Thái y nói ta bị phản phệ do lấy m.á.u cứu mạng, thai nhi không thấy thi cốt, chỉ hóa thành một vũng máu. Có thể mất con giữ được mẹ, đã là may mắn lắm rồi.
Giờ Sửu, Quý Kỳ Ngôn run rẩy bước ra khỏi tẩm điện, ánh mắt hoang mang, dáng vẻ tiều tụy. Trong cơn kinh hãi, hắn ta phun ra một ngụm m.á.u tươi rồi ngất đi.
Mọi người đều nói, Hoàng thượng đau lòng quá độ vì mất đi ái tử nên dẫn đến như vậy. Nhưng vẫn có những lời đồn đại không ngừng lan truyền, nói rằng Quý Kỳ Ngôn là vì nửa đêm tỉnh dậy, thấy mặt ta đầy nốt ruồi, bị dọa đến phát bệnh cũ.
Tóm lại, từ đó về sau, ta nằm liệt giường, từ chối tất cả người đến thăm.
Quý Kỳ Ngôn như biến thành một người khác, mỗi lần đến Vị Ương cung, chỉ gật đầu một cái rồi vội vàng tránh đi ngay.
Vị Ương cung của ta dần trở thành lãnh cung.
Vào lúc xuân sang, vạn vật hồi sinh.
Ngày Thẩm Hàng Tuyết được giải trừ lệnh cấm túc. Nàng ta trang điểm lộng lẫy, lắc lư eo bước vào Vị Ương cung.
Vừa vào cửa, một chén trà bay về phía nàng ta, vỡ nát tại chỗ cách người không đầy một tấc.
"Cút đi! Bổn cung không muốn nhìn thấy ngươi, cút cho bổn cung!"
Thẩm Hàng Tuyết dễ dàng né được chén trà ta ném ra từ sau bình phong. Nàng ta đuổi hết mọi người xung quanh, vừa cười vừa đắc ý.
"Quý phi nương nương thật là nóng tính. Xem ra trước đây được Hoàng thượng sủng ái quá nên thật có vài phần kiêu ngạo."
Cố tình nhấn mạnh hai từ "trước đây" và "từng được".
Nàng ta từ từ ngồi xuống, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng ta.
Quả nhiên, vừa dứt lời đã nghe thấy một tràng ho dữ dội từ sau bình phong. Giọng ta khàn đặc u ám, già nua như bà lão tám mươi tuổi.
"Ngươi đắc ý cái gì, đợi mặt ta khỏi rồi, Hoàng thượng nhất định sẽ quay lại với ta."
Nàng ta cười đến chảy nước mắt: "Nói thật cho ngươi biết, mặt ngươi sẽ không bao giờ khỏi được nữa."
24
Ta cong môi cười, giả vờ tỏ ra có chút hoảng hốt.
"Không thể nào! Thái y nói nốt ruồi do thân thể thuần âm gây ra chỉ là tạm thời. Đợi m.á.u của ngươi và m.á.u của ta hòa hợp, ta sẽ khôi phục như cũ, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước."
Thẩm Hàng Tuyết thương hại lắc đầu:
"Thật không biết nên nói ngươi ngây thơ hay vô tri nữa. Thuật sĩ nói không sai, m.á.u của thân thể thuần âm quả thật có công hiệu thần kỳ. Đáng tiếc ngươi phúc bạc, không dùng đúng m.á.u thân thể thuần âm."
Ta kinh hãi, mất bình tĩnh cao giọng phản bác:
"Không thể nào, mỗi ngày ta đều tận mắt nhìn ngươi lấy máu. Ngươi không thể đánh tráo được, tuyệt đối không thể!"
Khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, đắc ý nói với ta.
"Đúng là m.á.u của ta không sai. Nhưng ta chưa bao giờ nói ta là Thẩm Hàng Tuyết cả."
"Ngươi, ngươi không phải là Thẩm Hàng Tuyết sao?!"
"Không thể nào! Không thể nào!"
Ta đang nằm sau bình phong vùng vẫy muốn bò dậy khỏi giường, nhưng lại vô ý ngã xuống sàn, trông rất chật vật.
Ta vội vàng hỏi nàng ta:
"Nói! Thẩm Hàng Tuyết thật sự đang ở đâu? Ta có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra nàng ta để lấy m.á.u cứu mạng."
Tâm trạng nàng ta cực kỳ vui vẻ thưởng thức dáng vẻ khó chịu của ta, thấy ta khổ sở chật vật, còn vui hơn cả khi được ban thưởng.
"Còn muốn được phục sủng sao, cứ mơ tiếp đi! Thẩm Hàng Tuyết thật sự đã bị ta dùng đá đánh c.h.ế.t từ mười bảy năm trước rồi!"
"Ta mạo danh thế chỗ, phụ tử Thẩm gia coi ta là muội muội ruột được đón từ nông thôn về, mù quáng cưng chiều ta hơn mười năm."
Nếu không phải hiện giờ phụ tử Thẩm gia thất thế, có lẽ Thẩm Hàng Tuyết sẽ mang bí mật này vào trong quan tài.
Giọng ta lạnh lùng vang vọng trong điện trống trải, căm hận hỏi nàng ta: "Ngươi không sợ Hoàng thượng biết chuyện này sao?"
Có vết xe đổ trước đây, trước khi đến Vị Ương cung, nàng ta đã xác nhận kỹ. Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu, đều đang bận rộn làm việc của mình.