Nhật Ký Ghẹo Nhau Của A A

Chương 23: Vở Kịch



Bài hát đã hát xong, người hát cũng rời khỏi sân khấu, chỉ còn lại đám đông vẫn đang háo hức không dừng.

Sự phấn khích của nữ sinh kia đã lắng xuống, cô quay lại mới thấy rõ chàng trai vừa mượn cây Lightstick đang mặc một chiếc áo đồng phục, đứng ở một góc yên tĩnh phía sau, thân hình cao gầy.

"Hội trưởng... Ngôn?"

Ngôn Kỳ giơ ngón trỏ lên "suỵt" một tiếng, sau đó trả lại lightstick cho cô:

"Cảm ơn cậu."

Lập tức xoay người rời khỏi.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu tiết mục kế tiếp:

"Câu lạc bộ tiếp theo sẽ biểu diễn dành tặng cho chúng ta là___ câu lạc bộ Street Dance..."

Cậu đi vào hậu trường, bên ngoài vang lên tiếng nhạc dance sôi động, tiếng la hét bùng nổ.

Nơi này cách sân khấu chính rất gần, tiếng trống bên ngoài gần như đập thẳng vào màng nhĩ, Ngôn Kỳ tạm thời mất đi thính giác, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên cạnh.

Cậu giơ tay hơi bịt tai lại, nhìn thấy phía sau có một nam sinh từ trong phòng hóa trang đi ra, cậu bước lên cản người đó lại hỏi:

"Bạn học này, cậu có thấy Diệp Dương không?"

Nam sinh đó lớn tiếng hỏi: "HẢ????"

Ngôn Kỳ lặp lại:

"Cậu có thấy Diệp Dương không?"

"CẬU_NÓI_LỚN_TIẾNG_MỘT_CHÚT!!!"

Ngôn Kỳ cũng nâng cao giọng: "Tôi nói___cậu có thấy___Diệp Dương không?"

Nam sinh nọ cuối cùng cũng nghe rõ, lắc đầu lớn tiếng trả lời:

"KHÔNG_CÓ_THẤY!!!"

Ngôn Kỳ: "..."

Cậu lặng lẽ đi vòng qua người này, chuẩn bị vào hậu trường tìm hắn.

Cậu lại nghe thấy nam sinh đó nói:

"Diệp thần không phải còn phải diễn kịch hả, hát xong là đi luôn rồi!"

Vở kịch là chương trình cuối cùng của buổi biểu diễn, các thành viên của câu lạc bộ kịch bây giờ có lẽ vẫn đang diễn tập trong lớp.

Thật ra Ngôn Kỳ cũng đoán Diệp Dương sẽ đi thẳng tới đó, nhưng phòng diễn tập hơi xa, hơn nữa sắp tới lượt Hội Học Sinh lên sân khấu, cậu không có thời gian tới đó, cho nên mới trực tiếp đến hậu trường để tìm hắn.

Tìm hết một vòng không thấy người nên cậu đành rời đi.

Màn biểu diễn của câu lạc bộ Street Dance kết thúc, tiếp theo là màn biểu diễn múa của câu lạc bộ Hoạt Hình, tiếp đến là của Hội Học Sinh.

Ngôn Kỳ định lấy di động ra thì thấy Thẩm Thanh và hai thành viên của dàn hợp xướng đang bước vào.

Thẩm Thanh cũng nhìn thấy cậu nên tiến lên hai bước:

"Bởi tui nói sao thính phòng không có ai, thì ra hội trưởng chạy qua đây____ cậu cũng tới tìm Diệp Thần hả?"

Ngôn Kỳ bỏ lơ cậu ta, vào nhóm các thành viên của dàn hợp xướng @Mọi người: Tập trung ở hậu trường nhé.

Câu lạc bộ Hoạt Hình lên sân khấu, các thành viên của dàn hợp xướng nhanh chóng tập hợp trong phòng thay đồ.

Các nữ sinh đã trang điểm trước trong thính phòng, nên chỉ cần dặm sơ lại trước khi lên sân khấu, trong khi nam sinh thì chỉ một vài người bị mụn khá nặng trên mặt nên cần bôi một ít kem che khuyết điểm.

