Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 196





Diệp Vũ Lăng thản nhiên nói: “Mặc dù tôi chưa đạt tới tam phẩm nhưng tôi khác với cô.”
Diệp Vũ Kỳ nghe xong thì tức điên lên, đang định lao đến làm ầm ĩ một trận thì bị người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh kéo lại.
“Vũ Kỳ, dừng lại đi.” Người thanh niên nhỏ giọng quát lên.
Người chú hai kia cũng lớn tiếng nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa.

Còn có người ngoài ở đây nữa đấy, chẳng ra thể thống gì cả?”
Diệp Vũ Kỳ không hài lòng ngậm miệng lại, ánh mắt độc ác liếc về phía tôi và Diệp Vũ Lăng, đảo qua đảo lại.

Tôi nghĩ thầm, cô bé này dù sao tuổi cũng còn nhỏ… Còn người thanh niên bên cạnh cô ta rõ ràng cũng tức phát điên nhưng biết kiềm chế hơn rất nhiều.
Xem ra Nhà họ Diệp cũng không phải bền vững như vẻ bề ngoài, đấu đá bên trong cũng rất ác liệt.

Thiên tài Diệp Vũ Lăng này đúng là một mục tiêu sống to đùng… Chú hai Diệp liếc nhìn tôi nói: “Nếu Vũ Lăng không để ý đến chuyện dịch oán khí nữa thì chúng tôi cũng không tiện nói thêm cái gì.

Vũ Lăng, cháu tự đi mà giải thích với ông nội.”
Diệp Vũ Lăng cười nói: “Ông nội cũng đã biết rồi ạ.”
Ba người chú hai Diệp đều tỏ ra ngạc nhiên, ông cụ từ trước đến nay rất coi trọng danh dự gia tộc, lần này dịch oán khí bị người ta cướp mất giữa chừng, nói như thế nào cũng phải lấy về, còn phải bắt đối phương phải trả giá thật đắt cho hành động của mình mới đúng.

Vậy mà ông cụ còn cho phép Diệp Vũ Lăng qua lại với người đã cướp mất dịch oán khí sao?
Ông cụ làm thế là quá chiều chuộng Diệp Vũ Lăng rồi.
Diệp Vũ Lăng cười đầy ẩn ý, mấy người thì biết cái gì chứ, ông nội đoán việc như thần, bày mưu nghĩ kế, quyết định mà ông đưa ra chắc chắn có lý do riêng của mình.
Cô ấy lôi kéo tay tôi ngồi xuống: “Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, cậu nhìn trúng cái gì thì nói cho tôi biết, tôi giúp cậu mua nó.”
Chú hai Diệp nhíu mày, tôi cũng có chút ngạc nhiên.


Ý của Diệp Vũ Lăng là để tôi mượn danh tiếng của Nhà họ Diệp sao.
Người không có chỗ dựa như tôi nếu như chiếm được thứ gì tốt cũng khó mà giữ được, nói không chừng vừa bước ra khỏi cửa đã bị người ta giết người cướp của.
Nhưng nếu là Nhà họ Diệp mua được thì lại khác, nếu không phải là vật quý vô giá thì chẳng ai dại gì mà đi đắc tội với Nhà họ Diệp.
Đương nhiên Chu Nguyên Hạo là ngoại lệ, nhà họ Chu bọn họ vốn không tầm thường, bản thân anh là một thiên tài tuyệt thế, cơ bản không sợ Nhà họ Diệp.
Nhưng đây là một ơn huệ rất lớn, Diệp Vũ Lăng cứ thế mua cho tôi làm tôi hơi lo lắng.
Tôi đang định từ chối thì Diệp Vũ Lăng đã cười nói.
“Chúng ta là bạn bè, chút chuyện này mà không giúp được nhau thì đâu xứng là bạn bè đúng không?”
Nói đến bước này mà tôi còn không đồng ý thì khác nào làm mất mặt Diệp Vũ Lăng và Nhà họ Diệp.
“Đã như vậy thì cảm ơn cậu.” Tôi nói.
Diệp Vũ Lăng vui vẻ gật đầu: “Người nhà cả, cảm ơn cái gì.”
Cô ấy nhiệt tình như vậy làm tôi hơi rùng mình.
Diệp Vũ Lăng nhìn thấy tôi bối rối và căng thẳng như vậy thì cười ôm vai tôi nói nhỏ: “Có phải đang nghĩ tôi có âm mưu gì phải không?”
Tôi im lặng vì thấy cô ấy thẳng thắn.
“Yên tâm đi.” Cô ấy nhỏ giọng nói.
“Ông nội tôi nói, cậu với mẹ Bảy là người quen cũ, cậu đã là cháu gái của mẹ Bảy thì cũng là bạn bè của Nhà họ Diệp bọn tôi, không cần phải khách sáo.”

Tôi bị dọa sợ rồi, bà nội vậy mà lại là người quen cũ của ông cụ Diệp.
Bà nội hồi trẻ lăn lộn giỏi đến mức nào mà khắp nơi đều có bạn bè thế này, nếu bà quen biết rộng như vậy thì sao lại phải trốn đến nơi rừng núi hẻo lánh để chịu khổ vậy cơ chứ?
Chẳng lẽ năm đó xảy ra chuyện gì sao? Có phải có quan hệ gì với ông nội, người mà đến bây giờ cô vẫn chưa từng gặp mặt?
Diệp Vũ Lăng đột nhiên kéo ống tay áo của tôi: “Khương Lăng, cậu xem kìa, sắp bắt đầu rồi.”
Tôi đấu tranh mất một lúc mới vượt qua được bài phát biểu của người đại biểu họ Lưu.

Sau đó người dẫn chương trình bước lên bục tuyên bố hội đấu giá bắt đầu.
Một thiếu nữ thanh tú mặc trang phục cổ đại cầm một bức tranh bước lên bục.

Sau khi bước lên, cô ấy nhanh chóng mở bức tranh ra, không ngờ đó là một bức tranh sông núi, ý cảnh trong bức tranh biến đổi linh hoạt kì ảo, lúc thì giống như giữa trời mùa hè nóng bức được uống một ly nước đá mát lạnh, lúc lại giống như đang trong ngày đông giá rét đốt lên một đống lửa làm người ta cực kỳ thoải mái.
Người dẫn chương trình cất cao giọng nói.