Tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Tôi mệt mỏi nhìn lên trần nhà. Bức ảnh to tướng treo trên tường giúp tôi biết chủ căn nhà này là anh Tiến. Chắc anh ấy bây giờ đang đi làm. Đêm qua tôi nghe loáng thoáng lúc anh ấy vừa bôi thuốc cho tôi. Thành đang có cuộc họp nên anh Tiến nghe máy giùm thì biết chuyện. Cũng may thật, nếu không thì có chuyện lớn. Từ đêm qua tới giờ cả người tôi đau nhứt, may là không nặng lắm, chỉ là bầm tím bên trong. Chắc anh sẽ không nhận ra đâu. Có lẽ vì vậy, tôi quyết định đổi tên anh trong danh bạ
Reng...reng.... "là anh ấy"
- A lô
- Em đang ở đâu?
- Em...đang ở nhà anh Tiến - tôi nặng nhọc cất từng tiếng khô khan. Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Tôi nín thở chờ đợi lời nói của anh
- Tôi sẽ tới đón
Khoảng 10 phút sau, anh tới đón tôi đi. Không khí trên xe sao mà đáng sợ quá vậy. Từng thớ thịt tôi đang bị vết bầm hành hạ, cử động cũng khó khăn, cổ họng thì khô rát. Tôi chẳng buồn hỏi anh chuyện gì nữa. Chúng tôi cứ đi, đi mãi....Đến khi tôi choàng tỉnh dậy thì đã thấy mình đang ngồi trên máy bay
- Sao...- tôi đang thắc mắc muốn hỏi con người ngồi bên cạnh đang nhâm nhi ly café
- Tại sao đêm qua em không về? – Tôi cứng họng không nói được gì, đầu môi đắng ngắt mấp máy
- Em...về quê, có chuyện gấp, hàng xóm gửi em một số đồ vật của ba mẹ
Tôi cúi đầu, lặng lẽ quan sát cử chỉ của anh. Cuối cùng thì anh cũng hạ tờ báo xuống, đối mặt nhìn tôi. "Thôi chết rồi!", làm sao mà bắt gặp ánh mắt anh tôi lại quên hết bài thế này. Kiểu này mà để lộ là hết. Ánh mắt anh thật sâu, thật đen như muốn nuốt hết hình ảnh của tôi vào con ngươi
- Thế tại sao lại ở nhà Tiến?
- Tại...đêm qua...em... - tôi run rẩy nhìn anh, anh đang nhìn xoáy vào tôi
- Xin lỗi, anh chị có muốn dùng gì không ạ?
Thật may, cô tiếp viên hàng không đã cứu tôi một mạng rồi.
- Chị...cho em ly nước cam –tôi đưa tay lấy ly nước – Á! – tiếng thét của tôi thu hút sự chú ý của mọi người, họ nhìn tôi một cách khó chịu, anh cũng nhìn tôi kì lạ
- Xin lỗi quý khách, cô không sao chứ ạ?
- Em...không sao ạ. Xin lỗi chị - nhẹ nhàng kéo quần lên, tôi hốt hoảng kinh sợ. Vết thương ở bắp chân sao lại lớn như vậy? – Một bàn tay nhẹ nhàng nâng chân tôi lên
- Bị sao vậy?
- À....- đầu tôi bỗng nghĩ ra một lý do rất thuyết phục – tại tối qua em bắt chuyến xe về trễ, trên đường về nhà thì bị tai nạn nhỏ, bầm tím vài chỗ. Đúng lúc đó anh Tiến đi qua nên đưa em về - tôi mỉm cười mĩ mãn, thật phục mình đây mà
- Tại sao không báo cho tôi? – anh chăm chú ngắm nghía trên chân tôi
- Chắc lúc đó khuya rồi nên anh ấy không muốn làm phiền anh đó mà
- Hắn là chồng em hay tôi?
