Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 2



Chương 2

Sau khi dùng bữa sáng xong, bà Trình đưa Trình Ngọc và Trình Diệu Vi tới trung tâm mua sắm, đại khái chính là để chuẩn bị trang phục cho tối nay. Trình Ngọc suốt một đường đi đều cùng bà Trình cười nói, hoàn toàn không có chỗ cho Trình Diệu Vi chen vào. Mà thực ra, cô cũng không ham låm.

Lúc này, cô đang lướt lại cốt truyện mà tối hôm qua cô vừa soạn xong. Trong file word đang hiển thị trên điện thoại có một loạt các sự kiện mà cô nhớ và chi tiết của những sự kiện đó. Vì nhân vật “Trình Diệu Vi có cùng tên với mình, cô cũng nhớ những tình tiết kia lâu hơn hẳn.

Sự kiện đầu tiên, tối nay, là sự kiện đánh dấu bước ngoặt trong tâm lý vốn đã không ổn định của “Trình Diệu Vi. Tối nay, trong bữa tiệc đính hôn, cô sẽ đính hôn với thiếu gia Sở gia, Sở Vĩnh Dương, cũng là nam chính.

Đương nhiên, nam chính thì không dành cho nữ phụ. Thế nên trong buổi đính hôn đó, khi “Trình Diệu Vi còn đang nhận lời chúc phúc của khách khứa, Sở Vĩnh Dương lại cùng Trình Ngọc ở trong góc khuất hôn nhau, thế thốt yêu đương.

Sau đó, khi gia chủ hai nhà lên tuyên bố, Sở Vĩnh ơng lại bá khí đứng ra, khẳng định mình hoàn toàn không có tình cảm gì với “Trình Diệu Vi” cả, người anh ta thực sự yêu là Trình Ngọc, và sẽ dành cả cuộc đời này để theo đuổi cô ta.

Lời thề này khiến cho đảm tiểu thư con nhà giàu cảm động không thôi. Nhiều người cũng bắt đầu bàn tán răng trong mấy năm “Trình Diệu Vi” rời đi, chắc hẳn không hề quan tâm tới hôn phu của mình, hoặc là bởi vì tính tình cô thô lỗ, ăn mặc chẳng ra sao mới khiến Sở Vĩnh Dương chướng mắt. Chẳng có bao nhiêu người chỉ trích Trình Ngọc, người đã sớm biết hôn ước giữa Sở Vĩnh Dương và “Trình Diệu Vi” mà vẫn ngang nhiên đào góc tường.

Cái đó gọi là hào quang nữ chính. Danh tiếng của “Trình Diệu Vi, thứ mà trước đó cũng chẳng có nhiều bắt đầu xuống dốc từ điểm đó và càng ngày càng tệ hại hơn, mãi cho tới khi bị đuổi khỏi Trình gia.

Nếu cô đã xuyên vào nhân vật này, vậy thì mục tiêu đương nhiên là tránh cái kết cục đó. Và để làm như vậy, đêm nay chính là bước đầu tiên. Trong tiểu thuyết hoàn toàn không nhắc tới thời gian, khiến cho cô chỉ có thể áng chừng. Một bước cũng không thể tính sai, căn thời gian cũng phải thật chuẩn.

– Chị, chị có nghe em nói không?

Giọng nói nũng nịu của Trình Ngọc truyền tới.

Trình Diệu Vì giật mình, theo phản xạ tắt màn hình điện thoại đi.

– Chị xin lỗi, em lặp lại một lần được không?- Cô mỉm cười.

– Em nói, màu xanh dương rất hợp với chi. Chi sao? Trình Ngọc nở nụ cười thiên chân vô tà. Đôi mắt đen sáng long lanh, đôi môi màu hồng đào không tô son cũng tràn ngập sức sống.

Trình Diệu Vi mim cười. Nghĩ cái quỷ. Người biết màu xanh dương là màu mà Sở Vĩnh Dương ghét nhất còn hỏi ta.

– Em thấy hợp, đương nhiên chính là hợp. Sao có thể nghi ngờ mất thẩm mỹ của Trình Ngọc nhà chúng ta chứ, mẹ nói phải không?- Trình Diệu Vi khế cười.

– Phải phải. Con nhóc này không có gì tốt, chỉ có mắt nhìn trang phục là tốt.

– Bà Trình búng trán Trình Ngọc.

– Hehe

– Trình Ngọc tinh nghịch cười, gương mặt hơi hồng lên, dễ thương vô cùng.

– Vậy thì tới nơi nhớ chọn cho chị một bộ thật đẹp đấy.

– Trình Diệu Vi cười

Trước khi em nói, chị còn đang nghĩ chọn một bộ đồ màu xanh lá đây. Haha. Quả nhiên mắt thẩm mỹ của chị không được rồi.

