Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 427





Tôi xem cảnh này mà trong lòng lo lắng, thực lực của Chu Văn Mộc đã đột phá ngũ phẩm, lấy thực lực của ông ta, chặn đánh giết con quỷ này, tuy rằng phải hao chút khí lực, nhưng tuyệt đối không đến mức chật vật như vậy.
Trừ phi.

.

.

.

.

.

Ánh mắt tôi trầm xuống, trừ phi ông ta đã sớm biết Chu Nguyên Hạo sắp tới rồi lợi dụng mình làm con mồi, dụ Chu Nguyên Hạo đi ra cứu giúp, đối mặt với con quỷ có thực lực hùng mạnh này.
Quả nhiên không ra ngoài dự liệu của tôi, ánh mắt Chu Văn Mộc hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm đứa con cả của mình, khóe miệng gợi lên để lộ một tia cười lạnh.
“Cầm thú!”
Tôi nhịn không được mắng to, Chu Văn Mộc này thật sự là rất cầm thú, kia dù sao cũng là con của ông ta, ông ta biết Chu Nguyên Hạo sẽ không thấy ông ta chết mà không cứu được, mới cố ý làm như vậy, lợi dụng lòng tốt của con mình, thủ đoạn bỉ ổi như vậy, quả thực làm cho người ta khinh thường.
Nhưng mà, không nghĩ tới thực lực của Chu Nguyên Hạo tiến bộ rất lớn, chiến đấu với con quỷ kia mà dường như có chút chiếm thượng phong, tôi vừa muốn thở ra một hơi, bỗng nhiên nhìn thấy cổ tay của Chu Văn Mộc vừa chuyển, đầu ngón tay mang theo một phi tiêu sáu mặt.
Tôi hoàn toàn hoảng sợ, đây là cha ruột sao? Cho dù không phải cha ruột, cũng không thể ngoan độc như vậy, đây rõ ràng là đang dùng âm mưu để chiến đấu với kẻ thù.
Tôi cắn chặt răng, xoay người đi ra ngoài, Vân Kỳ lại kéo tôi lại, ôm tôi vào trong ngực, giọng nói mang theo vài phần cầu xin: “Khương Lăng, đừng đi, ở lại bên cạnh tôi, đừng đi.”
“Buông ra.”
Tôi thấp giọng nói.
“Đồng ý với tôi.”
Anh ta ôm chặt hơn nữa.
“Mau buông ra!”
Giọng nói của tôi đã phải cao lên quãng tám.
“Tôi sẽ không buông ra.”
Anh ta lạnh lùng nhìn Chu Nguyên Hạo trong gương, “Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép em trở lại bên cạnh anh ta.”
Tôi nổi giận, sốt ruột rống lên: “Anh dựa vào cái gì mà đòi quản tôi?”
“Bằng việc tôi yêu em.”
Vân Kỳ ôm tôi chặt như thế, chặt đến nỗi tôi cảm thấy xương cốt toàn thân đang đau đớn.
“Yêu tôi?”
Tôi bỗng nhiên nở nụ cười, cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt, “Anh thật sự yêu tôi sao?
Đây không phải là yêu, mà chỉ là dục vọng chiếm giữ.”
“Đương nhiên là yêu!”
Vân Kỳ xoay người tôi lại, để tôi đối mặt với anh ta, anh ta nhìn tôi thật sâu, sắc mặt cực kỳ chân thành, tôi chưa từng thấy anh ta như vậy, làm cho tôi có chút sợ hãi.
“Khương Lăng, em có biết hay không, một ngàn bảy trăm năm này, tôi đã trải qua như thế nào? Tôi không có lúc nào là không nhớ tới em, em đã trải qua cảm giác chờ đợi này bao giờ chưa? Mỗi ngày tỉnh lại, em đều hy vọng cô ấy có thể xuất hiện ở của trước mặt, chỉ là tới đêm khuya, em lại không thể không mang theo thất vọng đi vào giấc ngủ, đến cuối cùng, loại này thất vọng sẽ biến thành tuyệt vọng.”
“Tôi chờ đợi trong tuyệt vọng nhiều năm như vậy, sau khi xác định được thân phận của em, tôi lập tức quyết định, không tiếc tất cả mọi giá, nhất định phải có được em, nhất định phải có được.”

