Nhật Ký Mây Mưa Với Bạn Cùng Nhà

Chương 12



Tôi ngước nhìn lên, đó là Hà, cô thư ký năm xưa.

Chị quản lý niềm nở:

– Ngồi xuống đi em, chưa có ai đâu.

Hà trông tự tin và trưởng thành hơn xưa, nàng bây giờ đã là phó phòng của một chi nhánh ở công ty. Tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng và có lỗi với nàng nên không thể nói chuyện tự nhiên.

Khi mọi người đã đông đủ, buổi tiệc của công ty bắt đầu, chúng tôi khai vị bằng rượu vang. Đó là một buổi tiệc khá thú vị. Mọi thứ được chuẩn bị rất chu đáo, không khí vô cùng sôi nổi, Hà chủ động mời rượu tôi, tôi không uống được nhiều vì phải lái xe, còn nàng có vẻ uống khá nhiều. Cuối buổi tiệc Hà gọi tôi:

– Xếp đưa em về được không?

– Tất nhiên rồi.

Hà vẫn luôn xinh đẹp, chiếc váy body ôm sát cơ thể nóng bỏng, bộ ngực căng tròn lấp ló sau lớp áo. Vòng eo con kiến và cặp mông săn chắc gợi tình.

Nàng trang điểm hiện đại làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên vô cùng quyến rũ, nước da trắng, mũi cao và môi cong gợi cảm,

Tôi lái xe đưa nàng về. Nhà nàng ở xa nhà hàng quá, chắc phải 30 phút mới đến.

Tôi vẫn kiệm lời.

Nàng bắt chuyện trước:

– Em có nghe chuyện của chị Vy rồi.

– Sao em nghe được?

– Thì cùng một công ty mà, vậy hai người chia tay rồi sao?

– Uhm, cô ấy không muốn gặp lại,

– Vậy là suốt một năm không liên lạc ư?

– Uhm, nhưng tôi ổn rồi, có công việc, nên yêu công việc là đủ rồi, em thì sao, vẫn ổn chứ?

– Xếp hỏi cho có lệ thôi, hay thật sự muốn biết em ra sao?

– Tất nhiên là tôi hỏi thật, em vẫn tốt chứ?

– Em đang chờ một người.

– Ai vậy?

– Em chờ xếp.

Tôi bị bất ngờ trước câu hỏi của em , nên á khẩu không nói được gì.

– Cũng một năm rồi, hay xếp cho bản thân mình một cơ hội đi, xếp hẹn hò đi?

– Việc này, chắc tôi phải suy nghĩ

– Có thật là sẽ suy nghĩ không, hay chỉ nói vậy thôi?

– Thật là sẽ suy nghĩ.

Hà vẫn là cô gái xinh đẹp, bướng bỉnh và quả quyết.

Suốt chặng đường đưa nàng về tôi cũng nghĩ về những gì nàng nói, tôi không biết mình đã sẵn sàng mở lòng đón tình yêu mới chưa. Đến sân chung cư của nàng, tôi mở cửa cho nàng xuống xe.

– Cảm ơn xếp đưa em về nhà.

– Không có gì đâu.

Nàng cười vui vẻ vẫy tay chào tôi.

Nụ cười của nàng như mang lại một niềm vui mới trong lòng tôi.

Sáng hôm sau tôi nhắn tin cho nàng:

– Tối nay em rảnh không?

– Em rảnh

– Mình đi ăn nhé.

-Dạ