Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 476





Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười mỉm, cúi đầu nhìn tôi.

Đầu của tôi dựa vào trên bả vai của anh, có lẽ vì ngâm ở trong suối thiêng đã lâu cho nên bị hun nóng, cho nên mặt của tôi mới xuất hiện rặng mây ửng hồng xinh đẹp.

Tôi hơi híp mắt, đuôi mắt lờ mờ lộ ra một tia sắc thái mị hoặc.
“Đẹp quá!” Anh ấy say mê thưởng thức.

Tôi tức giận, hung hăng trừng mắt liếc anh ấy một cái: “Mau đưa thuốc giải cho em!”

Anh ấy cầm thuốc giải, ngửa đầu ngậm ở trong miệng, sau đó cúi đầu, dùng đầu lưỡi cạy môi của tôi ra, khiến cho nước thuốc men theo đầu lưỡi chảy vào trong miệng của tôi.
Đầu lưỡi của anh ấy… lại thật sự rất ngọt ngào.
Tôi dùng một tay đẩy anh ấy ra, tức giận nói: “Lưu manh!” Dứt lời, tôi thở phì phì phò nhảy ra ngoài, mặc quần áo lên vội vàng chạy đi.

Anh ấy cười ha ha, nhìn theo bóng lưng của tôi từ từ khuất dần, tiếng cười cũng từ từ nhỏ xuống, trong mắt hiện lên một chút xấu hổ.
“Lăng…” Anh ấy thở dài nói: “Thật hy vọng em vĩnh viễn không cần nhớ lại, cũng không biết phong ấn mà anh lưu lại trên người của em khi nào sẽ được cởi bỏ.

Nếu như em biết anh đã từng làm những chuyện như vậy với em…”
Bên trong suối thiêng bốc lên từng đợt nhiệt khí, làm cho thân thể anh giống như ở trong mây mù, sắc mặt âm tình bất định, thần bí khó lường.
Vào buổi tối lúc mà chúng tôi rời khỏi nhà họ Trần, tôi đã cảnh cáo Trần Hoành Thi.

Nếu như ông ta cả gan dám nói ra chuyện phần mộ tổ tiên của nhà họ Khương chúng tôi, tôi sẽ không chỉ lấy mạng của ông ta mà còn muốn làm cho toàn bộ nhà họ Trần chôn cùng ông ta.
Sắc mặt Trần Hoành Thi rất khó coi, cũng không dám nói cái gì, bởi vì ông ta biết, tôi chính là một kẻ điên có thể làm được bất cứ điều gì.
Trước khi lên xe minibus, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Nguyên Hạo, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Em phải về Hà Thành, anh không cần đi theo đâu.”
Nói tới đây, tôi lại cảm thấy bản thân có chút cay nghiệt, mới dịu giọng lại, nói với anh ấy: “Chuyện anh sống lại… em sẽ hỗ trợ, đợi đến kỳ hạn một năm thì anh lại đến tìm em.

Chờ anh thành công sống lại rồi, chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa.”
Sắc mặt anh hơi u ám, tôi không dám nhìn vào mắt của anh, chui vào trong xe minibus, nghênh ngang lái xe rời đi.

Trong chốc lát khi tôi rời đi, nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, anh ấy không hề đuổi theo, tôi lại hơi thất vọng.
Ai, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy mình là một con nhỏ hèn hạ đang già mồm cãi láo.
Tôi trực tiếp lái xe trở về Hà Thành, mấy ngày nay Chu Nguyên Hạo thế mà lại thật sự không tiếp tục xuất hiện.

Tôi tới trường học trả phép, lại thu hoạch được bao nhiêu sự đồng cảm và thương xót.

Thậm chí trong trường học còn có lời đồn, nói tôi đã trị liệu bằng hóa chất hơn mười lần, sống không quá vài ngày nữa đâu.
Ánh mắt của thầy cô và bạn học nhìn tôi giống như đang nhìn một người sắp chết, bọn họ cho là tôi đã buông bỏ trị liệu, trở về đi học chẳng qua chỉ là hoàn thành một tâm nguyện mà thôi.
Tôi gặp được Tống Anh và Lâm Khả Khanh, các cô ấy lôi kéo tôi lại, hỏi tôi phải làm sao mới có thể hàng yêu trừ ma, tôi đành phải qua loa lấy lệ với các cô ấy một lần.

Các cô ấy nói cho tôi biết, sau khi hiệu trưởng Đồng gặp chuyện không may, chủ nhiệm lớp của chúng tôi rất nhanh đã bị tra ra việc tham nhũng, bị người ta đẩy đi rồi, người thay thế là một giáo viên nữ trẻ tuổi.
Giáo viên nữ này là một giáo viên tốt, cũng không có khắt khe với học sinh, các học sinh cũng rất thích cô ấy.
Cuộc sống của tôi giống như lại đi vào trong quỹ đạo, suốt một tuần lễ, Chu Nguyên Hạo cũng không hề xuất hiện trước mặt của tôi.

Trong lòng tôi rất hiu quạnh, cảm thấy không có gì thú vị cả.
Tôi gõ vào đầu mình một cái, thật đúng là đáng coi thường mà.

Tôi cũng không tin nếu không có Chu Nguyên Hạo thì tôi sẽ sống không nổi.

Hôm nay sau khi tôi kết thúc khóa học trên lớp thì lái xe về nhà.

Tôi vừa tiến vào con hẻm nhỏ dẫn tới nhà mình, lập tức nhìn thấy một thiếu niên mặc áo lông trắng.

Mấy tên côn đồ đang vây xung quanh, trên mặt mang theo một nụ cười xảo quyệt, bọn họ chuẩn bị động tay động chân với cậu ấy.
“Dáng vẻ rất được ấy nhỉ.” Một tên lưu manh cười khà khà, đi tới sờ cằm của thiếu niên.

Cậu ấy vội vàng né tránh, tức giận nói: “Tôi không muốn rước lấy phiền phức, tôi tới là để tìm người.”
“Tìm người à? Tìm ai vậy?” Một tên lưu manh khác cười nham hiểm: “Tên nhóc mặt trắng giống như cậu, vừa nhìn đã thấy là thằng trai bao chuyên bán thân rồi.

Sao hả? Cậu tới đây để tìm khách làng chơi đúng không?”
“Tránh ra!” Thiếu niên tức giận nói: “Đừng chắn đường.”
“Ha ha, cậu ta giận rồi, không ngờ giận lên mà vẫn còn đẹp trai đến như vậy.” Nói xong, bọn côn đồ rõ ràng đang tiến tới sờ soạng nửa người dưới của cậu ấy.