- Là Susan sao? Là cháu gái của ông già Diamond sao? Ta tính hỏi cháu khi nào về đây. Thật không ngờ lại được gặp cháu ở đây – ông tay bắt mặt mừng làm tôi cũng hơi bất ngờ
Minh Nguyệt nghe như chết lặng. Cháu gái tập đoàn Diamond nổi tiếng thông minh xinh đẹp sao lại là Gia Hân. Có chết cô ta cũng không thể tin sự thật này
- Chủ tịch quen ông cháu sao ạ?
- Tất nhiên, ngày xưa ta và ổng là bạn mà. Ta còn định giới thiệu cháu trai cho cháu mà ổng không chịu đấy chứ
- Dạ? – tôi không biết nên cười hay khóc nữa. Tôi nhìn anh mếu máo, anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi, hình như anh không vui
- Thế bộ phim của cháu thế nào rồi?
........
Một cảm giác thật là ba chấm. Ông ấy còn xin cả số điện thoại của tôi để còn tiện liên lạc.
CHOANG...Tiếng ly vỡ và tiếng thét của phụ nữ làm ai cũng giật bắn mình. Tôi ngơ ngác lòng vòng trong căn phòng. Tất cả cứ ong ong trong đầu. Bữa tiệc này...
rất quen...
còn có máu, có anh nữa...
Sao anh nhìn tôi tức giận như vậy? Anh chưa bao giờ nhìn tôi như vậy cả, như của người xa lạ.
Tôi sợ...sợ hãi mọi chuyện, nó ngày càng phức tạp. Quá khứ.
- Tôi mời cô uống 1 ly được chứ? – tôi đang đau đầu chóng mặt thì cô ta đưa cho tôi ly rượu vang
- Được thôi – tôi không chần chừ tu hết 1 hơi, có lẽ nụ cười trên cô ra dần đông cứng lại cũng nên
- Cô...sao...?
- Sao? Không ngờ hả? Bạn tốt? Cô muốn lừa tôi lần nữa sao? – câu nói của tôi làm anh lẫn cô ta chết lặng. Điều mà chẳng ai mong muốn cuối cùng cũng xảy ra – cô nghĩ ai cũng ngu ngốc và đê tiện như cô sao Minh Nguyệt? Dị ứng rượu vang...không còn là đồ chơi của cô nữa rồi
Gì chứ? Em nhớ lại chuyện đó sao? Tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt băng lãnh của em làm tôi sợ hãi. Tôi cố tìm 1 chút ấm áp trong ánh mắt đó nhưng không có. Còn em...lại dị ứng với rượu vang sao? Tại sao tôi không biết? Thật là vô dụng, quá vô dụng
- Hân... - anh giương đôi mắt tội lỗi nhìn tôi
Tôi đau đầu kinh khủng, nhưng ánh mắt của anh....tôi thấy không đúng. Tiếng ly vỡ như thức tỉnh đầu óc tôi. Anh đưa tay đỡ lấy người tôi nhưng không...tôi hất bàn tay của anh ra
- Đừng có...chạm vào người tôi – em nhìn tôi sắc lạnh, dường như mọi chuyện không thể nào giấu lâu hơn được nữa, cây kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra. Ngay cả Gia Kiệt cũng không tin những gì mình vừa thấy
Anh thấy Gia Hân, một Gia Hân giận dữ, uất hận đang quay trở lại
Tôi chập chững rời khỏi bữa tiệc, tôi cố gắng sắp xếp lại những gì mình vừa nhớ ra. Đột nhiên nước mắt chực rơi. Tôi thấy khó chịu trong lòng
- Em...nhớ lại rồi sao? – anh mạnh dạn hỏi tôi mặc dù không lường trước hậu quả
Tôi nhìn anh vô cảm, thời gian lắng đọng, tôi muốn cho anh 1 câu trả lời.
- Phải – khó khăn lắm tôi mới mở được bờ môi khô cằn của mình
Chỉ 1 từ từ miệng cô mà anh cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Nỗi đau từ tim, dần dần lan ra, xâm chiếm cả cơ thể anh. Anh thấm thía nỗi đau ấy, nó đau hơn bất kì nỗi giày vò nào suốt 5 năm qua
Tôi thấy người mình mệt mỏi, tôi gục ngã xuống sàn nhà...
Đôi mắt tôi lờ đờ trong ánh sáng trắng chói mắt...
Có tiếng gọi tên tôi...là anh...
Nhưng tôi lại thấy 1 người lại hơn nữa...Đó là tôi, nhưng không giống tôi...Cô ấy người dính đầy máu, nước mắt đầm đìa cả mặt, nhìn cô ấy mà tôi cũng thấy xót xa
- Cô là ai? – tôi đưa tay với tới
- Là cô...Gia Hân...
Đã 1 tuần kể từ khi cô ngất xỉu ở bữa tiệc, cũng kể từ hôm đó anh giao hết mọi việc cho Tiến, ngày đêm ở lại bệnh viện trong cô. Ông của cô cũng đến, ông chỉ nhìn anh không nói gì nhưng anh hiểu, tất cả tội lỗi đó...
