Nhật Ký Thu Thập Giá Trị Hắc Hoá Của Vai Ác

Chương 5



Nguyên chủ xin việc vào làm ở Cẩn gia, cố tình tìm cơ hội tiếp xúc nhiều với Cẩn Mạch Thành. Sau đó được Cẩn Mạch Thành chú ý đặc cách vừa làm quản gia riêng cho gã, vừa giúp gã quản lí người hầu và mọi việc ở biệt thự.

Dần, Cẩn Mạch Thành rốt cuộc lòi đuôi. Gã luôn nhìn chăm chú vào nguyên chủ mỗi khi nguyên chủ quán xuyến người hầu, ánh mắt ám muội dính nhớp ghê tởm. Mãi cho đến khi nguyên chủ bị gọi vào phòng sách, hôm đó gã ta hình như gặp việc gì đó ở công ty trông rất tức giận, khi về nhà đã gọi hắn vào phòng sách rồi khoá cửa lại. Gã bắt nguyên chủ tự cởi quần áo đứng trước mặt gã, sau đó dùng roi da bắt đầu quất đánh, vẻ mặt hưng phấn thở hổn hển.

Nguyên chủ không phải không thể phản kháng, hắn không phản kháng là vì chờ đến ngày này. Cơn đau do roi da cứng rắn xé ra da thịt, không bằng cơn đau khi nhớ đến đứa con trai quá cố đã từng chịu giống như mình. Phải, Cẩn Mạch Thành có sở thích hành hạ tra tấn người khác, lấy tra tấn nhìn người khác khóc lóc sợ hãi run rẩy quỳ cầu xin gã cho đến khi người kua nhịn không được phát điên, phát dại mới khiến Cẩn Mạch Thành mất hứng thú vứt đi, là thứ giải trí để bản thân hưng phấn, xả stress...

Dần quản gia bị gọi vào phòng sách thậm chí là phòng ngủ riêng của lão gia nhiều hơn, trước kia lão gia sẽ không bao giờ cho phép người khác bước vào hai nơi đó, đối với việc được đối xử "đặc biệt" từ lão gia người hầu không biết, nên hâm mô không thôi. Chỉ có nguyên chủ là biết, Cẩn Mạch Thành chỉ đem hắn ra làm đồ vật tiêu khiển cho cái sở thích cặn bã của gã. Nguyên chủ im lặng chịu đựng, hắn chịu đựng vì kế hoạch trả thù, giống một kẻ tự ngược vì đứa con trai quá cố, cũng như dùng nó để trừng phạt chính mình. Nguyên chủ luôn trách bản thân, một người cha vô dụng bất tài.

Minh Dạ khẽ thở dài, nguyên chủ là một người đáng thương nhưng lại dùng cái đáng thương của chính mình làm tổn thương một người vô tội khác.

Nhân vật thụ chính được rước về Cẩn gia cũng là nhờ nguyên chủ nói bóng nói gió làm Cẩn Mạch Thành đưa về. Cẩn Mạch Thành muốn Cẩn Ninh vì bảy mươi phần trăm cổ phần mà trước khi qua đời, lão thái gia đã để lại cho Cẩn Ninh xem như một món quà cho đứa cháu trai của mình nếu một ngày nào đó may mắn tìm thấy nó, còn nếu không tìm thấy lão thái gia đã để lại trong di chúc về trường hợp đó sẽ đem nó quyên hết cho trại trẻ mồ côi.

Lúc luật sư đọc lên di chúc, Cẩn Mạch Thành tức giận đỏ cả mặt nhưng nề hà lão thái gia uy nghiêm không nhỏ cho nên chỉ cắn răng chịu đựng. Gã muốn đem Cẩn Ninh về đóng vai một "người cha tốt" sau đó đem cổ phần về tay nuốt trọn, chứ thật chất cũng không yêu thương gì đứa con trai này.

Cẩn Ninh ngoài mặt ai cũng thấy cậu sung sướng hạnh phúc sự thật là cậu đã phải chịu chịu sự xa lánh, khinh thường của anh trai, người hầu và chính cha ruột của mình...

Sau đó trong tiệc rượu Cẩn Mạch Thành dùng để xây dựng hình tượng người cha tốt của mình, lập ra mời nhiều công ty lớn, gia chủ các gia tộc lớn đến dự. Lúc đó cũng chính trong tiệc rượu đó nhân vật thụ chính gặp được nhân vật công chính Cửu Uyên, Cửu Uyên là gia chủ của Cửu gia, một tay làm mưa làm gió đưa Cửu gia lớn mạnh phát triển vượt bậc, là người mà ai cũng muốn đánh tốt quan hệ cho gia tộc và chính mình. Có Cửu gia chống lưng giống hổ mọc thêm cánh, không lo sợ gì cả.