Trong mắt anh ta sáng rực làm cho tôi cả người rét run, trong nháy mắt, tôi có chút mềm lòng, nhưng mà tưởng tượng đủ loại chuyện trong quá khứ, tưởng tượng đến Chu Nguyên Hạo, tôi lại không thể không cứng rắn hơn.
Tôi lấy tay chống đỡ ngực anh ta, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, nói: “Cho nên anh liền hãm hại tôi sao?”
Thân thể anh ta chấn động, trong ánh mắt hiện lên sự kinh hãi tột độ.
Tôi cười khổ một tiếng: “Vân Kỳ, đừng quên, kiếp trước tôi là Phi Viêm tướng quân trấn thủ địa ngục, nếu tôi dễ dàng để người khác đùa giỡn xoay vòng vòng, sao tôi có thể thủ được mười tám tầng địa ngục kia?
Lại sao có thể trấn được yêu ma quỷ quái quỷ quyệt trong mươi tám tầng địa ngục kia?”
Vân Kỳ nhìn tôi thật sâu, không nói được một lời.
Tôi tiếp tục nói: “Cái chết của nhà Khúc Giai Kì, chắc là chủ ý của anh? Ánh sắp xếp mọi chuyện để lừa gạt tôi, sau đó giết cô ấy, vu oan giá họa lên đầu của tôi.

Trước đó là do tôi chưa khôi phục trí nhớ, tôi vẫn cho rằng mình là Quỷ Vương chuyển thế đầu thai từ địa ngục, anh chính là lợi dụng điểm này, để tôi tưởng bản thân mình đột nhiên phát cuồng, giết chết Khúc Giai Kì.

Mãi cho đến trước khi tôi khôi phục trí nhớ, tôi còn tưởng rằng là mình giết cô ấy, nhưng sau khi khôi phục trí nhớ, tôi chỉ biết, tất cả chỉ là một kế hoạch.”
Tôi gắt gao theo dõi ánh mắt anh ta, nói: “Từ sau khi tôi thấy Khúc Giai Kì, tôi đã bước một chân vào bây rập liên hoàn mà anh thiết kế, mỗi một bước của tôi, đều nằm bên trong tính toán của anh.

Thậm chí ngay cả chuyện tôi hiểu lầm Chu Nguyên Hạo, đều là do anh tính kế.

Anh từng bước một bức tôi vào con đường cùng, làm cho tôi bị chúng bạn xa lánh, không có ai có thể dựa vào, trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, thì anh xuất hiện.”
“Anh cứu tôi trong nguy nan, trợ giúp tôi, che chở tôi, chữa thương cho tôi, tôi nghĩ muốn thứ gì, anh đều sẽ cho tôi, anh muốn dùng thứ này đến mê hoặc tôi, làm cho tôi yêu thượng anh.

Nếu tôi không phải trong lòng còn có.

.

.

.


.

.

Còn có anh ấy, có lẽ tôi đã thật sự yêu anh rồi.”
Nói tới đây, mũi của tôi hơi hơi có chút chua xót, giọng nói cũng có vài phần nghẹn ngào: “Chỉ là anh có biết hay không? Tôi thật sự có chút động lòng với anh, tôi nói mình tuyệt đối không thể như vậy, nhưng tôi còn lại có vài phần dao động.

Anh sống trên đời một ngàn bảy hơn trăm năm, anh rất hiểu biết lòng người, anh biết làm như thế nào, mới có thể làm cho tôi tín nhiệm anh, làm cho người ta.

.

.

.

.

.”