Thẩm Thanh vòng tay sau đầu nhàn nhã dựa vào tường:

"Nói đến trang điểm, nhất định phải khen hội trưởng nhà chúng ta."

"Không sai, chủ nhiệm vậy mà còn muốn con trai tụi mình đánh má hồng lên sân khấu, thấy có hợp lý không?"

Một cô gái nói:

"Không phải trước đây tất cả nam sinh trong dàn hợp xướng đều phải trang điểm như vậy sao? Nếu không phải hội trưởng từ chối thẳng, bây giờ chắc chắn mấy ông đều phải đánh má hồng."

"Hahaha, phải nói là hội trưởng nhà chúng ta rất anh minh, kiểu này này, like thật to cho cậu ấy."

Ngôn Kỳ giơ tay gõ lên khung cửa:

"Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Xong rồi, xong rồi."

Cậu nghiêng đầu hướng về phía sân khấu nói:

"Vậy đi thôi, đợi phía sau sân khấu."

Tiếng nhạc House Dance trên sân khấu chính tắt dần.

Các nam sinh của dàn hợp xướng chà xát ngón tay, ngâm nga giai điệu bài hát mà họ sẽ biểu diễn một lúc.

"Tốc độ là bảy mươi dặm, tâm trạng thật là khẩn trương chớt mọe..."



"Ha ha ha ha ha, Thẩm Thanh mày hát cái gì zị!"

"Mày tích đức chút đi, không thôi một lát tụi mình hốt hết đó."

Bọn họ cười giỡn ầm ĩ một góc, Ngôn Kỳ đứng nhìn bên cạnh, khóe miệng cũng cong lên.

Các thành viên của câu lạc bộ Hoạt Hình rời khỏi sân khấu, một vài bạn nữ xinh đẹp quơ quạt chào hỏi họ:

"Cố lên nha, tụi tui rất mong chờ được thấy các cậu trên sân khấu."

"Tụi tui xuống sân khấu sẽ cổ vụ cho mấy cậu."

Nam sinh bên cạnh trêu chọc:

"Chùi ui, tui không biết mấy cậu còn thích nghe hợp xướng luôn đó nha!"

Đám nam sinh cũng vui vẻ hùa theo:

"Cổ vũ tụi tui hay cổ vũ cho hội trưởng zị ta?"

Ngôn Kỳ lười nghe bọn họ đùa giỡn, cậu vươn tay vỗ nhẹ gáy nam sinh đang nói chuyện, rồi đi thẳng lên sân khấu.

"Tiếp theo, mời các bạn thưởng thức tiết mục hợp xướng bài - "Chạy Trốn" do Hội Học Sinh trình diễn."

"Aaaaaa! Hội trưởng!"

"Tốc độ bảy mươi dặm, hội trưởng đẹp trai muốn chớt luôn!"

"Hôm nay thật là một ngày tốt lành. Sau khi nhìn thấy Diệp thần với hội trưởng, đây giống như thiên đường của mấy đứa nghiện sắc đẹp (Nhan Khống)* vậy!"

"Đúng vậy ó!!! tiếc là họ không diễn cùng tiết mục, chứ không tui bay lên trời theo hình xoắn luôn."

"Diệp thần còn diễn tiết mục cuối của câu lạc bộ Kịch nữa, thật sự siêu hóng luôn!"

"Chạy Trốn" là một tiết mục phổ biến trong các buổi biểu diễn của học sinh, nên dàn hợp xướng biểu diễn rất ổn định. Nếu có bất kỳ thiếu sót nào, có lẽ là do hội trưởng Ngôn được nhiều người mong đợi phải cầm gậy dẫn nhịp, quay lưng lại với khán giả suốt thời gian biểu diễn, rất khó để nhìn rõ mặt cậu.