- Con bé mà có chuyện gì...tôi sẽ giết cả dòng họ cậu... - quá mệt mỏi vì chờ đợi trong vô vọng, ông bỏ đi
- Ba à, ba cũng về nhà nghỉ chút đi, nhìn ba ghê quá
- Đúng đấy bà, ở đây còn có bác Kiệt và tụi con nữa
- Đã 1 tuần rồi... - anh cất giọng khảng đặc mà suốt 1 tuần nay anh không hề nói tiếng nào, nhìn anh tiều tụy và hốc hác đến sợ
Ai nghe như vậy mà không đau lòng, rồi cũng mặc kệ anh
- Bệnh nhân đã tỉnh rồi – thông báo của cô y tá như làn gió mới thổi vào hành lang. Anh lập tức đứng dậy chạy thẳng vào phòng
Hình ảnh cô gái trắng bệch ngồi tựa trên thành giường đập vào mắt anh. Anh bước từng bước thững thờ về phía cô. Còn cô thì nhìn ra ngoài cửa sổ như người mất hồn. Rồi ánh mắt cô từ từ dịch chuyển sang anh
Hân nhìn anh như người xa lạ, làm anh sợ hãi. Anh chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này. Nó đến quá đột ngột, như cơn bão đi qua, cuốn tất cả kỷ niệm anh đã gày dựng mấy tháng nay. Tại sao?
- Cút đi... - ánh mắt cô điên dại, cô ném cái bình hoa trên bàn vào mặt anh, một vệt dài loang đỏ, nhưng anh không phản kháng, anh thấy có vệt nước khác trên mặt mình – nước mắt
- Gia Hân... - Gia Kiệt cũng ngăn tôi nổi cơn điên của mình, tôi hét toáng lên
- Biến đi...biến hết cho tôi lũ giả tạo – tôi cầm mọi thứ cầm được, ném về phía họ, ai cũng lui đi duy chỉ có anh là vẫn đứng im, mặc cho thân thể đau nhói, anh vẫn không chút chống cự
- Em muốn tức giận cũng được, đánh anh cũng được, chỉ cần em thấy thoải mái là được
- Anh nghĩ tôi có thể thoải mái sao?
Bác sĩ đã nhanh chóng đến và tim cho cô mũi thuốc an thần. Sau cơn nổi giận của cô, anh cuối cùng cũng chịu về nhà nhưng suốt ngày anh chẳng ăn uống gì, chỉ tắm rửa rồi băng vết thương
- Cậu bị làm sao thế? Không ăn uống gì thì chết à?
- Tôi...đã chết rồi mà – anh cười cay đắng
- Đã nhớ hết lại rồi à?
- Ờ...nhớ hết rồi – anh run người, cúi gầm mặt xuống, anh không kìm nén nổi, anh cắn bật đôi môi khô rát vì không ăn uống
- Dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi. Cô ấy nhớ ra cũng tốt, không nên lừa dối người ta
- Nhưng...nó đến quá sớm...- Tiến vỗ vai anh, rồi để anh 1 mình trong căn phòng tối tăm. Anh ngước mắt nhìn bức tranh trước mặt, bức tranh mà tối nào anh cũng nhìn, thật cay đắng
Đêm qua anh không ngủ, anh chỉ ngồi đó suy nghĩ, nghĩ rằng mình sẽ làm gì tiếp theo, nên để cô ấy đi hay...giữ lại, vậy có quá ích kỷ không?
"Hôm nay là họp hội đồng ở Sun&Moon đấy" – là tin nhắn của Tiến
- Ba à...nhìn ba như sắp chết đến nơi ấy, ra đây con vệ sinh cho – Minh không chịu nổi nữa xông thẳng vào phòng lôi anh đi
Anh dường như vẫn còn mơ màng, mặc cho tụi nhỏ muốn làm gì thì làm. Chải tóc, cạo râu, rửa mặt...thậm chí đút anh ăn
- Nhìn ba bảnh thật đấy....nhưng gương mặt đó là sao?
- Ổn
- Ba lại trả lời cộc lốc nữa rồi. Ba đã hứa là không nói vậy trước mặt con mà
- Đi đây
Ai cũng thở dài não nề. Không thể tin 1 đống lộn xộn lại đến ồ ạt vào lúc này
Trên đường đi, anh không nghĩ hôm nay cô sẽ đến họp
Nhưng cuối cùng, anh lại thấy cô gái với dáng vẻ sang trọng đang suy tư đọc tài liệu trên bàn họp. Thật bất ngờ là cô lại khác hẳn ngày hôm qua, thái độ chuyên nghiệp và vẻ mặt nghiêm túc. Buổi họp cuối cùng cũng bắt đầu
- Doanh thu giáng sinh năm nay sẽ ngay được công bố trên màn hình
Thật không bất ngờ khi kết quả cũng không cách biệt mấy. Đương nhiên là Gia Kiệt chiến thắng
- Vậy...kết quả đã rõ. Giám đốc Gia Kiệt đã chiến thắng. Sun&Moon giao cho anh – tôi bắt tay hắn. Bàn tay lạnh ngắt vì sững sờ làm tôi khinh bỉ con người này, cái vẻ mặt của anh ta sao mà khác lúc đối xử lạnh nhạt với tôi và dâng cả sự nghiệp cho Minh Nguyệt, coi như lần này tôi không tính toán với hắn ta