Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 13



Chương 13

Trình Diệu Vi siết chặt cái ly rượu. Hình như động tác này của cô quá rõ ràng, cả bốn người đang đứng đó đều nhìn thấy, ánh mắt đồng loạt dán lên người của Trình Ngọc đang kéo Tư Dịch đi tới.

Ah. Đúng kịch bản rồi. Trình Ngọc là nữ chính mà nhỉ, cô ta sẽ chạy tới làm lu mờ ta, sau đó để ta dội cốc rượu vang này lên cái váy trắng tinh tươm kia chứ gì. Kế đó là Tư Dịch có ấn tượng xấu với ta, và bốn người phía sau cũng tương tự:

Mẹ nó chứ đúng là ngôn tình rẻ tiền có khác.

– Chị, em tìm chị khắp nơi. Em muốn giới thiệu người này cho chị.- Trình Ngọc hai mắt toả sáng đi tới. Mấy người đứng xung quanh đều vểnh tại lên nghe, vừa vặn nghe được. Trình Ngọc đơn thuần thì có thể hiểu hai chữ “giới thiệu này cực kì nhẹ nhàng, nhưng những người khác, đặc biệt là Trình Diệu Vi thì không.

Phần lớn mọi người sẽ nghĩ, Trình

Ngọc cô vừa mới nằng tay trên hôn phụ của chị gái minh, hiện tại liền muốn giới thiệu cho chị cô người khác? Wow, thông minh hay là ngu dốt đây.

Tư Dịch đi phía sau Trình Ngọc, nhìn những người đang đứng kia mà phía sau lưng toát mồ hôi. Anh nhìn về phía Trình Ngọc. Dù cho cô không biết ba người kia, vậy thì Sở Nhân Kiệt cô hẳn là vẫn phải biết chứ? Cách tiếp cận này có chút không đúng đầu. Thế nên Tư Dịch nhẹ nhàng kéo Trình Ngọc đi chậm lại.

– Người ta nhìn kia, chậm một chút, cẩn thận ngã.

Trình Ngọc dường như lúc này mới nhận ra bộ dạng mình như vậy có chút không đúng, nở một nụ cười cảm ơn với Tư Dịch, sau đó thực sự đi chậm lại. Lúc đi tới trước mặt Sở Nhân Kiệt, cô ta lại là một tiểu thư danh giá đúng mực.

Mấy người phía sau Sở Nhân Kiệt nhìn cô, cũng tò mò không biết cô gái này muốn làm gì.

Trình Ngọc đi tới, chỉ gật nhẹ đầu với bốn người, giống như hoàn toàn không để họ vào mắt, cũng không nhận ra đối phương là ai, sau đó chuyên chủ nhìn Trình Diệu Vi mim cười.

– Chị, đây là bạn em, Tư Dịch. Cậu ấy trước kia còn học cùng trường với chúng ta, là người đã đạt rất nhiều giải thưởng, chị có nhớ không?

Tư Dịch nhìn sang Trình Diệu Vi, có chút không chắc chắn lắm. Ấn tượng trước đây của anh về cô chính là một cô gái lỗ mãng không hiểu chuyện, ngay cả mặt cũng chẳng nhớ rõ. Thế nhưng cô gái đứng trước mặt anh hiện tại không những tao nhã lạnh lùng, mà mỗi cử chỉ đều mang phong phạm của một tiểu thư gia giáo. Hơn nữa nhan sắc kia của cô, thực sự có thể khiến bất kì người đàn ông nào không nhịn được muốn nhìn lâu thêm một chút.

– Tư Dịch, nhị thiếu gia Tư gia phải không. Hân hạnh gặp mặt

– Trình Diệu Vi vươn tay về phía Tư Dịch.

Tư Dịch cũng lịch sự bắt lấy. Bàn tay của cô gái mềm mại, ấm áp vô cùng, khiến cánh tay anh vô thức run lên. Tư Dịch nhanh chóng thu tay về, mim cười lễ độ.

– Làm phiền Trình tiểu thư và Sở gia nói chuyện rồi, thất lễ.

– Sở gia đại lượng, đương nhiên không so đo.

– Trình Ngọc hưởng Sở Nhân Kiệt mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh nhìn y

– Hiện tại mới biết thất lễ thì hơi muộn.

– Sở Nhân Kiệt hơi nheo mắt.

Sở Nhân Kiệt hơi ngạc nhiên, đưa ly rượu trong tay lên nhấp một ngụm.

– Tôi đương nhiên so đo. Trình nhị tiểu thư có điều không biết, tôi thực ra khá là hẹp hòi đấy.

– Y hạ giọng.

Trình Ngọc không ngờ Sở Nhân Kiệt lại thực sự không cho cô mặt mũi. Cô hơi mím môi.