Trên bậc thang cao nhất bên cạnh sân thể dục, một nam sinh cầm máy quay phim, phóng to máy quay đến điểm xa nhất, cậu ta hét to phấn khích vì những ngón tay trắng thon đang cầm gậy dẫn nhịp của Ngôn Kỳ:

"Phê quá chời, đúng là đãi ngộ cho mấy đứa u mê tay (Thủ Khống)*"

(Huynh/Muội Khống là khái niệm tương tự Brocon/Siscon, ám chỉ những người có sự yêu thích đặc biệt hoặc thái quá về anh chị em trong gia đình. Thủ Khống/ Nhan Khống/ Thanh Khống: lần lượt là u mê tay, nhan sắc, giọng nói, cũng có nghĩa yêu thích những thứ đó một cách quá đà.)

Có ai đó vỗ vào vai cậu ta.

"Gì đó?"

Người phía sau thấp giọng nói:

"Quay xong gửi cho tôi một bản, cám ơn."

Nam sinh nọ tức giận nói:

"Cậu không có điện thoại hả, không thể tự quay hả?"

Tất nhiên là chất lượng khi quay bằng điện thoại di động chắc chắn không tốt bằng thiết bị chuyên nghiệp. Cậu ta đã rất vất vả mới mượn được cái máy này, nên sao cậu ta phải chia sẻ nó với cái tên đột nhiên xuất hiện này chớ... ủa?

Mà sao giọng nói này nghe quen vậy nhỉ?

Nam sinh ngoái đầu nhìn lại, cả người run lẩy bẩy, Diệp Dương vội vàng giơ tay đỡ máy ghi hình giúp cậu ta.

Còn hối thúc: "Quay nhanh lên."

"..."

Diệp Dương nói xong cũng không để ý cậu ta nữa, dời ánh mắt trở lại sân khấu. Dàn hợp xướng đang chuyển sang phần điệp khúc, nhiều học sinh cũng đung đưa qua lại theo nhịp nhanh của bài hát.

Diệp Dương nhớ đến buổi biểu diễn hợp xướng ở trường cấp 2, lần đó Ngôn Kỳ khiến giáo viên khá đau đầu.

Dáng người cậu cao ráo, mặt đẹp trai, cậu rất nổi bật trong đám đông. Nhưng, tên nhóc này khi hát không có cảm xúc, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, tóm lại là rất dễ khiến người ta mất hứng.

Cuối cùng, giáo viên đưa cho Ngôn Kỳ một cây gậy dẫn nhịp nói:

"Em đẹp trai lắm, em ra làm nhạc trưởng đi."

Lúc đó cả lớp cười rộ lên.

Sau này, chỉ cần Ngôn Kỳ tham gia dàn hợp xướng, cậu sẽ là nhạc trưởng, cho dù đó là một bài hát nhẹ nhàng thế này.

Nhìn bóng lưng hờ hững trên sân khấu, Diệp Dương đứng một góc tưởng tượng lung tung, chợt nghĩ, nếu mình hôn Kỳ một cái không biết cậu ấy sẽ có biểu cảm gì.

"Quay... quay xong rồi." Nam sinh bên cạnh run run đưa máy quay sang.

Diệp Dương nhận lấy, mở video ra xem lại. Sau đó kết nối bluetooth rồi gửi qua điện thoại mình.

Suốt cả buổi nam sinh nọ không dám thở mạnh một hơi, cậu ta chỉ thở phào nhẹ nhõm khi hắn xoay người bỏ đi. Sau đó cậu ta nhanh chóng xem lại máy qua, mới phát hiện ra video mình vừa quay đã bị xóa, thậm chí không thể tìm thấy bản sao lưu luôn.

Sau khi hợp xướng kết thúc, Ngôn Kỳ trở lại hậu trường thì gặp thầy chủ nhiệm đến kiểm tra.

Chủ nhiệm khoa họ Hứa, tên cực kỳ giản dị là Văn Bân, ông có gương mặt nghiêm túc nhưng không khó chịu, đặc biệt là trước mặt những học sinh như Ngôn Kỳ, gương mặt lập tức trở nên hiền lành, ánh mắt nhân hậu, có thể nói là xuân về hoa nở.

"Em Ngôn." Hứa Vân Bân mặt mày vui vẻ chấp tay sau lưng đi đến cạnh Ngôn Kỳ:

"Màn trình diễn hợp xướng lần này các em làm tốt lắm."