Mà người này vậy mà chủ động theo đuổi vị thiếu gia bị bắt cóc mười mấy năm trước vừa được tìm về Cẩn Ninh, không ai ngờ rằng thật chất chỉ là một trò chơi buồn cười.

Gia chủ Cửu gia có bạch nguyệt quang không thể nào chạm tới đó chính là người mẹ đã mất của Cẩn Ninh, Cẩn Chỉ Nhược. Cẩn Ninh lớn lên rất giống mẹ mình, tinh xảo xinh đẹp như một con búp bê sứ làm Cửu Uyên vừa gặp đã kinh ngạc không thôi.

Từ đó chính là bi kịch cả đời của Cẩn Ninh.



Phải nói quyển tiểu thuyết này có rất nhiều hố lại còn máu chó, ngược thụ từ đầu tới cuối vừa phải làm thế thân, bị bao dưỡng còn bị người đời chỉ trỏ bàn tán xem thường, ngược tâm ngược thân, đến cuối cùng cứ ngỡ chỉ có quản gia là cứu rỗi duy nhất đời mình lại trở thành kẻ hành hạ, tự tay tắt đi ánh sáng hy vọng của chính cậu. Vậy mà sau cùng cho một cái kết công cứu thụ hai người vui vẻ giảng hoà, HE!!

[ Minh Dạ: Cẩu cốt truyện, cẩu tác giả. ]

Hệ thống:...

[ Ký chủ, cần mở ra công năng che chắn cảm giác đau không? ]

Hệ thống nhìn Cẩn Mạch Thành lại trộm liếc mắt nhìn Minh Dạ, cẩn thận hỏi một tiếng. Minh Dạ không nói chuyện, qua một lúc sau mới lên tiếng.

[ Minh Dạ: Mở ra nhân vật ủy thác đi, tôi còn chưa thử cái đó bao giờ. ]

Nhân vật ủy thác, công năng như tên. Khi mở công năng thì linh hồn của ký chủ sẽ được kéo vào không gian của hệ thống, còn thân thể sẽ được hệ thống thiết lập số liệu trình tự của tính cách nhân vật đó sau đó điều khiển nó tự hoạt động. Có điều công năng này là bản mới phát triển của bên hệ thống, cho nên lúc ủy thác nhân vật sẽ hơi cứng ngắt. Hoặc, chỉ khi nào đối phương đọc ra lời thoại hay hoàn cảnh có thể kích phát cốt truyện thì nhân vật mới đáp lại lời, theo tính cách của nhân vật đó đã được thiết lập bắt đầu diễn.

[ Được, ký chủ ngài đợi một chút để tôi bắt đầu load công năng! ]

[ Minh Dạ: Load nhanh lên một chút, tôi không muốn nhìn vẻ mặt buồn nôn của tên cáo già này thêm phút giây nào nữa đâu... ]

[ Tích!... Đã load xong! ]

Một tiếng tích vang lên, chớp mắt một cái Minh Dạ đã trong một không gian trắng xoá trống rỗng. Trước mặt có một cục tròn sáng sáng lơ lửng, Minh Dạ đưa ngón tay chọc nó một chút. Cục sáng đó lập tức run lên, phát ra tiếng nói quen thuộc của hệ thống.

[ Ký chủ ngài đừng chọc tôi, tôi nhột! ]

" Hệ thống? "

[ Tôi đây! ]

" Vậy đây là không gian của hệ thống sao? Hừm... Quá đơn điệu, không giống như tôi đã nghĩ lắm... "

Minh Dạ quan sát một vòng không gian, ngoài rộng thênh thang ra thì chỉ một màu trắng bao phủ. Hắn xoa xoa cằm, hứng thú thiếu thiếu thu hồi tầm mắt.

[ Ký chủ, không đơn giản đâu! Ngài có thể dùng ý nghĩ của mình để trang trí nha, ví dụ nếu ngài nghĩ đây là một bãi biển thì nó sẽ thật sự trở thành bãi biển đó! ]

Hệ thống không phục bay lượn một vòng xung quanh Minh Dạ giải thích, Minh Dạ suy nghĩ thử làm theo lời hệ thống.