– Vậy làm sao thì Sở gia mới không để bụng nữa… Trình Ngọc không phải không biết Sở Nhân Kiệt là ai, cô ta chỉ cho rằng vì cô ta là hôn thê của Sở Vĩnh Dương, Sở Nhân Kiệt nhất định sẽ cho cô ta chút mặt mũi. Ai ngờ… Những người khác thì không nói, nhưng Sở Nhân Kiệt và Trình Diệu Vi thì giống như đọc được suy nghĩ của Trình Ngọc, đồng loạt nhếch môi. Sở Nhân Kiệt là ai? Là chủ tịch tập đoàn Sở thị, là người đứng trên đỉnh cao, ngay cả mấy vị chính trị gia nhin y cũng phải nề mặt vài phần. Mà Sở Vĩnh Dương là ai? Là giám đốc một công ty nhỏ nhỏ bên trong cải tập đoàn Sở thị to khủng bố, là cháu trai của Sở Nhân Kiệt. Việc quái gì y phải nể mặt hôn thể của thằng cháu mình? Chưa kể, hiện tại Sở Vĩnh Dương chỉ còn là một trưởng phòng, đang vật mặt tăng ca, khiến ai nề mặt được? Lúc người còn là thiếu gia của Sở gia, ai ai cũng sẽ nề mặt người, nhưng khi

Sở gia đã ra mặt nói không cần, vậy thì người là ai người ta cũng không thèm quan tâm. Rời khỏi gia đình, người chỉ là một thằng nhãi vừa ra trường chẳng có tý tẹo bản lĩnh quái nào cả.

Sở Vĩnh Dương chính là người như thế. Mà dù hắn có còn là đại thiếu gia của Sở gia đi chăng nữa, chẳng việc gì Sở Nhân Kiệt phải cho người phụ nữ của hắn mặt mũi tốt. Dù là quý tiểu thư hay ai đi chăng nữa, địa vị vẫn thấp hơn hẳn một bậc. Chưa kể, người phụ nữ này còn là con nuôi của một gia đình không ở cùng đẳng cấp với

So gia.

Đủ thấy được suy nghĩ của Trình Ngọc ngày thơ bao nhiêu.

Thương trường là thế, đời trước Trình Diệu Vi đã nếm đủ. Khinh thường, nhục nhã, xấu hổ. Rồi sau đó từ từ tiến lên, tới độ mà người ta dù không muốn hợp tác cũng không thể khinh thường. Mà đó là vào năm cô đã đi gần hết nửa đời người, năm cô 37 tuổi rồi đấy, mà đó là còn sớm chặn so với cả đống người. Đừng nói là Trình Ngọc hiện tại mới là một con nhóc chưa làm nên được trò trống gì. Trình Diệu Vì không đứng ra giải vây cho Trình Ngọc, cũng chẳng làm gì cả. Cô muốn xem xem, cốt truyện lần này sẽ làm thế nào mới có thể khiến cho cô dội ly vang đỏ này vào bộ váy trắng của Trình Ngọc.

Nghĩ như vậy, Trình Diệu Vĩ lùi về một bước, tránh xa Trình Ngọc một chút. Động tác này của cô bị Trình Ngọc nhìn thấy. Trong nháy mắt, vẻ mặt Trình Ngọc sửng sốt, sau đó là tổn thương tột độ. Thấy được điều này, Tư Dịch cũng hơi nhíu mày.

– Trình đại tiểu thư, không nên lạnh lùng như thế chứ? Dù sao cũng là em gái cô, cô cũng không thể nói giúp Trình Ngọc một câu sao? Trình Diệu Vì sửng sốt. Con hàng này nóng lòng muốn cần ta như vậy sao? Mẹ nó, lùi lại mà người cũng không cho nữa à?

– Tôi không giúp thì thế nào? Tư thiếu gia, đó là em gái tôi, không phải em gái anh, tôi làm thế nào là việc của tôi:

– Trình Diệu Vi mim cười. Gì chứ dạy đời thì cô chưa bao giờ ngăn thắng nào hết nhé. Thích phải không?

Tới Bà solo với các người

– Tư Dịch, đừng Trình Ngọc lên kéo tay áo Tư Dịch.

– Dường như Trình nhị tiểu thư vẫn còn nợ chúng tôi một lời xin lỗi thì phải. Sở Nhân Kiệt cũng đúng lúc chen vào, hoàn toàn không có ý định muốn buông tha cho Trình Ngọc và Tư Dịch. Y nhếch đôi môi mỏng lên, nhìn Trình Ngọc.

– Thật xin lỗi.

– Trình Ngọc cúi đầu. Là tôi lỗ mãng, làm phiền mọi người nói chuyện. Tư Dịch, chúng ta đi được chưa?- Trình Ngọc kéo tay Tư Dịch.

– Nhưng Tư Dịch nhíu mày nhìn Trình Diệu Vi.

– Có thực sự là để người ngoài khi dễ em gái mình?

Sở (người) Nhân (ngoài) Kiệt vẫn vận đạm phong khinh đứng đó nhấp một ngụm rượu, làm như mọi chuyện không liên quan gì tới ta, lia ánh mắt về phía Trình Diệu Vị, chờ cô trả lời.

– Thì thế nào?- Trình Diệu Vi nhướn mày, lắc lắc chén rượu trong tay.

– Có người chị gái như cô sao? Cô là đang khinh thường Trình Ngọc được nhận nuôi?-

Tư Dịch càng nói càng tức giận, giọng nói cũng đã không kiểm soát, có một vài người bắt đầu nhao nhao nhìn về phía nay.