Ngôn Kỳ cười lễ phép:

"Cảm ơn thầy ạ."

Thầy Hứa cực kỳ thích những học sinh có thành tích tốt, ông yêu thích giữ Ngôn Kỳ lại nói rất nhiều chuyện, mất cả một buổi ở hậu trường.

Khi ông rời đi Ngôn Kỳ nhìn đồng hồ, đã tám giờ ba mươi. Buổi diễn văn nghệ đã đi được nửa chặng đường, còn một tiếng nữa là đến lượt câu lạc bộ Kịch lên sân khấu biểu diễn.

Ngôn Kỳ lấy một chai nước khoáng trong phòng thay đồ, mở nắp uống vài ngụm để làm dịu cổ họng, mới đi về phía phòng diễn tập.

Trên đường tình cờ gặp hai nam sinh câu lạc bộ Kịch mang đạo cụ đến, Ngôn Kỳ lấy giúp bọn họ rồi hỏi:

"Diệp Dương có ở trong phòng diễn tập không?"

Hai nam sinh nhìn nhau đồng thời lắc đầu.

"Những người sắp lên sân khấu đều vào phòng thay đồ để thay trang phục, khi chúng tôi ra thì không có ai còn trong phòng cả."

"Nhưng thay xong chắc họ sẽ về lại đó."

Ngôn Kỳ trả lời:

"Tôi biết rồi, cảm ơn hai cậu."

Cậu đi đến cửa phòng diễn tập chỉ thấy những nữ sinh đã thay trang phục xong bên trong. Xoay người định vào phòng thay quần áo nam tìm thử thì đột nhiên nghe thấy có người kêu lên.

"Toa Toa chị sao vậy?"

Ngôn Kỳ dừng chân.

Cậu quay đầu lại, phát hiện sắc mặt của Hạ Toa tái nhợt, lông mày hơi cau lại, một tay cô ôm bụng, chắc chắn là đang rất đau.

Cô ấy đã thay xong trang phục biểu diễn, một chiếc váy bằng vải mỏng màu xanh nhạt với phần eo bó sát.

Chu Dĩ Lam nhanh chóng giúp cô nới lỏng váy ra.

Nhưng không có tác dụng gì, trên trán Hạ Toa đổ mồ hôi đầm đìa, cô gần như đau đến không chịu nổi.

Hạ Toa tựa vào Chu Dĩ Lam:

"Nhanh, nhanh, đỡ chị vào nhà vệ sinh."

"Được."

Chu Dĩ Lam đỡ cô ra ngoài, nhìn thấy Ngôn Kỳ đang đứng ở cửa thì hỏi:

"Hội trưởng! Sao anh lại ở đây?"



"Đến tìm Diệp Dương."

Ngôn Kỳ dừng một chút, sau đó nói:

"Nếu thực sự đau quá, thì nhớ đến phòng y tế."

Hạ Toa yếu ớt đồng ý.

Chu Dĩ Lam lập tức đỡ cô đi.

Ngôn Kỳ nghĩ một chút, không đi vào phòng thay đồ nam nữa, cậu đến phòng y tế trước, nhờ bác sĩ của trường lấy thuốc đau dạ dày cấp tính.

Cậu thấy Hạ Toa ôm bụng, không biết là do tiêu chảy hay là kỳ kinh nguyệt, vậy nên nhân tiện xin thêm thuốc giảm đau và băng vệ sinh.

Khi Hạ Toa từ nhà vệ sinh đi ra, cô thấy Ngôn Kỳ đưa mình một chiếc túi nhựa màu đen, lúc mở ra xem cô sửng sốt hồi lâu, mắt cũng hơi đỏ lên:

"Cảm ơn hội trưởng."

Giọng cô rất mệt mỏi, phần vì cơ thể đang yếu ớt, phần vì cảm thấy có lỗi.

Chu Dĩ Lam đứng bên cạnh hỏi cô:

"Toa Toa, lát nữa chị lên sân khấu diễn nổi không?"

