Nhật Ký Trên Tường

Chương 37: Chương 37




Gia Hân dùng vài đường kiếm điêu luyện là có thể hạ gục được hắn. Đương nhiên, những chiêu thức này chỉ có sư phụ dạy cho cô thôi, làm sao mà người ngoài biết được. Hắn hết ngơ ngác thì phản công lại cũng không kịp nữa. Cuối cùng cô kết thúc bằng một đòn chí mạng, đá văng hắn ra xa cả mét.
Cả khán đài vỡ òa, mặc dù họ không biết chuyện quái gì đang xảy ra nhưng trận đánh vừa rồi thật sự rất hay. Còn những người trong cuộc...không hiểu chuyện gì hết
Chát....
- Con bị điên rồi sao? – chưa bao giờ, tôi bị sư phụ chửi mắng nặng nề như vậy
Chuyện cũng chẳng có gì, tôi từ tốn nói ra những gì mình thấy và nghĩ. Tất nhiên điều đó ngay cả dân nghiệp dư cũng có thể hiểu, chỉ là họ chưa nhìn ra thôi. Mấy cái mánh lừa đảo này tôi đã phải nghiên cứu rất kĩ để còn làm phim mà, sao không rành cho được. Tôi nhờ người đưa bé Thảo về phòng nghỉ, còn đống lộn xộn này...tôi sẽ xử lí.
Cuối cùng, giải nhất thuộc về đội bé Thảo rồi. Chợt nhớ đến bé Thảo, tôi vội chạy vọt đến phòng nghỉ. Mọi người có vẻ quan tâm con bé ghê. Cả phòng chật kín người, đương nhiên còn có cha con anh nữa.
- Bác sĩ, tình hình con bé sao rồi?
- Không sao, chỉ trầy xướt một vài chỗ thôi. Nhưng nếu gắng gượng thi tiếp thì e rằng mất rất nhiều máu
- Được rồi, tới đây để tôi lo. Ông yên tâm, người trong nghề như chúng tôi cũng phải có bí quyết riêng chứ - tôi mỉm cười trấn an ông bác sĩ
Tôi lôi bình thuốc đặc hiệu trị vết thương ở Mĩ mà ông ngoại mua cho. Thật ra, đây là lần đầu tiên tôi sử dụng nó
- Cô tới đây làm gì? Cùng đội với nhau chắc cũng không phải dạng tốt lành gì đâu nhỉ? – một cô gái trẻ, chắc cũng còn đi học trợn mắt với tôi
- Này, em ăn nói lạ vậy – một người khác tới ngăn cản, rồi quay sang dịu dàng với tôi – Thật xin lỗi, con bé còn nhỏ, mong chị thông cảm
Nếu không phải nể mặt mọi người ở đây, tôi đã dạy cho con nhỏ đó một trận rồi. Hơn nữa còn phải nhanh chóng bôi thuốc cho bé Thảo nữa. Nhưng...thực sự không thể chịu đựng nổi nữa. Cô ta hết chỉ chỗ này rồi chỉ chỗ kia, nào là thuốc này ở đâu ra....có phải cô cố tình chặn mạnh cho vết thương chảy máu không?

Rầm...thả cái khay bông thuốc xuống bàn, tôi bực mình chửi thẳng vào mặt cô ta. Lấy hết bao nhiêu nỗi tức giận nãy giờ trút ra một lần cho thỏa mãn.
- Này cái cô kia, còn đang ở tuổi dậy thì thì đừng có xía mũi vào chuyện người khác. Tại sao tôi phải mất công lấy thuốc của mình để cho người khác trong khi đáng lẽ nó sẽ phải dùng cho đồng đội tôi. Nếu tôi không phải nghĩ cho bé Thảo thì tôi đã không tốn sức đánh lại đồng đội của mình và ngồi nói như một con ngốc ấy người hiểu, còn bị ăn một cái tát cũng đâu có nhẹ, cô thấy tôi có rãnh không hả? Bộ cô thích 1 cô gái mới lớn như bé Thảo ra đường để đầy sẹo trên người sao? – hít 1 hơi thật sâu hạ hỏa – Cho nên...cô đừng có ý kiến nữa
Cũng tốt, được dịp này thì họ cũng im bớt để tôi còn tập trung điều trị.
- Được rồi, bôi thuốc xong sẽ mau khỏi thôi. Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi em một tiếng. Em đi trước đây – tôi dặn dò anh kĩ lưỡng trước khi đi
Tôi chạy như bay về khách sạn nhưng không gặp được họ. Xem ra họ đã về nước từ sớm rồi, tiếp viên còn gửi lại cho tôi lời nhắn, chắc là của thầy
"Thầy xin lỗi Susan, là thầy không tốt. Thầy sẽ về dạy dỗ lại học trò của mình để năm sau giật giải. Lúc đó, con nhớ tới coi nha. Thân!"
Đúng là không uổng công là thầy của tôi, lúc nào cũng rất tâm lí
- Hic...hic...ba à... - sau khi mọi người về hết, chỉ còn lại anh và mấy đứa
- Có chuyện gì? – anh cũng sốt vó lắm, bé Thảo lúc nào cũng chững chạc và nghiêm túc sao lại khóc lớn thế này
- Con muốn...con muốn....mẹ...
- Chuyện này....con biết mà....
- Con muốn mẹ Hân....Con nhớ mẹ Hân quá...

