Bọn bắt cóc đưa Ngọc vào một căn nhà một tầng trong rừng, tuy nhiên nó được xây cao hơn nhà một tầng bình thường nên cửa sổ cách mặt đất khá cao, nếu như có ý định bỏ trốn theo đường này thì "lợn lành thành lợn què mất. …………
Lúc này đã là buổi chiều, mấy anh bạn của Ngọc thấy sự mất tích của cô thì không lấy làm ngạc nhiên lắm bởi họ nghĩ giờ cô đang vi vu ở đâu đó rồi.
…………
Còn đối với mẹ cô thì cho dù cô có mất tích cả tuần hay cả tháng thì bà cũng chả cần biết, đơn giản vì bà cũng nghĩ giống mấy anh kia.
………
Tối đến, bọn chúng mang cơm lên cho Ngọc ăn. Ngọc bị trói tay và chân nên không tự ăn được, một tên bón chi Ngọc ăn. Ngớc ngoan ngoãn ăn bởi lẽ cô nghĩ: "Bọn bị bắt cóc trong phim ngu thế không biết, bọn chúng cho ăn còn không thèm ăn để chết đói à. Phải ăn để mà còn có sức mà chạy trốn chứ!". Ăn xong, bọn chúng sang phòng bên ngủ. Cả đêm, Ngọc không ngủ, cứ ngồi cọ xát sợi dây thừng trói tay vào mép tường. Mãi tới tầm 3h sáng mới đứt. Ngọc mừng rỡ cởi nốt dây trói chân. Đeo cái cặp sách của mình bị vứt ở góc tường vào (may là bọn chúng chưa kịp lấy gì cả). Định ra mở cửa nhưng không được, bị khoá rồi. Ngọc mới nhìn qua cái cửa sổ, nhìn xuống mặt đất, không cao lắm nhưmg nhảy xuống thì chỉ có nước què chân. Nhìn quanh phòng chẳng thấy gì chỉ thấy mỗi cái ô. Ngọc loé ra một ý nghĩ: "A! phải rồi! Nhảy dù!". Ngọc cầm lấy cái ô, mở ô ra, ngọc ngồi chờ có đợt gió thì nhảy xuống. Vì đây là trong rừng có nhiều gió nên chưa đầy 5 phút sau đã có một cơn gió thổi tới. Ngọc cầm ô nhảy xuống an toàn. Ngọc vẫn còn nhớ đường tới đây. Lúc chúng đưa cô vào rừng cô đã lởi dụng lúc chúng không để ý đánh dấu x vào thân cây bằng chiếc nhẫn đinh đeo trên tay. Lần theo dấu, cô đến đưởc đường quốc lộ. Bắt xa taxi, đi qua quán cháo mà Bảo làm việc, cô bảo bác tài dừng lại, trả tiền cho bác, cô xuống xe. (Không kể đến bọn bắt cóc nữa, chắc chắn là không tìm thấy Ngọc rồi). Lúc này đã là 6h sáng mặt đường đông vui nhộn nhịp. Bối Ngọc che mặt đi đến chỗ Chấn Bảo bán hàng (đang bán hàng ngoài đường). Thấy Bảo đang nói cười vui vẻ với cô đồng nghiệp Gia Hân, tự nhiên Ngọc thấy tưng tức (cảm giác gì đây). Khoan đã, nụ cười của Bảo không ngờ lại đẹp như vậy, nó giống, giống với nụ cười trong mơ của Ngọc. Tự vỗ vào mặt mấy cái cho tỉnh, Ngọc nhìn cô nàng Gia Hân kia bán không được hàng liền bĩu môi.
Ngọc nghĩ: "Để tôi cho cô thấy, sức hút của Nam Châm"
Nghĩ rồi Ngọc tiến đến quầy bán, chỉ cần Ngọc đứng mỉm cười thôi là đã có hàng tá khách hàng đến mua cháo mà toàn là nam. Bán hết cháo rồi mà vẫn có người vây quanh. Chợt nghe tiếng bụng đói kêu inh ỏi. Ngọc gọi một anh vừa đến mua cháo.
Ngọc: "Tôi mua lại bát cháo được chứ!"
Anh ta: "Không cần trả tiền!" Nói rồi anh ta đưa bát cháo cho Ngọc rồi ra về. Bảo và Hân ngồi nhìn Ngọc ăn. Dù đang rất đói nhưng Ngọc vẫn ăn rất từ từ, nho nhã khiến cho hai người kia phải nể phục.
Hân: "Trông cậi như búp bê vậy, xinh quá, ngưỡng mộ quá!"
Bảo: "Xinh!"
Hân: "Tất nhiên, cậu ấy là công chúa của Shinhwa mà!"
Bảo: "Xinh! như con tinh tinh!"
Ngọc đập bàn: "Cậu nói cái gì?"
Bảo hỏi Hân: "Đấy! Cậu thấy chưa? Xinh, rất xinh kà đẳng khác (chỉ vào Ngọc) nhưng mà hơi tí là nhảy chồm chồm vào mồm nhười khác như con tinh tinh ý!"
Ngọc: "Nuốt nước bọt…hít…thở…hít…thở (Kìm nén cảm xúc)…"
Ngọc: "Tạm biệt! Hoàng Tử Nụ Cười!"
Nói xong Ngọc quay lưng về nhà!
hai người ở lại vẫn ngây ngốc không hiểu câu nói của Hàn Bối Ngọc. Hoàng tử nụ cười ư? ai chứ?
………