Trong một thoáng, rõ ràng nụ cười của Trình Ngọc đông cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về bình thường. Trình Diệu Vì không nói chuyện nữa, tiếp tục ngồi suy tư chuyện của mình.

Mấy ngày trước khi cô tới đây, việc đầu tiên cô làm chính là thay đổi hoàn toàn ấn tượng của ông bà Trình và người làm về cô. Đấp nặn nên hình tượng một tiểu thư đoan trang hiểu lễ nghĩa sau khi đi Mỹ về, khiến cho ông bà Trình và người làm suýt chút nữa cảm động rơi cả nước mắt. Cho nên sự kiện đầu tiên thay đổi chính là tối hôm đó, quản gia không an ủi Trình Ngọc, ngược lại mang cho cô một cốc sữa, sau đó chào mừng có trở về. Điều này khiến cho cuộc sống của cô ở nhà họ Trình trong ba ngày phải gọi là cực kì hoàn mỹ. Đương nhiên, đó là nếu người hầu không bắt cô xuống nhà ăn sáng vào lúc sáu giờ.

Ở kiếp trước, Trình Diệu Vi luôn có thói quen dậy từ lúc năm giờ, sau đó đọc sách tới bảy giờ. Hiện tại thời gian bị cắt ngắn một tiếng, hơn nữa cô còn không thể ngang nhiên ở trước mặt người khác đọc sách, điều này làm Trình Diệu Vi phiền muộn.

Cô không phải là một con mọt sách, nhưng từ kiếp trước, sách đã là thứ công cụ hữu hiệu đưa cô lên vị trí giám đốc ở tuổi 35. Sang kiếp này, cô lại càng cần chủng hơn. Trình Diệu Vi đang bắt đầu nghĩ cô sẽ chuyển sang đọc buổi tối trước khi đi ngủ.

Tới nơi rồi, con bé này lại ngày người cái gì thế?- Bà Trình gõ cửa sổ xe khi mãi không thấy Trình Diệu Vi đi xuống.

Trình Diệu Vi giật mình, nhanh chóng xuống xe.

Hôm nay là ngày thường, lại là vào giờ đi làm, trung tâm mai cun không có nhiều người làm. Bà Trình dẫn cả hai tới cửa hiệu bản lễ phục. Nhân viên ở đó đã quen mặt bà Trình, nhanh chóng tiến tới chào hỏi.

– Trình phu nhân, lễ phục mà phù nhận yêu cầu vừa mới tới vào hôm qua, rất phù hợp với hai vị tiểu thư đây. Nhân viên cũng là người nhanh nhạy, mặc dù chưa từng gặp qua Trình Diệu Vi, thế nhưng cô cũng biết, được bà Trình dẫn tới đây hẳn không phải tầm thường.

– Đây là con gái lớn của tôi. Vừa mới tốt nghiệp Harvard trở về. Tối nay là lễ đỉnh hồn của nó, cô xem mà làm. Bà Trình sau khi khoe con gái liền vứt cô cho nhân viên lo, chính bà thì kéo Trình Ngọc đi xem những thứ khác.

– Làm phiền.

– Trình Diệu Vi mỉm cười, gật đầu với nhân viên bán hàng.

– Trình tiểu thư, lối này

– Nhân viên dẫn cô sang phòng thử đồ

Xoay vòng hết một buổi sáng, Trình Ngọc và nhân viên phối hợp, thực sự chọn cho cô một bộ lễ phục màu xanh dương từ đầu tới chân. Bộ đồ thanh lịch, ôm sát thân thể hoàn mỹ của cô. Trang sức nhỏ tinh tế màu xanh như đại dương, khiến khí chất của cô thêm trầm ổn nội liềm. Trình Diệu Vi đứng đó, giống như một quỷ tiểu thư bước ra từ trong tranh, ngay cả nhân viên cũng đần hết cả mặt ra.

– Được. Gói lại đi.

– Bà Trình bán khi nói, sau đó rút tấm thẻ của mình ra.

Trình Diệu Vi cảm khải đặt tay lên ngực. Có mẫu hậu quả khốc suất cuồng bá duệ thì sao phải cần nam chính trăng hoa chứ. Mẫu thân, con nguyện ở bên hầu hạ người.

Dù trong lòng đã ôm chân bà Trình chặt như keo con chó, ngoài mặt, Trình Diệu Vì vẫn bình tĩnh mỉm cười. Mua xong lễ phục, bà Trình còn dẫn cô đi mua thêm vài bộ trang sức, nói là để sau này dùng. Trình Diệu Vi có cảm giác, bà Trình đã chờ cơ hội này rất lâu rồi nên hiện tại bộc phát. Trước kia, vì “Trình Diệu Vi” không nghe lời bà, ăn mặc theo ý mình, thế nên bà chưa từng có cơ hội mua đồ cho con gái. Không hiểu sao nghĩ như vậy, ngực Trình Diệu Vi lại ẩn ẩn đau.

