Nhật Ký Tuổi Teen

Chương 13: Chương 12




Rồi ba nàng cứ ngồi đó mà mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Ba chàng thì đi ra một góc vắng, đúng hơn là vừa khuất vừa vắng, đứng đó nói chuyện.
-Len, Ren, hai đứa mày nghĩ Rin có thích tao không? - Kan ngước lên trời nói, ánh mắt thể hiện rõ sự buồn bã
-Cái này thì tao chịu. Hỏi thằng Len á. - Ren cũng quay sang chỗ khác, chủ yếu là không muốn để 2 thằng kia thấy khuôn mặt thất vọng của mình
-Ừm... để tao xem lại đã. - Len thì ánh mắt hướng về bàn mấy chị kia ngồi, nhắm mắt lại suy nghĩ. 10s sau - Tao trả lời mày. Nhưng đừng quá buồn vì câu trả lời của tao. Tao nghĩ... Rin chỉ xem mày là bạn.
Kan vẫn ngước lên trời. Mặt bây giờ buồn gấp 1000 lần lúc nãy:
-Ờ. Thanks đã trả lời cho tao.
-Nè, tụi mày nghĩ tao... có xứng với Pu không? - Ren vẫn giữ nguyên tư thế
Hai thằng kia quay sang Ren, mặt hơi bất ngờ trước câu hỏi đó.

-Sao mày lại hỏi vậy? - Kan
-Mày nghĩ một đứa suốt ngày đi chọc người khác, chưa từng làm được điều gì tốt cho người mình thích thì xứng với nhỏ à? - Ren
Hai thằng kia im lặng vì câu nói của Ren hoàn toàn đúng. Từ lúc tụi nó chơi với nhau tới giờ, Pu toàn tự thân vận động. Chưa từng dựa dẫm vào bất cứ ai, chưa từng tạo cho ai cơ hội để có thể bảo vệ hay giúp đỡ nhỏ. Có lẽ vì nó đã phải tự lập từ nhỏ nên rất mạnh mẽ, có thể chịu đựng tất cả mọi chuyện. Nhưng dù gì đi nữa... nhỏ cũng chỉ là một đứa con gái...
Khung cảnh vẫn yên tĩnh cho đến khi chuông điện thoại của Len reo lên.
-Tao nghe. - Len bắt máy
-Mày đi đến chỗ mấy quý phụ huynh đi. Ba tao mới gọi. - Pu ở đầu dây bên kia
-Ờ. 5 phút nữa tụi tao sẽ có mặt ở chỗ đó. - Len nói rồi cúp máy
-Ai gọi? - Ren từ nãy tới giờ vẫn giữ nguyên tư thế
Len biết Ren sẽ buồn vì câu trả lời của ổng nhưng vẫn phải trả lời. Có vẻ như Kan đã đoán ra người gọi là ai mà Len không dám trả lời.
-Đỗ Ngọc Tú. - Len nói rõ họ tên của Pu ra
-Ờ. - Ren nói rồi đi thẳng về phía mấy phụ huynh đang "họp"
Hai thằng kia nhìn nhau rồi cũng đi theo sau Ren như lúc nãy. Ra tới bàn của mấy phụ huynh, phục vụ phải vất vả một lần nữa để khiêng thêm 2 bàn nữa.
-Mọi người gọi tụi con có chuyện gì ạ? - Rin lễ phép
-Mấy đứa ngồi xuống đi rồi ba mẹ sẽ nói. - Ba Rin nhấp ly cà phê đang cầm trên tay

Tất cả ngồi xuống.
Ba Kan - người có quyền lực nhất trong số họ - nói:
-6 tháng nữa bạn cũ của các con sẽ về nước.
Cả 6 đứa khựng lại trước câu nói của ông Trần.
-Ý ba... là Hồ Minh Khang. Con của chủ tịch một công ty đá quý lớn của nước Pháp... đúng không? - Kan nhíu mày
-Đúng vậy. Cũng đã 5 năm kể từ ngày thằng bé phải qua Pháp vì gia đình nhập cư ở đấy. Nhưng 6 tháng nữa họ sẽ về lại quê hương. Họ sẽ sống cố định ở đất nước Việt Nam này. Đúng hơn là... chính cái Thành phố Nha Trang này (tác giả lấy thành phố này vì quê của tác giả ở đây, còn mấy cái địa điểm gì gì đó là do tác giả chế đó nhé, không biết có thật hay không đâu nha. ^_^). - Ông Trần - tức ba Kan
-Vậy... cậu ấy sẽ sống với gia đình? - Ren
-Không. Còn điều này ta chưa nói. Cả 6 đứa tụi con: Pu, Rin, Ten, Ren, Kan và Len sẽ sống chung với nhau tại căn biệt thự lớn ở đường Lý Tự Trọng. Địa chỉ: 69/15 Lý Tự Trọng (cái địa chỉ này cũng không có thật đâu nhé).
Cả đám lại khựng thêm lần nữa. Và rồi tất cả (6 đứa siêu quậy á) nhìn vào nhau, nở nụ cười mỉm.
-Có vẻ như mấy đứa thích sống cùng nhau nhỉ? - Mẹ Ten cười

-Sao cũng được. - Ten cũng cười nhẹ
Mấy bà này thì thích quá rồi. Riêng mấy ông kia thì hơi khó chịu. Mà cái lí do nó nhảm vô cùng: sợ mất hình tượng trước người mình thích. Do ở nhà mấy ông này quậy lắm, hằng tháng đều đặn 1 cái điện thoại (@[email protected]). Mấy chị kia thì không có gì phải lo. Khỏi lo mất hình tượng.
-Vậy thôi. Ngày mai tất cả phải dọn tới đó đấy. Ba mẹ chỉ muốn nói với tụi con như thế thôi. - Mẹ Kan
-Nhưng có thể cho tụi con biết lí do tại sao phải dọn đến sống chung không ạ? - Rin
-À, chỉ là... Chúng ta muốn tăng cho các con tính đoàn kết thôi. - Mẹ Rin nói lí do
Các phụ huynh cười rộ lên, tụi nó thì... như cục đá... ngồi há miệng cho ruồi bay vào.
Nói xong, tụi nó xin phép về trước để dọn đồ đạc. Mặt đứa nào cũng bơ phờ. Tụi nó vừa lo vừa vui về cái tin thằng bạn cũ sắp về nước. Tụi nó vui thì đúng rồi. Nhưng còn về cái cảm giác "lo" thì sao? Từ từ tác giả sẽ nói ọi người biết. Đây vẫn còn là một bí mật chưa thể bật mí. (^_^)