*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một người đơn giản luôn mong ước có một cuộc sống giản đơn...
Một kẻ ghét cô đơn nhưng vẫn cứ thích sự yên tĩnh, thích ở một mình...
Một kẻ luôn tôn thờ chủ nghĩa tự do...
Đó là một căn nhà nhỏ có với nhiều cửa sổ, có thể dễ dàng ngắm nhìn một góc thành phố từ trên cao.
Đó là những ngày để lòng thư thản, những ngày không phải bắt đầu vào mỗi sáng với công việc mình không hề thích, nhìn mặt những kẻ mình không thích nhưng vẫn phải tươi cười.
Những ngày cứ nằm lì ở nhà, không có việc quan trọng thì tuyệt đối không ra ngoài. Thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi. Ăn mặc xuề xòa cũng không ai để ý, thoải mái nhất là khi không cần mặc áo ngực, thậm chí vài ba ngày không gội đầu cũng chẳng sao.
Những ngày không còn phải quan tâm tới tiếng đồng hồ báo thức, cứ thế mà nằm ngủ một mạch tới tận trưa.
Những ngày mà ánh mặt trời rọi xuyên qua ô cửa, thức dậy vươn vai, mỉm cười chào ngày mới mà chẳng phải suy nghĩ những thứ mệt nhoài.
Những ngày mà tự mình đi chợ, tự tay nấu những món ăn mình thích, thích món mình nấu.
Rồi có những ngày gió bấc mưa ngâu, một chiếc giường đặt cạnh cửa sổ, một vài quyển tiểu thuyết hay bộ phim tình cảm dài tập, một chú cún nhỏ nằm im bên cạnh, một tách cà phê đen nghi ngút khói bay, một bài nhạc "On rainy days" nghe hoài không chán cùng văng vẳng bên tai tiếng mưa rơi lã chã... Và nếu lúc này cảm thấy bản thân yếu đuối, tôi có thể nằm cuộn trong chăn khóc thật to mà chẳng sợ ai nghe thấy, chẳng phải lo sợ rằng sớm mai có người sẽ nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình.
Hay là vào những ngày nắng nhẹ, vẫn bên chiếc giường nằm cạnh cửa sổ, vẫn lại một tách cà phê đen cùng một chiếc laptop, ở đấy ngày ngày tâm trạng không tốt thì lại cắm đầu vào viết lách.
Thi thoảng lại cùng lũ bạn thân xách ba lô lên và đi đâu đó, hoặc cũng có thể đi một mình...
Cứ thế sống một mình, một cuộc đời giản đơn mình luôn khao khát, một cuộc sống độc thân không vướng bận.
Thế nhưng người ta vẫn hay bảo, thường những thứ mình cho là đơn giản nhất, lại là những thứ không dễ dàng có được nhất...