– Được rồi. Hai đứa tự đi dạo đi nhé Mẹ về công ty có việc- Sau khi nghe một cuộc điện thoại, bà Trình ném thẻ cho Trình Diệu Vi.

– Con nghĩ hôm nay vậy là đủ rồi. Con cũng còn việc phải làm. Trình Ngọc, em thích thì có thể tự đi.

– Trình Diệu Vi nhẹ đặt thẻ vào tay Trình Ngọc, sau đó cũng định rời đi.

– Chị, chị không đi cùng em sao?

Trình Ngọc yếu ớt hỏi.

– Chị vừa bảo là chị có việc

– Trình Diệu Vì nói. Nữ chính đột nhiên bị điếc à? Tối nay nam chính còn tỏ tình với cô nữa đó, cô bị điếc thì làm sao nghe thấy?

– Vi Vi, con mới về, chi bằng dành chút thời gian cho em gái đi– Bà Trình hiền lành cười.

– Mẹ. Thôi mà chị bảo chị có việc Trình Ngọc khẽ kéo tay và Trình, giống như sợ hãi, lại giống như thấp thỏm. Này đại ý là vừa muốn Trình Diệu Vi đi cùng, vừa muốn bà Trình đừng nói nữa. Điều này khiến cho bà Trình hiểu rằng đối với Trình Ngọc, Trình Diệu Vi vẫn rất đáng sợ. Mà bà Trình đương nhiên không muốn hai đứa con gái của mình xa cách, lại nhìn sang Trình Diệu Vi.

Trình Diệu Vi mỉm cười, nh trong lòng đang dựng ngón giữa. Ta đã bảo là ta có việc cơ mà! Chính người cũng nghe thấy cơ mà? Hay ngươi nghĩ ta vô công rồi nghề nên việc gì cũng phải đặt phía sau nhà người như nam chính? Con nhãi ra…

Khoan đã. Bình tĩnh lại. Người ta là nữ chính. Cô là nữ phụ. Muốn nghịch thiên sao? Không thể. Phải theo. Phải theo. Dù nữ chính cho ta thuốc độc ta cũng phải mỉm cười mà nuốt. Sau đó tìm chỗ nhổ ra sau. Được rồi. Việc hiện tại có thể trì hoãn. Nhưng sau khi chị vào công ty, sẽ không có cơ hội này nữa đâu. Ngầm ám chỉ cho bà Trình biết rằng công việc mà cô định làm liên quan đến công ty, và cũng cho bà thấy thái độ làm việc của cô. Quả nhiên, bà Trình gật đầu, vui vẻ rời đi.

Trình Ngọc lúc này lại nhìn Trình Diệu

Vi đây hi vọng.

– Chị, chúng ta đi dạo mấy cửa hàng quần áo nữa đi.

– Vừa mới mua cả đống, em còn chưa mệt sao?- Trình Diệu Vi nặn ra một nụ cười.

Trình Ngọc lắc đầu, hai mắt như phát sáng.

Đã lâu lắm rồi em không mua thêm quần áo mới. Trước đây đều là ba mẹ mua cho em, hoặc là đặt may, hoàn toàn không cho em lựa chọn. Hiện tại có cơ hội, đương nhiên là muốn đi. Ha. Khoe với ta là nhà người ở nhà được cưng chiều chứ gì. Muốn khẳng định địa vị của người trong lòng ông bà Trình phải không?

Tiếc quá cưng ơi, chị không hứng thú với cái đó.

Vậy sao. Nếu em đã không thích, vậy thì tối nay chị sẽ bảo ba mẹ khôn cần mua nữa. Dù sao tự lựa chọn vẫn thích hơn phải không?

Trình Ngọc nhìn Trình Diệu Vi, hơi ngày ra trong một thoáng, sau đó nhanh chóng gật đầu.

– Đúng, chúng ta mau đi thôi.

– Nói xong, Trình Ngọc liền chạy tới hàng quần áo.

Trình Diệu Vì nhìn theo bóng lưng cô nàng, có suy nghĩ.

Biểu cảm rất dễ nhìn ra, có thể thấy tâm tư không sâu.

Nhưng lời nói.

Đây là lời nói mà một nữ chính đơn thuần ngốc bạch ngọt có thể nói ra sao?

Chẳng lẽ biểu hiện ngày đầu tiên của ta tốt tới nỗi khiến nữ chính cảm thấy có nguy cơ, sau đó 10 tự động tiến hoá sao?

Cần phải cẩn thận hơn mới được.