- A.... - ngưng một lúc, giọng điệu anh nghe có chút giận dữ, đồng thời tay cũng dùng chút lực
Chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi nghe ấy nhắc đến hai từ "vợ chồng" theo đúng nghĩa của nó như vậy. Có lẽ chính anh cũng không ngờ mình lại buộc miệng nói như vậy. Biểu hiện là anh không còn hỏi han gì nữa, chỉ im lặng thoa thuốc lên chân tôi. Đau lắm! Chân tôi rất đau, nhưng tôi thấy rất hành phúc. Một niềm vui len lỏi trong thân thể đau nhức này. Nhìn chúng tôi giống như bao cặp vợ chồng son khác. Tôi giống như cô gái hạnh phúc nhất, được người chồng tài giỏi, phong độ trong bộ vét như vậy chăm sóc. Bỗng nhiên tôi thấy anh đẹp trai kinh khủng. Khóe môi tôi bất giác kéo lên, tôi mỉm cười hạnh phúc
- A...đau... - tôi suýt xoa cái chân
- Nếu đau sao lại ngồi cười?
Cơ mặt tôi giãn hết cỡ, xấu hổ quá mất! Tôi bị anh phát hiện là con bé ảo tưởng rồi
- Xong, vết bầm lớn đấy
- Ò...cảm ơn anh
- Sau này có chuyện nhất định phải nói với tôi
- Ừm, em biết rồi. Nhưng mà...làm sao em lên được máy bay vậy?
- Tôi...đưa lên – tôi trợn tròn mắt. Không phải ý anh là anh bế tôi lên chứ. Nuốt một cái gì đó khan ở cổ, tôi lấy sức nói tiếp
- Vậy...chúng ta đi đâu?
- Nha Trang
- Tại sao lại đi?
- Vì công việc, còn em...là do Tiến mua vé dư
- Vậy sao anh Tiến không đi với anh?
- Còn công ty
- À...
Chúng tôi như đang chơi trò đố vui, kẻ đố người trả lời. Chuyến bay kéo dài vài chục phút. Tôi ngân nga bài hát nào đó mà tôi cũng không nhớ rõ tên. Chỉ là mới nghe trên mạng. Chuyến bay cuối cùng cũng hạ cánh. Tôi chuẩn bị sức vịn vào thành ghế để vượt qua cơn đau thì anh đã nhanh tay bế xốc tôi trên tay. Tôi trợn ngược mắt, chớp chớp nhìn anh như kẻ tâm thần. Bao nhiêu tiếng xì xầm đôi trai gái làm quá lố giữa chốn đông người. Tôi nóng ran cả mặt, chỉ biết quay mặt vào người anh, tránh đi ánh mắt tò mò của mọi người. Là hương café, mùi hương mới của anh. Lúc trước anh có mùi nước hoa, pha chút hơi thuốc lá làm tôi hơi khó chịu. Còn bây giờ thì rất thơm, mùi hương nhẹ nhàng đưa tôi ngã đầu vào lòng ngực anh
Gia Hân đâu biết, anh cũng đột nhiên chú ý đến chi tiết nhỏ này. Rằng lúc ở trong văn phòng anh, cô nói ghét nước hoa. Cũng vô tình anh nhớ đến, nên đã chọn loại hương khác. Xem ra nó đã ru cô gái này ngủ trong vòng tay anh luôn rồi. Không đánh thức cô dậy liền, anh đưa cô về phóng khách sạn, thuê một phòng đôi, mà đúng hơn là Tiến là thuê sẵn rồi. Hắn biết rằng vào mùa này thì không dễ gì tìm ra phòng khác nên anh đành lấy phòng đó. Nếu mà là một phòng đơn thì anh thà thuê phòng trọ ở còn hơn. Anh tranh thủ đến chi nhánh mới khảo sát trong lúc cô đánh một giấc say
