấc mộng thần tiên cơ chứ.
Tiểu Phượng thấy anh trai hứng thú như vậy thì cười nói.
"Long Quân sau khi hiện lên, liền nhìn về hướng núi rừng, bấm đốt ngón tay ánh mắt hơi ngưng nói.
"Đám trùng này sẽ không gây họa cho dân làng nữa, chỉ cần mọi người không trêu chọc chúng là được.
Ừm! Có lẽ sau này bọn chúng sẽ đóng góp một phần sức, giúp chúng ta tiêu diệt mộc yêu kia" Long Quân nói xong liền biến mất.
Sau này nhà "Đinh" trị vì đất nước "quỷ Xương Cuồng" lần nữa tìm tới, không may cho nó, lại bị một vị đạo sĩ cùng mười con trùng vây giết mà chết.
Sau này người đạo sĩ ấy đặt tên mười con trùng ấy là "khổ" nhưng dân gian thấy từ khổ hơi khó nghe nên đọc thành "cổ" cho thuận tai"
"Nói như vậy người đạo sĩ kia còn mạnh hơn Long Quân hay sao?" Thiên Vân có chút kinh ngạc hỏi.
"Sao có thể chứ...!Long Quân vốn là rồng, thiên tính dưới nước, ngài lên trên núi mười phần thực lực lại chỉ phát huy được ba thành.
Mộc tinh kia thì khác, hắn vốn là thụ tinh tu luyện mà thành, ở trong rừng mộc tinh coi như chiếm địa lợi, tu vi không bị áp chế thậm chí tăng mạnh.
Lại nói trăm ngày đêm đại chiển, con quái ấy người đầy vết thương, nếu không phải rễ cắm sâu trong đất, chỉ sợ một ngày chưa chắc đã sống được".
Tiểu Phượng lắc đầu, không cho là đúng nói.
"Vậy bầy trùng kia sau này ra sao? Mà muội nghe truyền thuyết đó từ đâu?" Thiên Vân nghe vậy gật đầu, lại bắt đầu hỏi.
"Đây là truyền thuyết "Lạc Long Quân và Âu Cơ", cũng là thủy tổ của chúng ta.
Thập đại cổ trùng kia, sau này có người nói bọn chúng hóa kén, mỗi năm chỉ phá kén ra ngoài một lần.
Còn vấn đề đúng sai thật khó mà kiểm chứng".
Tiểu Phượng đáp lời.
"Bọn chúng không có hậu duệ sao? Từ thời cổ đại đến nay chắc chúng cũng đã chết rồi chứ?" Thiên Vân lại hỏi.
— QUẢNG CÁO —
"Không biết nữa, nhưng muội thấy trong sách có ghi.
Mỗi năm sẽ có một loại cổ trùng xuất hiện, nhưng bọn cổ trùng này rất yếu nhược không đủ gây hại, có lẽ chúng là hậu duệ của đám cổ trùng kia".
Tiểu Nguyệt bình tĩnh trả lời câu hỏi.
Thiên Vân nghe đến đây thì nghi hoặc lắm, nếu truyền thuyết kia là thật, có lẽ đám trùng kia đã chết rồi a.
Từ thời cổ đại đến nay, cũng đến trăm ngàn năm chứ đâu có ít, ai có thể sống lâu như thế? Thần tiên thì Thiên Vân nhất định không tin rồi, thế nhưng nếu đám cổ trùng ấy không tồn tại, vậy tại sao trên mảnh giấy vẫn ghi năm chữ "Hạ Thi Phệ Linh Kinh?" Mà sáu chữ hắn mới biết cũng nhắc tới cố trùng chia thu đông xuân hạ.
"Ừm! Có lẽ mười con trùng này vẫn có hậu duệ"
Thiên Vân nghĩ đến đây liền mở miệng hỏi em gái.
"Muội có biết đám cổ trùng ấy có con nào tên "Hạ thi" không?"
Tiểu Phượng nghe anh trai hỏi thì giật mình, quay sang nghi vấn truy hỏi.
"Ca! Sao huynh biết đám cổ trùng ấy có một con tên Hạ Thi? Không sai, một con trong đó có tên Hạ Thi Điệp"
Thiên Vân thấy em gái ánh mắt dò xét thì cười trừ, gãi gãi đầu nói.
"Thì ta đã nói với muội rồi, sáng nay đi tìm thái gia gia ta vô tình đọc một cuốn sách, bên trên viết về đám cổ trùng này a"
Tiểu Phượng vẫn còn nghi hoặc, thế nhưng nàng cũng không nghi ngờ anh trai mình, cuối cùng nàng nói.