Hạ Toa lắc đầu.

Chu Dĩ Lam ài một tiếng:

"Vậy làm sao giờ ta?"

Ngôn Kỳ hỏi: "Không còn ai khác diễn thay sao?"

"Không có đâu hội trưởng." Chu Dĩ Lam rầu rĩ nói:

"Câu lạc bộ của tụi em không có nhiều thành viên, hầu hết đều được phân vai hết rồi, những người còn lại hoàn toàn không thuộc lời thoại, cũng chưa bao giờ diễn tập, sao mà diễn cùng với Diệp thần được?"

Cô gái đóng vai Helena bên cạnh đột nhiên nói:

"Nói cách khác, bây giờ chúng ta cần tìm một người quen thuộc với lời thoại, đã từng tham gia diễn tập và có thể đối diễn với Diệp thần hả?"

Hạ Toa gật đầu: "Chính xác."

Chu Dĩ Lam bất lực buông xuôi:

"Nhưng giờ tụi mình có thể tìm đâu ra một người như vậy đây? Mọi người trong buổi diễn tập của tụi mình đều có vai cả rồi."

Ngôn Kỳ đứng nép sang một bên, đột nhiên cảm thấy có điềm không lành.

Vừa xong là thấy Hạ Toa đột nhiên ngẩng đầu lên:

"Thật ra thì người đứng xem cũng có thể tính là tham gia đúng không? Ít nhất cũng từng xem rồi."

Đôi mắt Chu Nhất Lan cũng sáng rực:

"Đúng vậy, hơn nữa người sửa kịch bản nhất định là người quen thuộc với lời thoại nhất."

"Helena" vỗ tay:

"Đúng vậy! Nếu là hội trưởng, cậu ấy nhất định có thể đối diễn Diệp thần."

Ba người đồng loạt quay đầu lại:

"Hội trưởng à, cứu vớt mấy đứa trẻ này đi!"

Ngôn Kỳ: "...???"

Năm phút sau, Ngôn Kỳ bước vào phòng thay đồ nam với một chiếc áo lụa đen thêu hoa văn màu trắng sẫm, một chiếc quần bút chì vừa vặn và một đôi bốt cổ ngắn.

Bên trong không có ai, Diệp Dương và các thành viên nam khác chắc là thay xong trang phục vào hậu trường rồi.

Ngôn Kỳ đóng cửa lại, nhìn chiếc áo trên tay là muốn thở dài.

Ban đầu Chu Dĩ Lam và những người khác muốn cậu mặc váy.

Yêu cầu này hơi quá đáng, Ngôn Kỳ không phải là thành viên của câu lạc bộ Kịch, nhưng bị kéo đến làm nhân công tạm thời còn phải mặc váy.

Giống lời con người sẽ nói à?

Chắc bọn họ cũng cảm thấy mình đuối lý, cuối cùng lôi bộ trang phục mới này ra, nói rằng đó là một bộ trang phục dư ra sau lần bị bọn côn đồ đập phá, vốn là dùng để dự phòng cho Diệp Dương.

Nghe có vẻ hợp lý, nhưng Ngôn Kỳ cảm thấy rằng mình đang bị tính kế.

Từ việc mời cậu đi xem các buổi diễn tập, đến việc xem các màn diễn của Hạ Toa, đến tai nạn đột xuất hôm nay, và cả trang phục bổ sung này.

Một cái vẫn có thể nói là trùng hợp, nhiều cái hợp lại như vậy cơ bản là không có khả năng.

Nhưng cơn đau bụng của Hạ Toa không giống như giả vờ, có lẽ cô ấy đã tự uống một ít thuốc xổ, trên nôn, dưới tả đi WC mấy lần rồi.

Mục đích sắp xếp của bọn họ không gì khác hơn là để cậu giúp đỡ trong buổi diễn, về phần là tăng độ nổi tiếng của vở kịch hay để cậu và Diệp Dương diễn chung một sân khấu, Ngôn Kỳ cũng không thèm tìm hiểu.

Tình huống trước mắt bây giờ chính là, Hạ Toa thực sự không thể lên sân khấu, còn cậu là ứng cử viên thích hợp duy nhất.

