Tôi đã ngồi ở đó suốt cả buổi, đã ngó nghiêng khắp nơi, đã đứng ngồi không yên khi muộn như vậy rồi mà cậu vẫn chưa tới.
Tôi hôm nay cứ như kẻ điên vậy. Cứ nghe tiếng xe từ ngoài cổng là lại nghĩ đó là cậu. Cứ thấy có ai mở cửa vào lớp cũng hy vọng người đó là cậu. Cậu có biết không? Câu mà tôi nói nhiều nhất hôm nay đó là "cậu làm ơn đến đi. Làm ơn!"
Thế nhưng lời thỉnh cầu của tôi lại chẳng có ai nghe thấy...:)
Tôi cứ chốc chốc lại sờ vào điện thoại, mở đoạn inbox của chúng tôi. Nhìn thấy cậu ấy trong trạng thái đang hoạt động, tôi an ủi bản thân rằng hãy còn sớm, chắc cậu chưa đi. Sau đó là hoạt động 5 phút trước... 15 phút trước rồi đến 30 phút trước. Ừm, tôi cũng lại nghĩ rằng cậu ấy đang trên đường tới.
Vậy mà cậu ấy cuối cùng cũng không tới.:)
Cậu ấy vẫn giữ vở văn của tôi nên hôm nay tôi phải chép bài vào giấy nháp.:)
Cậu ấy không giống tôi. Cậu ấy sẽ chẳng quan tâm đến việc chúng tôi còn ngồi cạnh nhau bao nhiêu ngày. Rằng chúng tôi sau này sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Rằng không gặp lại nhau nữa thì sẽ thế nào...
Cậu ấy thật bận rộn.:)
Cậu ấy rốt cuộc cũng chưa bao giờ chịu vì tôi mà xuất hiện, mà lo lắng, mà đau lòng. Cậu ấy chưa bao giờ...:)
***
Hà Nội, 15.06.2017...
Chỉ còn 1 ngày...
Nếu như, nếu như ngày mai cậu vẫn không đến thì người hối hận nhất vẫn sẽ là tôi. Vì tôi đã không ngờ tới việc hôm ấy thật ra là ngày cuối cùng còn được thấy cậu ấy phía bên trái mình...