Đến chạng vạng, hoàng cung mở tiệc. Chỗ ngồi trong điện chia thành hai bên: bên trái là các vương công quý tộc của nước Tụng, trọng thần triều đình; bên phải là sứ đoàn nước Diên. Mỗi người đều mặc áo gấm đẹp đẽ, bộc lộ khí thế của quốc gia mình.
Ở trên điện, tiểu Hoàng đế cùng với Hoàng thái hậu ngồi sau rèm. Tiểu Hoàng đế mặc long bào rất trang trọng, ngồi trên long ỷ rực rỡ, khí thế phi phàm, chỉ liếc mắt một cái đã thấy rất có cảm giác quân lâm thiên hạ!
Đương nhiên, đó là nếu hắn ta không mở miệng!
“Tiểu Bùi này!” Theo thói quen, hắn ta lại gọi cái tên này lên.
Chúng đại thần nghe thấy đều nhíu mày, bọn họ đã quen cách xưng hô thái quá của Hoàng thượng, nhưng đây đều là chuyện trong nhà với nhau, giờ có người ngoài ở đây, sao có thể xưng hô như thế được? Chuyện xấu trong nhà đừng rêu rao ra ngoài!!!
Hoàng thái hậu cũng ngẩn người, sau đó khụ một tiếng ngắt lời tiểu Hoàng đế, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thân phận của sứ giả rất đặc thù, không thể xưng hô như vậy được.”
“Dạ?” Tiểu Hoàng đế quay lại, nhìn mẫu thân của mình hơi nghi hoặc, không gọi là tiểu Bùi vậy thì phải gọi là gì?
Hoàng thái hậu tiếp tục nhỏ giọng nói: “Hoàng nhi phải cho sứ đoàn một sự tôn trọng tối thiểu!”
À — tiểu Hoàng đế hiểu rồi. Trước khi đăng cơ, hắn luôn gọi các đại thần là ‘mỗ đại nhân’, sau đó làm Hoàng đế, mẫu hậu nói thân phận của hắn ta tôn quý, cứ gọi thế không ổn. Sau khi nghe nói vậy, hắn ta hơi khó xử nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nghĩ chức vị của mình cao hơn bọn họ một chút, nhưng lại cũng không thể tỏ ra quá xa cách, nếu vậy — thì gọi thân mật là “Tiểu mỗ” đi!
Có điều, hiện giờ phải tôn trọng người ta, mà ‘tiểu Bùi’ thì không ổn, vậy…
“Lão Bùi này!” Tiểu Hoàng đế lại mở miệng vàng.
Hoàng thái hậu và chúng đại nhân đều run run khóe môi — ngài im lặng cả nửa ngày mới nghĩ ra cái này đấy à?!
Tiểu Hoàng đế lại nhanh chóng cảm thấy không ổn, hắn ta nhíu mày nhìn Hoàng thái hậu: “Con gọi y là lão Bùi, vậy sau này gặp cha của y con gọi là gì?”
“…” mặt hoàng thái hậu vặn vẹo, móng tay dài thật dài túm lấy áo bào trên người mình, giống như đang cực lực kìm nén gì đó, một lúc lâu sau bà mới khôi phục vẻ mặt hiền hòa: “Hoàng nhi không cần lo lắng, Huệ đế của nước Diên đã băng hà nhiều năm rồi.”
Lão c.h.ế.t lâu như thế rồi, con muốn gặp ma à?!
Tiểu Hoàng đế và Hoàng thái hậu nhỏ giọng nói chuyện, Bùi Thụy Hòa đã có chút mơ hồ, y thoáng nghe thấy phía sau rèm có người gọi Bùi Bùi gì đó. Vì cách tấm rèm che, y không nhìn rõ long nhan của hoàng đế nước Tụng, trong lòng thầm hừ khẽ, vị Hoàng đế trong truyền thuyết này tuy nhỏ tuổi nhưng tâm địa lại vô cùng thâm hiểm, hơn nữa cũng rất thủ đoạn, luôn g.i.ế.c người ta không kịp trở tay khi người ta đang lơ đãng! Như vậy, y cũng phải chú ý giữ cảnh giác!
Mà khi tiểu Hoàng đế biết mình không cần phải lo nhiều, lại cao hứng hẳn: “Lão Bùi này, trẫm có một chuyện muốn hỏi ngươi.”
“…” Bùi Thụy Hòa ngớ ra một lúc mới hiểu là Hoàng đế nước Tụng đang nói chuyện với mình, tuy y hơi khó hiểu với cách gọi “Lão Bùi” này, nhưng nghĩ có lẽ đây là tập tục của nước Tụng, liền nhanh chóng đáp lời, cung kính nói: “Mời bệ hạ cứ hỏi!”
“Thật ra cũng không có gì, trẫm chỉ rất ngạc nhiên vì sao ngươi lại đội cái mũ kỳ quái như vậy?!” — Ừ, khi lần đầu tiên nhìn thấy y, hắn đã rất băn khoăn, cái mũ to như thế, che kín hết cả đầu, y không thấy nóng sao?!
Tống Thế An nghe vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Khuôn mặt trắng nho nhỏ của Bùi Thụy Hòa hết đỏ lại xanh — quả nhiên là thâm hiểm thủ đoạn, biết rõ nhược điểm của người ta còn cố tình khiến người ta đã không nói rõ được còn phải nuốt mật vào lòng! Hừ, nhìn nụ cười sung sướng trên nỗi đau của người khác của Tống Thế An kìa, ta không tin ngươi không biết chuyện!
Trời mới biết, y bị ném vào đầu nên bị thương tới giờ còn chưa khỏi! Vì để tiện bôi thuốc, đầu y đã bị cạo gần như tên trọc rồi, đến giờ còn chưa mọc tóc lại đây! Nếu y không dùng mũ che đi, chẳng phải sẽ mất hết thể diện vương triều Bùi thị của nước Đại Diên y sao?!
Đúng là bụng dạ đen tối!
Lúc này, suy nghĩ một lúc lâu sau, rốt cuộc tiểu Hoàng đế cũng nhớ ra là có chuyện gì, hắn không khỏi chứng thực với Tống Thế An: “Đây có phải là do nữ anh hùng của trẫm gây nên không?”
Tống Thế An mỉm cười gật đầu rất hàm súc.
Bùi Thụy Hòa tức đến nổ phổi, ngươi còn gọi người đàn bà ghê gớm đó là nữ anh hùng sao?! Ngươi có ý gì?! Có muốn đàm phán nữa không hả?!
Có điều, y chỉ có thể nén giận! Chính y sai người ám sát trước mà! Y mới là người đuối lý!
Hừ, các ngươi cứ hạ nhục đi! Bản vương nhịn! Dù sao điều kiện đàm phán cũng đủ hạ nhục các ngươi rồi!
Đúng lúc này, ngự thiện phòng đã bê các món ăn ngon đến.
Vì vậy, trong điện nhất thời sôi nổi, ly vàng đ ĩa bạc khay ngọc, tỳ bà sáo nhị tưng bừng, mỹ nhân liên tục di chuyển eo xinh, hát ca mừng đất nước thái bình, dân chúng yên ổn.
Bùi Thụy Hòa không có lòng dạ nào mà thưởng thức, y thầm nghi hoặc đồ ăn trước mặt. Trên bàn bọn họ bên này bày đầy thịt cá, mà trên bàn đối diện lại chỉ bày từng đ ĩa từng đ ĩa điểm tâm. Tuy rằng điểm tâm rất đa dạng nhiều chủng loại, nhưng không khỏi quá bủn xỉn rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?!
“Bệ hạ, vì sao món ăn của hai nước khác nhau?” Bùi Thụy Hòa không kìm được liền hỏi.
“Chuyện này à, vì quốc khố của trẫm trống rỗng rồi, nên có thể tiết kiệm là tiết kiệm. Nhưng các ngươi từ xa tới, cũng không thể sơ sài được, vì thế, các ngươi ăn thịt, trẫm và con dân của trẫm ăn mấy thứ này được rồi.” Nói xong, tiểu Hoàng đế lại nhét một miếng bánh thủy tinh gạo nếp nhân thịt vào miệng.
Tiểu Hoàng đế nói lời này là nói thật, nhưng Bùi Thụy Hòa lại suy đoán ra thành rất nhiều lớp ý. Bệ hạ than nghèo kể khổ, có phải là định chờ đến lúc đàm phán, cò kè xin giảm tiền bạc không? Hắn không dám bê trễ chúng ta, liệu có phải là đã sinh lòng sợ hãi đối với nước ta không? Xem ra nước Tụng đúng là thùng rỗng kêu to!
Nghĩ vậy, Bùi Thụy Hòa rất hài lòng ăn thịt cá.
Bản vương ăn thịt, các ngươi lo mà ăn tiểu điểm tâm của các ngươi đi!
Có điều, sự đắc ý của Bùi Thụy Hòa không duy trì được lâu, vì y phát hiện ra, ngày đầu tiên, y ăn thịt cá, ngày thứ hai, y ăn thịt cá, ngày thứ ba, y cũng ăn thịt cá…
Đến ngày thứ bảy, sứ đoàn vừa nhìn thấy thịt cá đã muốn nôn ọe. Không thể nào ăn uống ngon lành như ngày đầu tiên được nữa, càng không thể lộ ra ánh mắt đắc ý với các đại thần nước Tụng mà bọn họ vốn khinh thường nữa.
Bởi vì, khi bọn họ không ngừng ăn thịt cá, thì mọi người cũng vẫn chỉ ăn điểm tâm, có điều họ càng ăn càng khỏe, càng ăn càng muốn ăn them, cuối cùng, mỗi ngày đều mang ánh mắt mong chờ đến bữa chiêu đãi.
Bởi vì — điểm tâm của bọn họ mỗi ngày đều đổi mới, không trùng món nào!!!
Ai nói điểm tâm ở nơi nào cũng chỉ có một loại như vậy? Tô Đường vắt hết óc viết ra một thực đơn dài thật dài. Đàn ông vốn không thích ngọt, nên yến hội lần này dùng điểm tâm nhân thịt là chính. Làm nhiều ăn dễ ngán, nàng lại nghĩ cách đa dạng hóa phương pháp rán, nướng, xào, hấp, luộc… y như nấu đồ ăn thông thường. Ăn hết bột gạo thấy chán miệng rồi, thì nhân bánh lại kết hợp thêm rau củ thịt thà, đừng nói trong điểm tâm của ta không có thịt, chẳng qua là vì nó nấp hơi kỹ thôi.
Ví dụ như, thực đơn của ngày đầu tiên: Mở đầu là hai món ‘rau trộn’ khai vị: Bánh giòn tan và bánh gà hấp chua cay; sau đó là bốn món ‘ăn nóng’: bánh bao xanh nhỏ bột gạo nếp rau chân vịt bọc thịt băm măng tươi hấp, bánh trâu xào liễu vàng óng, bánh vừng hải sản nguyên hương nguyên vị, bánh thịt ngũ vị xốp giòn; tiếp theo nữa, là canh bánh cá sóng xanh, từng bát canh thơm ngào ngạt…
Nhìn dáng vẻ ăn uống sung sướng của bọn họ, Bùi Thụy Hòa càng ngày càng bực bội, mà khi y biết những món điểm tâm kia đều do người đàn bà ghê gớm đó chế biến, y lại cảm nhận sâu sắc rằng nhất định họ cố tình!!!
Nhất định là như vậy!!!
Các món ăn ngon tiếp diễn, đàm phán hòa bình cũng đồng thời diễn ra.
Điều kiện của nước Diên là hai mươi lượng để chuộc dân, năm mươi lượng chuộc binh lính, năm trăm lượng để chuộc tướng. Tuy hai nước đều có tù binh nhưng trong tay nước Diên có nhiều hơn nước Tụng rất rất nhiều. Hai bên cùng trừ đi, cuối cùng còn lời ra đươc mấy nghìn vạn lượng bạc trắng. Nếu nước Tụng đồng ý, nước Diên có thể trả lại cả một vùng đất rộng lớn mà họ chiếm giữ ở biên giới — dù sao họ cũng đã cướp bọc gần sạch ở nơi đó rồi, trả lại cũng chẳng sao. Bọn họ hiện giờ không thiếu người không thiếu đất, chỉ thiếu nhất là bạc.
Nước Tụng cũng rất thiếu bạc, nhưng bọn họ không thể chịu được khi thấy tướng sĩ dân chúng của nước mình không được quay về, vì vậy, triều thần từ trên xuống dưới đều đồng ý điều kiện này, đương nhiên, phương diện giá cả còn phải cân nhắc một phen.
Ngươi đặt giá trên trời, ta trả tiền dưới đất, thế thôi!
Chuyện cò kè mặc cả Tống Thế An không thích làm cũng không muốn làm. Theo hắn, so với việc cho bọn họ mấy nghìn vạn lượng bạc trắng, thì thà để hắn tập kết quân đội đánh mạnh một trận cho xong! Có điều, hiển nhiên là không có ai đồng ý.
Tống Thế An rất buồn phiền, mà chuyện còn buồn phiền hơn, là cả ngày Tô Đường bận rộn trong cung, đã lâu lâu lắm rồi hắn không gặp nàng!
“Quả nhiên, một ngày không gặp tựa ba thu, theo ta được biết, sáng hôm qua chúng ta còn gặp cháu dâu ta ở trong cung, tính ra cũng đã một ngày rồi, à không, là ba năm, quả nhiên, lâu thật là lâu! A ha ha!” Nghe Tống Thế An hiếm khi phàn nàn một câu, Triển Dịch Chi không kìm được liền trêu tức.
Sáng nay, khi Tống Thế An hạ triều lại gặp Triển Dịch Chi đang chạy từ trong phủ Hầu gia ra. Triển Dịch Chi nghe nói phường rượu ở thành Nam mới có loại rượu mới, liền kéo Tống Thế An sắc mặt không tốt đi thẳng tới đó.
Hai người đến phường rượu mới thấy quả nhiên bên trong đầy chật người. Triển Dịch Chi là một kẻ rất ham vui, đẩy đám người kia ra để chui vào trong, còn kéo cả Tống Thế An vào theo.
Ở giữa đám người có một chiếc bàn lớn, trên bàn đầy vò rượu ngả nghiêng, mà bên cạnh bàn, có hai người đàn ông đang đứng, cầm vò rượu tu ừng ực.
Một người Triển Dịch Chi có biết, là tay ‘Ngàn ly không say’ nổi danh kinh thành, coi rượu như mạng sống, rất thích đấu rượu với người khác, mà chưa từng thua bao giờ. Lúc trước Triển Dịch Chi cũng từng đấu với y một lần, kết quả có thể tưởng tượng được. Có điều, mấy năm nay tên này đã uống đến không có địch thủ ở kinh thành, ai còn dám tìm y đòi đấu rượu nữa?
Nhìn về phía người còn lại, Triển Dịch Chi chỉ thấy hắn ta mặc một bộ đỏ như lửa, vô cùng đ ĩnh đạc, tóc đen buộc lên cao, chỉ để lại một chút trước trán, càng thêm vẻ phóng khoáng. Lúc này, hắn ta đang giẫm một chân lên ghế, một tay ôm vò rượu, ngửa đầu uống ừng ực, khí thế vô cùng cuồng dã…
Khi hắn ta uống xong đặt vò rượu xuống để lộ ra cả khuôn mặt, Triển Dịch Chi vô cùng bất ngờ — đôi mắt đen sáng ngời, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn, còn cả nụ cười quyến rũ nơi khóe môi kia…
Triển Dịch Chi cảm giác tim mình như ngừng đập, chẳng riêng gì hắn ta, mà ngay cả Tống Thế An coi sắc đẹp là mây bay gió thoáng, sau khi nhìn thấy dung mạo hắn ta cũng không thể không ngẩn người —
Người đàn ông này, đẹp lại quyến rũ!
“Choang” một tiếng, vò rượu rơi xuống đất, vỡ nát. Ngàn ly không say lảo đảo bước chân, nói: “Không được, không được, ta không uống được nữa!”
Người đàn ông áo đỏ cười lanh lảnh: “Vậy là ngươi nhận thua?”
“Thua, thua!” Ngàn ly không say vội xin thua.
“Nhận thua thì lấy bạc ra đây! Năm trăm lượng, không thiếu một xu!” Người đàn ông áo đỏ hếch cằm nói.
“Ôi!” Ngàn ly không say ủ rũ, y làm sao có nhiều bạc thế được! Y nghĩ chắc chắn mình sẽ thắng nên mới dám đánh cuộc, hơn nữa, người này tuổi còn trẻ, cũng không thấy có vẻ có tửu lượng tốt, làm sao biết được hắn ta lại là “Vạn ly không đổ” chứ?!
Không có tiền, làm sao bây giờ?
Vậy thì phải nhanh chóng chuồn thôi! Dù sao y cũng là dân vô gia cư, bốn biển đều là nhà!
Ai ngờ, y vừa đẩy đám người để chen ra cửa, người đàn ông áo đỏ kia phi thân một cái đã tới trước mặt y, lại tung một cước đạp Ngàn ly không say quay về bàn.
Rầm, choang… vò rượu trên bàn bị rơi vỡ nát trên mặt đất.
Người đàn ông áo đỏ lấy một cây gậy gỗ bên cạnh, cắm mạnh vào giữa bàn, uy hiếp: “Ngươi dám chạy nữa, thì cây gậy này sẽ cắm thẳng vào trái tim của ngươi!”
Ngàn ly không say sợ đến xám ngoét mặt, mọi người cũng hoảng sợ, hai người Triển Tống nhìn nhau — người này thật bản lĩnh!
Triển Dịch Chi không nhìn được nữa, bước tới nói: “Có cần phải thế không?! Không phải chỉ là thua rượu nợ năm trăm lượng không trả thôi sao, có cần phải lấy mạng người ta không?”
Người đàn ông áo đỏ nghe có người nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Triển Dịch Chi, lại nhìn Tống Thế An bên cạnh hắn ta, khóe miệng nhếch lên cười: “Với ta mà nói, thì đây không phải vấn đề năm trăm lượng, mà là vấn đề liên quan đến chữ tín của một người đàn ông!”
Ngàn ly không say sợ đến phát khóc: “Nhưng ta thực sự không có năm trăm lượng! Xin ngài thương tình bỏ qua cho ta đi! Tiểu Triển đại nhân, ngài cứu ta với!!!”
Nhìn bộ dạng hèn mọn của y, người đàn ông áo đỏ cười nhạt: “Chẳng lẽ người của nước Tụng các ngươi nói không giữ lời như vậy sao?! Tự tâng bốc mình, đến khi thua lại chống chế, hừ!”
Hắn ta nói câu này, mọi người đều xôn xao! Thì ra người này không phải người của nước Tụng!
“Ngươi là người trong sứ đoàn nước Diên?” Tống Thế An nheo mắt. Hiện giờ người nước ngoài ở trong kinh thành mà có thể đi lại quang minh chính đại cũng chỉ có sứ đoàn nước Diên.
Người đàn ông áo đỏ quan sát Tống Thế An một lúc, cười lạnh: “Ta là ai không cần ngươi phải xía vào!”
Khi bọn họ đang nói chuyện, Ngàn ly không say thừa dịp người đàn ông áo đỏ kia không kịp đề phòng, liền bật người chạy đi, để lại một câu rất vô lại — “Đòi tiền không có đâu, đòi mạng thì có một cái!”
Ánh mắt người áo đỏ kia lạnh đi, rút cây gậy gỗ phi sang, đồng thời cũng lao người đuổi theo.
Triển Dịch Chi giật mình, vội phi thân đón lấy cây gậy lấy mạng người kia, mà Tống Thế An cũng ra tay ngăn cản người áo đỏ lại. Thân hình nhất thời bay lên, chưởng phong ầm ầm.
Một lúc lâu sau, Tống Thế An tung ra một chưởng, người đàn ông áo đỏ khó cản nổi phải lùi lại vài bước, chân vấp phải thứ gì đó, cơ thể mất thăng bằng suýt ngã ngửa ra đất. Lúc này Triển Dịch Chi đang đứng ngay sau lung hắn ta, theo bản năng liền đưa tay ra đỡ hắn ta lại. Có điều thế đến của hắn ta quá mạnh mẽ, hắn không chống đỡ được, cả cơ thể người đàn ông áo đỏ lao thẳng vào người hắn.
Người áo đỏ kia như bị điện giật, tung một chưởng về phía Triển Dịch Chi, mượn lực nhảy ra. Mặt hắn ta đầy vẻ giận dữ, mấp máy môi muốn nói gì đó với Triển Dịch Chi, nhưng cuối cùng chỉ tức tối quay đầu đi, nói với Tống Thế An: “Ngươi là ai?” Sao võ công lại cao như vậy?
Tống Thế An khẽ phẩy tay áo, không để tâm, sau đó lãnh đạm nói: “Khuyên ngươi một câu, đây là Đại Tụng ta!” Ngươi quá càn quấy!