Khi anh về thì trời cũng chập tối, tuy nhiên...Gia Hân đã biến mất. Anh lục tìm mãi nhưng không thấy cô. Hỏi nhân viên cũng không ai biết. Anh bắt đầu hơi lo, trời cũng tối rồi, một cô gái đau nhức toàn thân như vậy có thể đi đâu được chứ? Đang đứng ở giữa hành lang vò đầu bức tóc thì một giọng nói nhỏ cất lên, đánh tan không khí lặng im và nỗi lo trong người anh
- Anh về rồi sao? – tôi ngạc nhiên khi thấy cư nhiên đứng giữa hành lang, quần áo xộc xệch
Anh nhìn tôi. Không như bao lần khác, lần này anh mắt anh dịu hơn một chút, có chút mệt mỏi, hơi thơi của anh nhanh chóng phả vào da thịt của tôi. Người anh nóng ran, mồ hôi ướt đẫm. Anh ôm tôi thật chặt, khiến vết thương của tôi đau nhứt
- Á... - mặc cho tôi rên đau, anh vẫn ôm tôi không nhúc nhích, giống như anh bất động vậy. Mãi mấy phút sau anh mới buông tôi ra
- Sau này, đừng đi đâu nữa
Vậy là nãy giờ anh đi tìm tôi sao? Anh lo cho tôi sao? Tôi gật nhẹ đầu, như một con mèo ngoan. Anh đưa tay vỗ nhẹ đầu tôi. Tôi rất thích động tác này của anh, rất ấm áp
- Tại lúc trên máy bay uống nước cam, mà em thì chưa ăn gì nên cào bụng
- Vậy đi
Thế là chúng tôi đến một nhà hàng lớn ăn tối. Tôi ăn rất nhiều, đến nỗi người phục vụ cũng nhìn tôi ái ngại, vì đa số những cô gái đến đây đều ăn thùy mị nết na, họ chỉ ăn rau thôi. Bình thường tôi cũng không như vậy đâu. Nhưng tôi thật sự rất đói bụng, hơn nữa đồ ăn ở đây rất ngon. Tôi cứ ăn ngấu nghiến, cho dù người khác có nhìn sao, nói gì, anh cũng tuyệt nhiên chỉ nhìn tôi ăn khi đã ăn xong phần ăn của mình. Ánh mắt anh không lộ vẻ gì là phản đối hay khó chịu nên tôi cũng chẳng quan tâm gì nữa
Thả chiếc nĩa xuống đĩa.Tiếng kêu leng keng
- No quá, đồ ăn ở đây ngon thật
- Xong rồi chứ, vậy đi
Anh chở tôi đến một cái đồi cao. Chúng tôi chỉ đứng đó, trước mắt là một mảng đen tối, gió biển lùa vào từng chân tơ kẽ tóc của tôi. Tôi khẽ rùng mình. Tại sao anh lại đưa tôi đến đây chứ? Ở đây biết bao nhiêu cảnh đẹp, tại sao lại đến nơi...Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt khi những dải đèn chạy quanh thành phố như một con rắn đang trườn mình. Cả thành phố phút chốc đã tràn ngập ánh đèn. Cảnh tượng đó thật đẹp! Phút chốc, tôi thấy mình đang có cả thế giới trong tay. Tôi mỉm cười hạnh phúc
- Làm sao mà anh biết nơi này?
- Lúc xưa, Minh Nguyệt đưa tôi đến đây
- Vậy à... - niềm vui tôi bỗng chốc chẳng còn nữa. Thì ra đây là nơi kỉ niệm của hai người. Tôi chỉ đến đây như một người thay thế để anh hồi ức về kỉ niệm cũng người yêu. Vậy mà tôi, sau những giây phút ấm áp ngày hôm nay, đã tin rằng anh thích mình. Xem ra vẫn còn quá sớm để quên đi mối tình sâu đậm
Mùi hương cây gió xào xạc. Sống mũi tôi bắt đầu cay cay. Tim đôi đau lắm...khó chịu lắm...nhưng anh vẫn chẳng hề bận tâm gì. Một người vợ sống chung với chồng mình 3 tháng mới nhận ra tình cảm của mình có gọi là muộn không?