Lập tức từ không gian trắng xoá trống rỗng hiện ra một bờ cát vàng cùng biển xanh đang nhẹ nhàng vỗ bờ. Dưới ánh nắng của chiều tà, hải âu bay lượn trên bầu trời. Biển xanh lấp lánh dịu dàng ôm lấy bờ cát vàng, Minh Dạ đạp chân không trên bãi cát, mềm mại nóng ấm.

Hắn sờ sờ ngực mình, có thứ gì đó nảy lên trong lòng hắn. Là sự bất ngờ, có chút bi thương. Minh Dạ không rõ vì sao mình lại cảm thấy như vậy, cảm thấy rằng nơi này rất quen thuộc cũng cảm thấy trống rỗng khó tả.

[ Thế nào ký chủ, tôi nói không sai đúng không? (⁠人⁠ ⁠•͈⁠ᴗ⁠•͈⁠) ]

Hệ thống thấy Minh Dạ đứng ngẩn người, cho rằng là hắn đang kinh ngạc vì sự kì diệu của không gian làm nó vênh lên cái thân tròn tròn đắc ý không thôi. Xem xem, nó đã từng nói hệ thống của chúng nó rất hiện đại! Tự tin so với những thứ khác còn tốt hơn nhiều!

" Không sai, xác thật thật đẹp. Nhưng có đều chỉ là ảo cảnh hão huyền do chính mình tự tạo ra mà thôi... "

Minh Dạ híp nhẹ mắt nhìn mặt trời đang chậm rãi lặn xuống, nhẹ giọng lầm bầm, hệ thống không nghe thấy. Nó vẫn đang đắc ý bay qua bay lại, ai ngờ bị Minh Dạ túm lại, cảnh vật chung quanh trở lại không gian thuần trắng trống trãi ban đầu.

Hắn biến ra một bộ sofa, ôm hệ thống lười biếng ngồi lên đó.

" Có thể xem bên ngoài không? "

[ A? A! Đương nhiên có thể! Để tôi mở màn hình ra cho ngài! ]

Ở giữa không trung xuất hiện một cái màn hình thật lớn, bên ngoài là lúc Cẩn Mạch Thành vừa hỏi hắn về việc hắn quá thân cận với người khác.

Phải nói, Cẩn Mạch Thành không những là một tên biến thái còn là tên có tính chiếm hữu cao. Gã nhận định hắn là đồ chơi của gã, gã chơi chán rồi có vứt đi thì cũng không ai có quyền nhặt về.

Nam nhân đứng bất động rũ mắt không đáp lời, vẫn là vẻ lạnh nhạt không mang quá nhiều cảm xúc trên gương mặt kia. Lúc nào cũng là bộ dáng bình tĩnh nghiêm trang như vậy, nhưng chỉ cần là mệnh lệnh của gã đều không hề cãi lời mà ngoan ngoãn phục tùng.

Thật giống một con chó trung thành, có điều con chó trung thành này không nên được kẻ khác vuốt ve chơi đùa cùng, càng không nên mơ ước. Gã mới là chủ nhân của hắn, còn hắn chỉ nên là thú cưng của gã mà thôi.

" Ta đã nói những gì, quản gia Minh của ta? "

Cẩn Mạch Thành tươi cười hiền từ, ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế có nhịp điệu. Minh Dạ vẫn đứng cung kính, thân thể vì câu nói của gã mà hơi cứng đờ một chút sau đó giống như được bật được chốt mở.

Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu đối diện với Cẩn Mạch Thành, một tay để chéo lên ngực hơi cúi người đáp lời.

" Không được cùng người khác tiếp xúc, không thể để người khác chạm vào... "

" Nếu không thì sao? "

Tay đặt ở bên hông run rẩy nhẹ một chút, dường như đang nhẫn nhịn gì đó, đáy mắt hắn hiện lên lạnh lẽo sát khí chỉ một giây thoáng qua đã che giấu đi mắt. Hắn sợ hãi ngẩng đầu, vì chính mình biện giải.

" Sẽ phải chịu phạt... Nhưng mà thưa ngài, tôi không có chạm vào... "

Lời nói được một nửa đột nhiên im bặt như nhận ra gì đó, hắn nhớ được hắn đã bế thiếu niên, đã chạm vào cậu...

Cẩn Mạch Thành nhìn quản gia Minh trước giờ luôn lạnh nhạt ổn trọng chỉ vì một câu của chính mình mà lo sợ, sợ hãi. Cái biểu cảm này, cảm giác này... Làm gã hưng phấn đến run rẩy!

Nhưng gã vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, giả vờ bất đắc dĩ: " Quản gia, phạm sai thì nên chịu phạt có phải không? "