Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 200





“Hơn một năm trước, từ sau sự cố cổng địa ngục ở thành phố hắc thủy, toàn bộ thế giới linh khí bắt đầu không ổn định.”
“Quỷ cấp cao xuất hiện ngày càng nhiều.

Ngay cả quỷ Nhiếp Thanh trước đây khó gặp được giờ cũng thấy nhiều hơn.”
“Nghe nói tình hình sau này sẽ càng lúc càng tồi tệ, người tu đạo đang tìm mọi cách để trở nên mạnh mẽ hơn.”
Sắc mặt tôi càng lúc càng trở nên khó coi.

Vốn dĩ tôi nghĩ rằng bản thân mình xui xẻo, thể chất giống như Conan, đi đến đâu cũng gặp được quỷ cấp cao.


Không ngờ sự việc không đơn giản như mình vẫn nghĩ.
Chuyện như vậy tuyệt đối không thể để cho người bình thường biết được, nếu không sẽ dẫn tới khủng hoảng, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
“Tôi ra tám triệu đô la.”
Tôi chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ra đó là Chu Văn Mộc người ngồi ở phòng VIP số ba.
Bên cạnh Chu Văn Mộc là một người thanh niên trẻ, cách một tấm mành đen nên nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn thân hình thì có vẻ giống với Chu Nguyên Hạo.
Vậy thì có lẽ là Chu Nguyên Chính con trai út của Chu Văn Mộc.
Chân mày tôi hơi nhíu lại.

Chu Văn Mộc vậy mà lại muốn mua tấm bùa chú của tôi.
Tấm bùa chú này tôi đã rất vất vả mới vẽ ra được sau khi thất bại sáu lần liền.

Để hoàn thành nó tôi gần như đã dùng toàn bộ linh khí, cơ thể suy yếu mất vài ngày, khó khăn lắm mới làm xong.
Nếu bị người ba độc ác này mua được thì tôi thật sự không cam lòng.
Huống hồ nhà họ Chu quyền thế ngập trời, vốn dĩ đấu giá còn có thể đạt tới mấy chục nghìn tỷ nhưng chỉ cần Chu Văn Mộc vừa mở miệng thì người khác cũng không dám tranh giành với ông ta, vậy thì tôi lỗ một khoản lớn rồi.
“Một trăm hai mươi tám triệu.” Đương nhiên là người Lãm Sơn tăng giá, hai phe ăn miếng trả miếng, liên tục tăng giá không ngừng.
Dù là Mai Sơn hay Lãm Sơn thì với gia tài to lớn như thế cũng không có được bao nhiêu vốn lưu động, dám kêu giá cao như vậy là vì trong tay họ có quá nhiều thứ tốt, có thể dùng những báu vật của môn phái để bù đắp vào tiền đấu giá.

Cuộc chiến giữa hai bên để tranh giành cỗ quan tài quỷ bằng đồng thau đã bắt đầu đến hồi gay cấn nhưng không hiểu sao tôi bỗng thấy hơi bất an, tim đập rất nhanh.

Mỗi khi tôi cảm thấy như thế này thì sắp chuyện lớn xảy ra.
Bản năng của tôi luôn rất chính xác.
Lúc này, tôi nhìn thấy trên sảnh lớn có một ông lão đang cầm một cây nạng trong tay, vẻ mặt khó hiểu lật qua lật lại nghiên cứu.
Mặt tôi biến sắc, không nói thêm gì mà ôm lấy đầu Diệp Vũ Lăng, đè cô ấy xuống đất và hét lên: “Nằm xuống!” Nhưng còn chưa kịp dứt lời, một người đột nhiên lao ra khỏi phòng đứng trước mặt ông lão, bàn tay ấn lên chiếc nạng phóng ra một luồng khí mạnh mẽ bao bọc lấy nó, ngăn cản nó phát nổ.
Một cụ già tóc bạc bước ra từ phòng VIP số một.

Trên trán ông ta lấm tấm mồ hôi, từng giọt lăn xuống trông có vẻ rất vất vả.
Cuối cùng, ông ta không thể chịu đựng được nữa mà hét lên một tiếng, ném cây nạng vào một góc ít người.

Vừa chạm đất, cây nạng hoàn toàn nổ tung, uy lực rất lớn, chấn động làm toàn bộ những người tu đạo đứng gần đó bay ra ngoài.

Những người khác đã sớm có chuẩn bị nên đều nằm rạp xuống đất, sóng khí của vụ nổ ầm ầm gào thét qua trên đầu họ, làm cho tất cả mọi người sợ hãi toát mồ hôi hột.
Cũng may những người có mặt ở đây đều là người tu đạo, thân thể cường tráng chứ nếu đổi lại là người bình thường thì với một vụ nổ lớn như vậy không biết sẽ có bao nhiêu người chết.
Sau một hồi im lặng, đột nhiên có người hét lên: “Chạy mau!” Những người tu luyện đang ngồi trên đệm dường như đã phục hồi tinh thần lại, hét lên chói tai rồi vội chạy ra ngoài.
Dù là người tu đạo nhưng chỉ cần chưa đột phá cấp năm thì cơ thể bọn họ vẫn là người bình thường, một quả bom cũng đủ để tiêu diệt bọn họ.

Tình hình đột nhiên trở nên hỗn loạn, tôi giật mình nói nhỏ với Diệp Vũ Lăng: “Có người muốn đục nước béo cò.”
Người dẫn chương trình lặng lẽ gọi tới hai người đàn ông vạm vỡ định mang quan tài quỷ bằng đồng thau đi.

Nhưng lúc này trong đám đông hoảng loạn nhảy ra một đám người.

trên tay bọn chúng đều cầm kiếm của võ sĩ đạo, lao nhanh về phía bục đấu giá.
Diệp Vũ Lăng vẻ mặt trầm xuống, rút ra một thanh kiếm ngắn từ trong ủng màu đen, dẫn đầu lao ra khỏi phòng VIP hét lớn: “Bọn họ là người Nhật Quốc! Mọi người mau bảo vệ quan tài quỷ!”
Người tu đạo Hoa Quốc mặc dù có nhiều tranh đấu ngấm ngầm trong nội bộ nhưng một khi đối mặt với người tu đạo nước ngoài thì họ lại đoàn kết một cách đáng ngạc nhiên.
Một người thanh niên lập tức lao ra từ phòng VIP số hai.

Người này rất cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, tuy rằng phong độ trí thức biểu hiện rất rõ, nhưng thân thủ vô cùng điêu luyện.

Chắc hẳn đây chính là Trương Hoằng Thái trong truyền thuyết, người nổi danh ngang ngửa với Chu Nguyên Hạo.