- Thôi được rồi...đừng khóc nữa...ở đây ai mà không muốn mẹ Hân về nhà chứ. Hơn nữa....- Minh lém lỉnh – thiếu gì cách...
Chỉ chưa đầy 30 phút, cô đã có mặt ở nhà của cha con anh.
- Có chuyện gì? – tôi vội vã chạy vào nhà thì chỉ thấy họ ngồi vào bàn ăn, một bàn đầy đồ ăn
- Không có gì đâu ạ. Mẹ cũng ngồi xuống ăn cơm đi – Đạt nhanh chóng đẩy tôi ngồi vào ghế
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Đức tiếp lời nói không ngừng nghỉ
- Đây là cá sốt chua ngọt, bác Hiền làm ngon lắm ạ. Còn đây là canh rau tần ô, thịt kho tộ, vân vân và mây mây. Mẹ cứ từ từ thưởng thức, đều là món ruột của bác Hiền hết. Vậy tụi con ăn đây
Thế đấy, rồi bọn nó cắm cúi ăn cũng không cần quan tâm đến biểu hiện của tôi. Còn anh, hình như anh cũng đồng tình thì phải, anh chỉ lặng lẽ ăn, rồi còn cười mỉm nữa chứ
- Vết thương của em không sao chứ? – tôi thậm chí còn không động đũa
- Không sao đâu mẹ, mẹ ăn cơm đi, con đói quá! – xem ra bây giờ nó còn ăn uống khỏe mạnh lắm, vậy còn gọi điện ình làm gì chứ
- Nếu không có chuyện gì...tôi về trước – tôi đứng dậy – vả lại...sau này đừng xưng hô như vậy nữa...không hay đâu
Hình như ai cũng cảm nhận sự tức giận trong cô. Cũng không dám ăn uống hùng hổ nữa. Vậy mà cái Minh còn đảm bảo với bố sẽ không làm cô khó chịu, vả lại còn dụ được cô nhận làm mẹ tụi nó nữa. Kiểu này chết chắc. Từ ánh mắt của anh toát ra sự ớn lạnh từ nãy giờ. Anh không dám đặt cược vào trò chơi này. Anh chưa tiếp xúc với cô nhiều nên chưa biết cô có đủ sự dịu dàng như Gia Hân của năm xưa không

- Á...đau quá... - rầm...bé Thảo lăn đùng ra đất, người toát đầy mồ hôi, lăn quằn quại trên nền đất lạnh lẽo. Cho dù cô có giận thế nào cũng đành phải dìu nó lên ghế sofa
Được một lúc thì bé Thảo thiếp đi. Tụi nhỏ được một phen hả hê. May mà có nhỏ Linh. Nhìn vậy thôi chứ nó thông minh phết, tính hẳn rồi. Đề phòng kế hoạch của anh Minh thất bại. Trước đó đã kêu chị Thảo mặc mấy lớp áo, đến khi đó mồ hôi vã ra, chỉ cần diễn một chút, đảm bảo sẽ đạt hết thôi.
- Cảm ơn em
- Bé Thảo bây giờ ổn rồi
Reng...reng...
- A lô
- Susan, tôi đã chọn những cảnh phụ rồi, những cảnh chính ngày mai chúng ta cùng đi thì sẽ xong phân đoạn này rồi
- Được, cô đã liên hệ với studio chưa?
- Rồi, họ nói sẽ sắp xếp lịch rồi thông báo, họ rất vinh dự được hợp tác với cô đấy Susan
- Được rồi, cô cũng mau thông báo với bên báo chí đi, in luôn poster. Chúng ta sẽ casting diễn viên. Phần lớn sẽ là học sinh trung học. Cô thử tìm trường nào phù hợp đi
- Được
- Không cần tìm đâu, có rồi
- Tìm gì? – tôi ngơ ngác nhìn anh
- Trường, là December, kêu bạn cô tìm hiểu đi, chắc chắn sẽ phù hợp

- Sao anh biết? Anh cũng quan tâm tới lĩnh vực này sao? – tôi hơi nghi ngờ
- Tất nhiên, nó là của anh mà
- Của anh?
- Là anh cho xây nó để tụi nhỏ vào học, em ngạc nhiên lắm sao?
- À...không
- Được rồi, vào nhà ngủ đi. Có khi tối nay bé Thảo xảy ra chuyện lại không có người lo – anh đút tay vào túi quần đi cái dáng nghênh ngang cao ngạo đó vào nhà
- Nhưng... - cái nhà này cũng hay thiệt. Có tiền xây cả cái trường học mà không có tiền thuê bác sĩ hay sao lúc nào cũng nhờ mình. Đúng là cái miệng hại cái thân, ai biểu hứa với người ta làm chi
Ngày hôm đó bắt đầu khá thuận lợi, tôi rời nhà từ sớm. Chạy đến khách sạn cùng mọi người để kịp chuyến đi. Nhưng cảnh chính của phim cần phải chọn lựa khá kĩ lưỡng nên cần nhiều thời gian một chút
- Ba à... - đột nhiên cả bọn ngừng ăn, chằm chằm nhìn anh
- Chuyện gì? – anh cũng thôi đọc báo, hiếm lắm mới thấy mấy đứa nhóc này đồng lòng như vậy
- Không phải đã đến lúc ba nên tấn công rồi sao?
- Tấn công cái gì?
- Ba biết đấy. Đã lâu lắm rồi bọn con thiếu hơi ấm của mẹ và ba cũng thiếu thốn tình cảm còn gì
Anh cũng trầm ngâm một lúc. Anh cũng từng nghĩ đến vấn đề này nhưng anh không chắc, cô ấy sẽ đồng ý tiếp nhận gia đình hiện giờ của anh. Nhưng anh muốn thử, anh muốn tin vào mấy đứa nhóc này thử xem