"Ca! Huynh muốn tìm hiểu cũng không sao, thế nhưng đừng có dây dưa đến chúng nó.
Bọn chúng không phải là vật mà anh em ta có thể chạm tới.
Kì thực đừng nói anh em chúng ta, kể cả thái gia gia cũng chưa chắc dám động tới chúng".
Thiên Vân nghe vậy thì gật đầu lia lịa, hắn tuy không tin nhưng cũng không muốn làm em gái lo lắng.
Trong bụng hắn bây giờ thầm nghĩ "Cổ trùng thì sao chứ? Cuối cùng cũng chỉ là bọn bươm bướm, châu chấu gì đó thôi mà, tiện tay có thể chụp chết.
Lại còn bảo thái gia gia cũng chưa chắc dám động...!Thái gia gia là ai a? Đệ nhất cao thủ Đại Việt đó nha, không nhẽ đám côn trùng kia còn mạnh hơn cả tuyệt đỉnh cao thủ hay sao?"
Thấy anh trai mình không có vấn đề gì để hỏi nữa, Thu Phượng lúc này mới lấy kim chỉ, bắt đầu may vá quần áo.
Thiên Vân suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng cũng gạt bỏ mấy con côn trùng ra khỏi đầu.
Hắn lấy cớ ra ngoài hóng mát, bước khỏi cửa.
Ngoài sân từng cơn gió lạnh ùa tới, Thiên Vân mỉm cười, đầu óc lúc này tỉnh táo đến lạ, hắn móc mẩu giấy nhỏ ra, tiếp tục nghiên cứu.
Sáng sớm hôm sau, Thiên Vân vẫn như mọi ngày rời giường rửa mặt mũi, ăn cơm rồi đi làm, thế nhưng vừa ra đến cửa hắn liền quay lại.
Hắn vỗ vỗ cái đầu, khuôn mặt tái đi, bây giờ hắn mới nhớ ra hôm nay hầu phủ có khách tới, Dương Khiêm đã dặn hắn không được đi ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân chạy vội về phòng, thấy muội muội vẫn còn trong phòng liền mở miệng.
"Tiểu Phượng! Hôm nay hầu phủ có khách, chúng ta không cần đi làm"
Tiểu Phượng nghe vậy chần chờ hỏi.
"Sao thế? Ta không nghe tiểu Băng nói phải nghỉ a"
"Là Dương Khiêm hôm qua nói với ta, đầu óc ta không tốt, lúc nhớ lúc quên, may quá nếu không nhớ ra chúng ta lại tránh không được một trận đòn oan".
Thiên Vân lạnh run một cái, mới thở phào nói.
"Ừm! Thế cũng tốt".
Tiểu Phượng gật gật đầu trả lời.
Tuy hai anh em không làm việc sẽ không có tiền, thế nhưng đây là trường hợp bắt buộc, nàng cũng không dám chống lệnh.
"Muội muội! Hôm nay rảnh, hay muội kể cho ta nghe truyền thuyết Lạc Long Quân và Âu Cơ đi".
Thiên Vân ngồi trên cái chõng tre hai tay xoa xoa nói.
"Được! Truyện kể rằng..." Tiểu Phượng bắt đầu kể từ đầu đến cuối, Thiên Vân thì lắng nghe chăm chú lắm, nhiều lần hắn không khỏi vỗ tay khen Long Quân thật tốt.
Nghe xong truyện, Thiên Vân lại bắt đầu hỏi một số chữ hắn nhớ được trong mảnh giấy nhỏ.
Tối qua hắn ngẩn người hồi lâu, cũng đã nhớ được không ít.
Một canh giờ sau...
Thiên Vân lúc này đang chăm chú học viết chữ, thì bất chợt rùng mình một cái.
Hắn đứng phắt dậy quay sang nhìn em gái, chỉ thấy mặt mũi nàng cũng giống hắn, đều toát ra vẻ hoảng sợ.
Lời nhắn từ tác giả: Mọi người có lẽ ai cũng từng đọc qua truyền thuyết Lạc Long Quân và Âu Cơ rồi phải không ạ.
Trong truyện mình sẽ không kể lại nữa nhé.
Nếu các bạn chưa biết có thể tự tìm hiểu, mình sẽ để trống vì sau này còn rất nhiều tình tiết liên quan đến cổ trùng, cũng như các trận chiến của Lạc Long Quân được thêm vào.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi..