Nhật Ký Hôn Nhân Của Tô Đường

Chương 62: Năm nay vua xuân dược bận bịu quá!



“Hoàng thượng! Vẫn không ổn!” Tống Thế An nói tiếp.

Đúng lúc tiểu Hoàng đế cũng nghĩ tới điều gì đó: “Ừ ừ, đột nhiên trẫm cũng thấy có gì đó không ổn, lần này để trẫm nói đi! Lão Bùi này, chắc ngươi không biết, bát tự của tiểu Tống khắc thê, nếu tỷ tỷ ngươi gả cho hắn mà bị khắc c.h.ế.t thì làm sao bây giờ?… Tiểu Tống, có phải ngươi định nói điều này không?”

“Hoàng thượng anh minh!” Lần này là Tống Thế An thực lòng ca ngợi. Dù có rất nhiều cớ để lấy, nhưng chỉ cần nói lý do khắc thê này ra, bảo đảm ngươi cũng không thể phản bác được gì!

Ai ngờ — Bùi Thụy Hòa nghe vậy, lại nở nụ cười.

“Hoàng thượng không biết rồi, bát tự của gia tỷ được coi là ‘phản khắc’, tức là mạng của gia tỷ không kiêng kỵ gì hết!”

“…” Có cả chuyện này nữa à?! Chúng đại thần đều há hốc mồm.

“…” Công chúa thật mạnh mẽ! Tiếng lòng của tiểu Hoàng đế.

Tống Thế An cũng đau đầu, phải làm gì bây giờ? Hiển nhiên Bùi Thụy Hòa có chuẩn bị trước! Xem ra chỉ có thể từ chối thẳng.

“Hoàng thượng, vi thần không hề có ý muốn cưới vợ nữa!”

“Tống Thế An, ngươi có ý gì?!” Bùi Thụy Hòa chờ được thời cơ đến, ra vẻ giận dữ nói.

“Ý trên mặt chữ!” Tống Thế An không kiêng dè gì.

Bùi Thụy Hòa phất tay áo, nói: “Nước Diên ta thành tâm thành ý muốn kết tình hảo hữu với nước Tụng, nên mới đề nghị hòa thân! Không ngờ Tống tướng quân ngươi lại ra sức từ chối! Bệ hạ, chẳng lẽ nước Tụng của ngài không hề thành tâm đàm phán hòa bình với nước Diên ta sao?!”

“Không đàm phán thì đã sao?! Chính nước Diên các ngươi đề nghị đàm phán trước!” Tống Thế An lạnh lùng nói.

“Ngươi!” Lần này Bùi Thụy Hòa nổi giận thực sự.

“Xin tiểu Vương gia bớt giận!” Lý thừa tướng thấy vậy vội đứng ra, quay sang nói với Tống Thế An: “Tống tướng quân, xin ngài lấy đại cục làm trọng!”

Ánh mắt lạnh như băng của Tống Thế An quét tới, cười lạnh nói: “Nghe nói lệnh lang tài mạo song toàn, chi bằng để hắn đón nhận mối nhân duyên này đi!”

Mấy lời Lý thừa tướng đang định nói bị phá hỏng trong khoảnh khắc. Tiểu nhi tử của lão vừa đính thân với cháu gái nhỏ nhà Bình An hầu xong.

Tiểu Hoàng đế thấy mọi người giương cung múa kếm, chống cằm khó xử: “Lão Bùi muốn gả tỷ tỷ cho tiểu Tống, tiểu Tống không muốn cưới tỷ tỷ Lão Bùi, tiểu Lý muốn tiểu Tống cưới tỷ tỷ lão Bùi, tiểu Tống lại nói để con trai tiểu Lý cưới tỷ tỷ lão Bùi… Phức tạp quá, đầu trẫm sắp hôn mê rồi! Lão Bùi này, ngươi tính làm sao bây giờ?”

Bùi Thụy Hòa nhìn về phía sau bức rèm, nheo mắt lại — tên hoàng đế bụng dạ đen tối này giờ lại giả vờ hồ đồ là sao, chẳng lẽ hắn nhìn thấu âm mưu của chúng ta?!

“Hoàng thượng, thần từ ngàn dặm xa xôi đến, là mang theo toàn bộ thành ý của cả nước Đại Diên ta, nhưng hôm nay lại thấy tình cảnh khiến người ta vô cùng thất vọng thế này! Chỉ một chuyện như hòa thân đã bị từ chối bằng mọi cách, vậy còn những chuyện khác thì sẽ thế nào, e rằng sẽ còn nhiều trở ngại hơn! Xin Hoàng thượng cân nhắc cẩn thận! Cũng xin nước Tụng thể hiện thành ý như nước ta! Nếu không, cũng không đàm phán hòa bình nữa! Chúng thần cáo lui trước!” Nói xong mấy lời kiên quyết này, Bùi Thụy Hòa thi lễ cáo lui, phẫn nộ đi thẳng.

Vì vậy, trên triều lại đại loạn, chư vị đại thần đều lên tiếng.

“Tống tướng quân, chẳng qua chỉ cưới một cô công chúa thôi mà, đâu phải chuyện lên núi đao xuống chảo dầu đâu!”

“Đúng vậy, dù Tống tướng quân không thích, cưới về để đó không phải là ổn rồi sao?! Giờ thì hay rồi, người ta nói chúng ta không có thành ý!”

“Tống tướng quân từ chối mãi như vậy không biết có dụng ý gì?! Đàm phán thuận lợi chính là chuyện vui lớn của nước Tụng chúng ta! Nếu đàm phán không thuận lời… Chẹp chẹp…”

“…”

Mặt Tống Thế An không chút thay đổi lắng nghe những lời đó, cuối cùng thấy bọn họ nói sạch cả âm mưu ra, không nhịn được nữa: “Hoàng thượng! Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngạnh của sứ thần, sao giờ lại thế này? Là Đại Tụng ta chiến thắng liên tục, là nước Diên của y cầu hòa trước, giờ thì đảo ngược lại hết, để bọn họ tùy ý dắt mũi đi, đúng là chuyện nực cười! Không biết chư vị đại thần đều thiên vị sứ đoàn làm đương triều yếu thế là có ý gì?!”

Hừ, ai mà không biết nói cay nói độc chứ?!

Tiểu Hoàng đế gật đầu liên tục, nói với chư vị đại thần: “Đúng thế! Vì sao các ngươi cứ phải nói thay cho sứ đoàn nhỉ?”

Chư vị đại thần nghe câu này, sợ đến mức vội vàng quỳ xuống thể hiện lòng trung thành.

Tống Thế An rèn sắt khi còn nóng: “Hoàng thượng, hiện giờ e ngại nhất chính là hơn mười vạn tướng sĩ và dân chúng nước ta đang nằm trong tay nước Diên, nhưng dù đàm phán không thành công, nước Diên cũng sẽ không dám làm gì họ! Hai nước chiến tranh cả hai đều có tổn thương, giờ không ai dám hành động thiếu suy nghĩ hết! Không thể vì sự hung hăng ngang ngạnh của họ mà tự làm tổn hại uy phong của mình được Hoàng thượng!”

Tiểu Hoàng đế thực sự ngẫm nghĩ về lời nói của hắn, cuối cùng cảm thấy rất có lý, thuận miệng nói: “Ừ, việc này cứ tạm vậy đi! Trẫm đói rồi, mọi người hạ triều trước đi!” Nói xong, hắn ta nhảy xuống khỏi long ỷ, bỏ đi.

À, trẫm phải tới ngự thiện phòng xem một cái, không biết hôm nay Tô tỷ tỷ làm món gì ngon.

Trong ngự thiện phòng, khi Tô Đường nghe tiểu Hoàng đế vừa ăn vừa kể lại chuyện vừa rồi trên triều, nàng không khỏi nheo mắt lại.

“Ngài nói là, công chúa nước Diên muốn gả cho mặt lạnh, kết quả là bị hắn từ chối à?”

“À! Ừ ừ!” Tiểu Hoàng đế bận ăn, chỉ có thể gật đầu.

Từ lời kể của hắn, Tô Đường có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, nghĩ một chút, trong lòng lại thấy ấm áp, không khỏi nhoẻn miệng cười — đêm nay quay về phủ thôi!

Vì sợ bị thao luyện không ngừng hàng đêm, nên Tô Đường viện cớ bận bịu mà ở lại trong cung vài đêm rồi.

Khi Bùi Thụy Chi nghe thấy chuyện hòa thân lâm vào bế tắc, không khỏi nhíu mày: “Đệ đúng là đồ ăn hại, có chút việc nhỏ đó cũng làm không xong!”

Nghe từ này, Bùi Thụy Hòa nghiến răng nghiến lợi — vì sao cứ phải đúng như y đoán vậy?!

“Thôi đi, để ta tự mình xuất thủ cho xong!” Bùi Thụy Chi nói.

“Tỷ định làm gì?” Bùi Thụy Hòa vội giữ nàng ta lại, “Không phải là tỷ định làm mấy chuyện mất thể diện như nấu gạo thành cơm đấy chứ?”

“Nấu gạo thành cơm à?” Bùi Thụy Chi nghe vậy, dừng chân ngay, “Ý kiến hay!”

“A a a, ta thuận miệng nói thôi mà!” Bùi Thụy Hòa hối hận không kịp.

Bùi Thụy Chi ngồi trên xe ngựa, cầm theo một vò rượu, nhìn cửa Bộ binh. Nàng ta cân nhắc tính khả thi của việc xông thẳng vào trong, tuy ngoài cửa gác rất uy nghiêm, nhưng có vẻ cũng không phải là không thể.

Bùi Thụy Chi là người chỉ cần có một phần vạn khả năng thì cũng không tiếc trả giá đắt để làm thử, vì thế, nàng ta nhanh chóng xuống xe ngựa, đi thẳng vào.

Đương nhiên thị vệ không để cho người khách không mời này tùy tiện xông vào được, có điều dù bọn họ đông, nhưng có thêm nữa thì cũng không phải đối thủ của Bùi Thụy Chi, vì vậy nhanh chóng bị đột phá phòng tuyến.

Có người chạy vào bẩm báo Tống Thế An.

Nghe nói có người can đảm xông vào Bộ binh, hắn rất ngạc nhiên — người nào mà to gan vậy?! Hắn vội vàng chạy ra, thấy có người đang đánh nhau với Lưu phó tướng, mà Lưu phó tướng vốn có bản lĩnh không tồi, hiện giờ bị đánh cho lùi về đằng sau liên tục.

Tống Thế An nhận ra người này chính là người đàn ông áo đỏ ở phường rượu hôm qua, nhướng mày rồi rút cây chủy thủ của người phía trước phóng ra ngăn cản trường thương trong tay Bùi Thụy Chi.

Bùi Thụy Chi nhìn thấy nhân vật chính xuất hiện, liền dừng tay, ném nửa thanh trường thương trong tay xuống, khẽ cười nói: “Tống tương quân, chúng ta lại gặp nhau.”

Nghe ‘hắn ta’ nói vậy, Tống Thế An cực kỳ khó hiểu: “Ngươi tới tìm ta?”

“Ừ.” Bùi Thụy Chi gật đầu.

“Có chuyện gì?” Nhìn bộ dạng này của ‘hắn ta’, hẳn là không có ý đồ tốt.

Bùi Thụy Chi cầm một vò rượu bên cạnh nói: “Mời ngươi uống rượu.”

“…” Tống Thế An rất muốn nghi ngờ độ đáng tin của câu nói này, nhưng trên mặt người trước mắt đầy vẻ chân thành, con ngươi trong suốt không tạp chất, vì thế, chắc ‘hắn ta’ nói thật, có điều — “Ngươi dùng cách này để mời người ta uống rượu sao?”

Bùi Thụy Chi nhún vai: “Ta không ngờ cũng có hiệu quả!”

“… Vậy vì sao ngươi muốn mời ta uống rượu?”

Bùi Thụy Chi nghĩ một chút, rất muốn nói thật, nhưng hiển nhiên chưa thể nói chân tướng ra được, có điều, nàng ta thực sự cũng không giỏi nói dối, nên chần chừ một lúc lâu mới đáp, “Vì ta nhàm chán!”

“…” Đầu người này bị lừa đá à?! Tống Thế An chợt nhớ tới câu Tô Đường hay mẮg chửi, “Ta không uống rượu, ý tốt của ngươi, ta nhận, mời ngươi quay về đi!”

Nói xong, Tống Thế An quay đầu bước đi. Hắn cũng không muốn vì đi lại với người của sứ đoàn mà bị lão già họ Lý kia tìm được lý do hại hắn!

Một lát sau, lại có người vào bẩm báo.

“Tướng Tướng Tướng Tướng quân, người kia không đi, người của chúng ta mời hắn đi, hắn lại đánh nhau với người chúng ta!”

Nghe vậy, mặt Tống Thế An nhăn lại, lại đứng dậy đi ra ngoài — rốt cuộc ‘hắn ta’ muốn gì?!

“Ta chỉ muốn mời ngươi uống rượu thôi mà!” Bùi Thụy Chi ôm vò rượu, vẫn nói rất chân thành.

Nhìn mặt đất la liệt người, Tống Thế An đen mặt nói: “Nếu ta nói không thì sao?”

“Vậy ta đánh tiếp.” Bùi Thụy Chi rất thẳng thắn.

Tống Thế An không nói gì, cuối cùng đành nói: “Vậy bày bàn uống rượu ở đây đi!”

Bùi Thụy Chi nhìn bốn phía, xung quanh đầy người, thầm nghĩ, ở đây không tiện nấu cơm, liền lắc đầu: “Ở đây không được!”

“Vậy phải ở đâu?” Tống Thế An nổi trận lôi đình.

Bùi Thụy Chi nghĩ một chút, đáp: “Đến tiệm rượu ngay cạnh đây đi! Ta đi trước!” Đi được hai bước, nàng ta quay lại cười: “Ta chờ ngươi!”

Nhìn nụ cười này, tim Tống Thế An nhảy dựng lên — sao gã đàn ông này cười quyến rũ thế?

Bùi Thụy Chi đặt một gian phòng, gọi hai cái bát, không gọi đồ ăn — nàng ta mời hắn uống rượu, chứ đâu mời hắn dùng bữa.

Khi Tống Thế An phát hiện thật sự chỉ có rượu không có đồ ăn, hắn càng toát mồ hôi.

Bùi Thụy Chi rót hai bát, đẩy một bát qua.

Tống Thế An không nhúc nhích.

Bùi Thụy Chi biết suy nghĩ của hắn, cầm bát rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Trong rượu không có độc, ngươi yên tâm!”

Tống Thế An cũng không vội uống: “Uống xong ngươi sẽ không đến gây chuyện nữa chứ?”

“Uống xong hết vò này đi!” Bùi Thụy Chi không tin tưởng một chút đó có đủ không, nên uống xong cả vò vẫn yên tâm hơn.

Thấy vò rượu không lớn lắm, Tống Thế An đồng ý, sau đó cầm bát rượu lên uống sạch.

Rượu là rượu ngon, dược là dược tốt.

Sau khi uống hết vò rượu, Tống Thế An cảm thấy toàn thân khô nóng, cảm giác này quá quen thuộc!

“Ngươi bỏ gì vào trong rượu?”

Lúc trước Bùi Thụy Chi đã ăn giải dược, nên bình yên vô sự: “Chỉ bỏ một gói thúc tình dược mà thôi!”

Mà thôi?! Ầm một tiếng, đầu óc Tống Thế An nổ tung, một người đàn ông như ngươi lại bỏ cái gì… Không phải: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta là trưởng công chúa nước Diên, Bùi Thụy Chi!”

Tống Thế An thực sự muốn chết: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Nấu gạo thành cơm!” Bùi Thụy Chi nói rồi bước tới.

Tống Thế An liên tục lùi ra đằng sau, có điều, dược tính của cả một gói thuốc quá mạnh, nhanh chóng thổi bùng lên d*c vọng toàn thân hắn! Mà sau khi Bùi Thụy Chi cởi búi tóc đen ra, cả người nàng ta trở nên vô cùng xinh đẹp!

Không được, không được! Tống Thế An gắng hết sức để kiềm chế, sau đó quay người muốn rời đi.

Con mồi ngay trước mặt, Bùi Thụy Chi lao tới muốn bắt lại, Tống Thế An chỉ cảm thấy người này đáng ghét đến cùng cực, tung một chưởng ép nàng ta lùi lại. Bùi Thụy Chi nhẹ nhàng tránh đi, sau đó lại quấn lấy.

So chiêu liên tục, phá chiêu liên tục, hai người đánh nhau, dây dưa, một người mắt sáng rực, một người đỏ ửng mặt.

Dược tính càng ngày càng mạnh, Tống Thế An như muốn nổ tung, trong lòng biết nếu tiếp tục dây dưa như vậy thì không ổn chút nào, đành phải vậy! Hắn tung hết mười thành công lực về phía Bùi Thụy Chi!

Chưởng này không phải là nhẹ, Bùi Thụy Chi biết rõ sự lợi hại của nói, không dám đỡ, vội lùi về phía sau. Tống Thế An nhân cơ hội này, phi thân qua cửa sổ chạy!

Mẹ kiếp, thật quá thảm hại!

***