Ngày thường khi Ngôn Kỳ đến câu lạc bộ Kịch các cô bé này đều rất nhiệt tình, bận trước bận sau tìm đủ thứ chiêu đãi cậu.

Việc mà cậu có thể giúp đương nhiên cậu sẽ giúp.

Ngôn Kỳ thay trang phục biểu diễn, cài cúc áo sơ mi, đứng nhìn trước gương, vuốt phẳng những nếp nhăn ở góc trang phục.

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa.

Chu Dĩ Lam ở bên ngoài hỏi:

"Hội trưởng anh thay đồ xong chưa? Còn có nửa tiếng thôi, chúng ta phải tranh thủ trang điểm."

Ngôn Kỳ lên tiếng đáp lại cô rồi mở cửa.

Mắt Chu Dĩ Lam sáng lên, cô chấp tay trước ngực nghiêng đầu nhìn:

"Đẹp quá hội trưởng ơi! Mắt nhìn của em quả nhiên tốt cực kỳ, lúc mới nhìn thấy bộ đồ này là em nghĩ ngay nó nhất định sẽ hợp với anh."

Ngôn Kỳ: "..."

Cô bé này, cô không nhận ra mình bại lộ cái gì rồi sao?

"Đợi lát nữa tụi em trang điểm cho anh xong, anh lên sân khấu chắc chắn là chí mạng luôn."

Ngôn Kỳ trầm lặng:

"Có thể không trang điểm không?"

Cậu là một thằng A thẳng băng, cậu thật sự không đánh giá cao việc trang điểm cho con trai.

Chu Dĩ Lam nói: "Yên tâm đi hội trưởng, ngũ quan anh như vậy đủ ưu tú rồi, tụi em không phiền anh đâu, chỉ làm nổi bật các đường nét để anh không bị ánh đèn sân khấu át luôn là được."

Vừa nói, cô vừa lấy di động ra mở album ảnh cho Ngôn Kỳ xem:

"Anh xem, mấy tấm này là tụi em trang điểm cho những nam sinh khác nè."

Ngôn Kỳ nhìn xong thì hơi cau mày.

Chu Dĩ Lam nhanh chóng lướt tìm ảnh Diệp Dương:

"Nhìn của Diệp thần nha, có tính tham khảo hơn."

Trong bức ảnh là nửa nghiêng khuôn mặt của Diệp Dương, mi mắt rũ xuống, hốc mắt sâu sống mũi như được điêu khắc, các đường nét trên khuôn mặt trang điểm Âu hóa, tóc uốn xoăn thể hiện khí chất lãng tử đa tình của Lysander.

"Sao hả hội trưởng, như này được không?"

Ngôn Kỳ nhìn bức ảnh gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi:

"Diệp Dương có biết không?"



Chu Dĩ Lam sững người một lúc, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Không biết! Nhóm người Diệp thần đã vào hậu trường rồi, em gửi tin nhắn WeChat cho anh ấy mà anh ấy vẫn chưa trả lời."

Ngôn Kỳ khẽ cười:

"Bạn diễn đổi thành tôi, nếu cậu ta không hài lòng thì sao?"

"Sao lại thế được?" Chu Dĩ Lam vỗ ngực cam đoan:

"Anh ấy nhất định rất hài lòng, còn có thể cho một cái đánh giá năm sao á!"

Nói xong còn giơ ngón tay cái lên.

"Vậy được rồi, đi thôi."

Ngôn Kỳ giơ tay nhìn đồng hồ, kim giờ vừa chạy qua số chín.

Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ có thời gian gặp Diệp Dương ở hậu trường trước khi biểu diễn.

Không ngờ trang điểm cũng mất 20 phút, còn phải làm tóc, phòng tổng duyệt lại cách hậu trường hơi xa.

Ngôn Kỳ phải chạy thẳng hết tốc lực qua đó.

Đi được nửa đường đã nghe thấy đối thoại từ sân khấu chính truyền đến, là giọng của Diệp Dương.

"Giống như khi cô yêu ngài ấy, chỉ mong Demetrius cũng yêu cô."