Vẻ trào phúng trong mắt người áo đỏ càng sâu thêm: “Đại Tụng các ngươi thích cậy đông bắt nạt người ta như vậy sao? Cố tình ức h.i.ế.p ta?”
Triển Dịch Chi tức tối: “Không phải chỉ thiếu ngươi năm trăm lượng thôi sao, ông đây trả!” Nói xong, hắn ta rút tập ngân phiếu trong n.g.ự.c ra, lấy năm tờ đập mạnh xuống bàn, sau đó lại lấy tiếp năm văn tiền trong hà bao: “Còn đây là đền bù vì đánh ngươi, không cần cảmơn!”
Uổng công vừa rồi ông nhìn thấy ngươi còn xốn xang trong lòng, không ngờ ngươi lại độc ác như vậy! Đúng là mắt chó mù rồi!
Người đàn ông áo đỏ không thèm để ý đến sự phẫn nộ của mọi người, cất ngân phiếu cẩn thận, rồi quay người bước đi. Có điều, tới trước mặt Tống Thế An, hắn ta ngừng lại một chút, khóe môi lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Người áo đỏ kia lập tức quay về nơi sứ đoàn đang ở lại, nhưng cũng không đi vào, mà bước sang phủ Khánh Bình ở bên cạnh.
Trong phủ Khánh Bình, có một vị quận chúa Dung Hoa.
Ngồi vào ghế, dâng trà, bút mực sẵn sàng.
Người đàn ông áo đỏ vung bút vẽ ra một người, hỏi: “Ngươi có biết đây là ai không?”
Quận chúa Dung Hoa vừa nhìn rõ liền kinh ngạc lắp bắp: “Tống Thế An?”
“Đây là Tống Thế An?” Nhìn thấy quận chúa Dung Hoa gật đầu, hắn ta lại nói: “Quả nhiên không giống người thường!”
Dung Hoa thấy vậy, lòng hiếu kỳ dâng cao: “Chẳng lẽ trưởng công chúa điện hạ đã gặp hắn?”
Trưởng công chúa điện hạ, đúng vậy, người đàn ông áo đỏ thật ra là Bùi Thụy Chi trưởng công chúa nước Diên. Nàng ta giả trai theo sứ đoàn đến nước Tụng. Trên dưới nước Tụng đều biết thân phận nàng ta, nhưng cũng chỉ nghe mà chưa gặp mặt. Khi sứ đoàn vào biệt uyển, nàng ta tình cờ gặp quận chúa Dung Hoa, cũng dần thân quen hơn.
Khi Dung Hoa nghe nàng ta kể lại chuyện vừa xảy ra, lại thấy nàng ta vô cùng để tâm đ ến Tống Thế An, liền chớp chớp mắt, nảy ra một ý định hay.
“Nghe nói trưởng công chúa điện hạ vẫn chưa xuất giá là vì muốn tìm một lang quân như ý, ta thật sự cảm thấy Tống tướng quân và ngài rất xứng đôi, nếu có thể dựng lên một mối nhân duyên thì không thể tốt hơn được nữa.”
Bùi Thụy Chi nghe vậy nhíu mày không đáp.
Dung Hoa thấy nàng ta không nói gì, lại khích tiếp: “Nghe nói Tống tướng quân là một con ngựa hoang, không ai khống chế được!” — tiếp xúc nhiều ngày nay, nàng ta đã sớm nhận ra vị công chúa nước Diên này là một vị rất kiêu ngạo, phải k1ch thích một chút mới được.
Quả nhiên trong mắt Bùi Thụy Chi chợt lóe lên ánh hào quang.
Đã nghe nói đại danh của Tống Thế An từ lâu, hôm nay gặp được quả nhiên không giống người bình thường. Chinh phục một người đàn ông lạnh lùng như thế, quả thực là chuyện rất thú vị!
Người đàn ông của Bùi Thụy Chi ta, phải là người phi thường như thế!
Lúc đi ra khỏi phủ Khánh Bình, trên mặt Bùi Thụy Chi đầy vẻ quyết đoán. Mà quận chúa Dung Hoa nhìn nàng ta rời đi lại cười lạnh — Hừ, Tô Đường, để ta xem ngươi định làm thế nào!!!