Ngôn Kỳ nhớ rằng đây là thoại mà Lysander đã nói với Helena vào đêm trước khi anh và Hermia bỏ trốn. Phần tiếp theo là đoạn độc thoại của Helena, trước khi cô ấy đi thông báo cho Demetrius.

Trong cảnh tiếp theo, Lysander và Hermia gặp nhau tại địa điểm đã bàn bạc, cùng nhau chạy trốn vào rừng.

Cậu phải có mặt trước cảnh này.

Ngay bên dưới sân khấu chính là một biển người tối om và vắng lặng.

Kịch khác với các tiết mục khác, người xem cần giữ im lặng, tất cả các học sinh đều tập trung vào sân khấu và cố gắng không tạo ra tiếng động, mặc dù nam chính đẹp trai đến mức họ thật sự muốn hét to.

Tuy nhiên lúc này vẫn có một số học sinh vẫn thì thầm với nhau:

"Vở kịch diễn ra bao lâu rồi nhỉ? Sao Hermia vẫn chưa xuất hiện, cô ấy không phải là nhân vật chính sao?"

"Ừ, tui đã xem phiên bản gốc. Hermia cũng có thoại trong cảnh cha cô ấy buộc tội Lysander trước mặt Công tước, nhưng họ không để nó vào vở diễn, chắc là kịch bản đã có thay đổi."

"Kịch bản gốc dài lắm nên chắc họ sửa lại rồi, nhưng chẳng phải có hơi..."

"Mọi người nghiêm túc thật á, không giống tui, tui chỉ cần thấy Diệp thần đứng trên sân khấu."

Trên sân khấu, màn độc thoại của Helena đã kết thúc, sau đó cô ấy đi thông báo cho Demetrius. Cảnh tiếp theo đó sẽ là cảnh Lysander và Hermia chạy trốn.

Ánh đèn sân khấu mờ ảo, dưới khung cảnh đêm đen, Lysander do Diệp Dương diễn đang đợi cô người yêu đã đồng ý bỏ trốn cùng hắn.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng theo phong cách cổ điển với chiếc quần bút chì màu đen được sơ vin trong gấu áo, đặt cắt may hoàn hảo theo tỷ lệ cơ thể, mái tóc đen hơi xoăn, mang một khí chất thi sĩ lãng mạn, đa cảm.

"Tui cảm thấy khi đứng lên, chân của Diệp thần còn cao hơn tổng thể người tui luôn."

"Ủa mà sao Hermia vẫn chưa tởi nhỉ? Không phải bây giờ cô ấy nên ở trên sân khấu rồi sao?"

"Ờ, Lysander chờ ở đây lâu rồi á, không đúng lắm thì phải?"

"Có phải đột nhiên xuất hiện vấn đề gì không nhỉ?"

"Vậy còn diễn không ta?"

Tiếng bàn tán càng lúc càng ồn ào, bên cạnh sân khấu truyền đến một tiếng "ầm".

Cánh cửa trong bối cảnh sân khấu được mở ra.

Nam sinh nọ xuất hiện ở sau cánh cửa, cậu mặc quần bút chì, mang Boot cổ ngắn, áo sơ mi cổ điển màu đen sang trọng, hoàn toàn trái ngược với Diệp Dương. Cậu dường như vừa chạy một mạch đến đây, có thể thấy được lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu dưới ánh đèn.

Diệp Dương ngước mắt lên, hai người ở hai đầu sân khấu đối mắt với nhau, một trắng một đen tương phản lẫn nhau.

Ngôn Kỳ vịn cửa hít một hơi, sau đó tay trái cậu đặt sau eo, tay phải đặt lên ngực trái, khom người lễ chào Diệp Dương.

"Xin thứ lỗi vì để chàng phải đợi, Lysander thân yêu của ta. "

Khán giả trầm mặc.

Sau đó...

Tòa trường bùng nổ.

"AAAAAAAAA!"

"Tui bị nổ thành pháo hoa luôn rồi!"

"Còn chạy trốn gì nữa! Xin hai người hãy cưới luôn đê!"